Đem cháo lên lầu, ngồi ở trên đầu giường uy tới bên miệng Thẩm Thư Kiệt, đối phương từng ngụm từng ngụm uống xuống còn hướng tới y cười cười, thời gian chậm rì rì trôi qua, Giang thiếu gia một muỗng lại một muỗng đem cháo uy xong, mới đặt sang một bên, đứng dậy chỉnh lý lại chính mình.
Tắm rửa xong đi ra, Giang Hạo Phong diện vô biểu tình trèo lên giường, một lát sau liền cảm giác được người bên cạnh lén lút cọ tới, y không hề nghĩ ngợi mà nâng tay kéo trọn đối phương vào lòng, một bàn tay đặt xuống chỗ xương cùng, nhẹ nhàng giúp cậu mát xa.
Thẩm Thư Kiệt cảm thấy mệt mỏi, lại có chút không muốn ngủ, cậu làm ổ ở trong lòng ngực Giang Hạo Phong giật giật thân thể, sau đó ngẩng đầu lên hướng tới y cười cười: “Em ngủ không được, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Giang thiếu gia động tác trên tay không dừng lại: “Ân.”
Thẩm Thư Kiệt nghĩ nghĩ, không biết bắt đầu nói từ chỗ nào, cảm thụ được lực đạo trên xương cùng không nhẹ không nặng, khuôn mặt càng vùi sâu hơn vào lòng y: “Giang Hạo Phong, cảm ơn anh.”
“Từ lúc ba mẹ em không còn, cũng không có ai từng đối tốt với em như vậy.”
“Em thật sự, đặc biệt cảm ơn anh.”
Lực đạo trên tay như trước không nhẹ không nặng mà giúp cậu giảm bớt đau nhức, chỉ là trước sau vẫn không có đáp lời, trong phòng im lặng chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người, cậu cảm giác được đối phương tựa hồ là đem cậu ôm chặt hơn một chút, cậu nằm trong lòng ngực y nhắm mắt lại cuối cùng vẫn là không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ kéo đến.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết có phải là nằm mộng hay không, bên tai giống như truyền đến một tiếng thở dài còn mang theo một chút từ ngữ linh tinh, tinh tế lắng nghe còn có thể phân rõ được: “Chỉ là biết ơn.”
Một năm nay cơ bản không có việc gì, Vương Bằng hỏi cậu có muốn tiếp nhận một chút chương trình phỏng vấn hay không, cậu đều cự tuyệt sạch sẽ, nghĩ muốn tập diễn xuất cho tốt trước.
Cậu hiếm khi nhàn rỗi, liền làm vài món đồ ngọt mới, chờ Giang Hạo Phong tan tầm trở về nếm thử. Thẳng cho đến cơm tối đã dọn ra trên bàn Giang Hạo Phong vẫn không có dấu hiệu trở về, cậu lấy điện thoại ra gọi một cú, từ đầu đến cuối vẫn không có ai nhận, qua thật lâu, mới nhận được một tin nhắn, chỉ có ngắn gọn hai chữ, tăng ca.
Giang Hạo Phong công tác vẫn bề bộn nhiều việc, bất quá trước kia vẫn chưa bao giờ ở công ti làm thêm, cậu đem phần bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh, định bụng muộn hơn một chút rồi lấy ra ăn.
Đêm thứ nhất, đêm thứ hai. Giang thiếu gia hai ngày vẫn chưa về, chuyện này từ trước tới nay chưa từng có.
Thẩm Thư Kiệt ngồi ở phòng khách ngẩn người, cậu có chút ngồi không yên, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: “Em tới mang cơm cho anh nha?”
Thật lâu cũng chẳng có ai hồi âm, cậu nhìn đồng hồ, đứng dậy đi tới phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Làm vài món mà Giang Hạo Phong thích, chất đầy vào hộp cơm, mặc áo bành tô vào vội vàng rời nhà.
Quản gia đem người đưa tới ga ra công ti, nói cho cậu vị trí thang máy chuyên dụng rồi mới lái xe trở về. Cậu cầm theo hộp cơm cảm thấy hành vi của mình có chút xúc động, đứng ở trước cửa thang máy lại gọi cho Giang Hạo Phong một cuộc điện thoại, đối phương không có nhận đã trực tiếp nhấn tắt, Thẩm Thư Kiệt đứng tại chỗ không biết có nên đi lên hay không. Qua vài giây liền có một tin nhắn gửi tới, như trước ngắn gọn hai chữ: “Không cần.”
Thẩm Thư Kiệt lập tức hồi trở lại: “Chỉ là em đã tới rồi, bằng không em để lại ở sảnh nha, để thư kí của anh giúp anh cầm lên?”
“Em ở đâu?”
“Trước cửa thang máy chuyên dụng.”
Tin nhắn vừa gửi đi vài phút, cửa thang máy trước mặt liền ‘dinh’ một tiếng mở ra, Giang thiếu gia cau mày xuất hiện ở bên trong, Thẩm Thư Kiệt còn chưa có mở miệng, liền cảm giác bị người kéo vào thang máy, trong nháy mắt khi hai tay tiếp xúc với nhau, cậu liền cảm nhận được lòng bàn tay đối phương nóng đến khác thường, lập tức kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Anh sinh bệnh hả?”
Giang thiếu gia biểu tình không thay đổi, nhanh chóng buông cổ tay đối phương ra, lui về phía sau vài bước cùng cậu tách ra một khoảng cách: “Không có việc gì.”
Giọng mũi dày đặc khô khốc, Thẩm Thư Kiệt nhíu nhíu mày đi tới trước mặt y, nâng tay dán lên trán y, quả nhiên, nhiệt độ nóng tới phỏng tay, cậu có chút sốt ruột mà mở miệng: “Anh đã uống thuốc chưa?”
Giang thiếu gia phi thường lãnh khốc mà nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không uống.”
Câu trả lời này thật sự đúng là mười phần phong cách của Giang thiếu gia, cậu có chút bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Không uống thuốc làm sao có thể khoẻ lại được.”
Đi vào văn phòng đem hộp cơm để lên trên bàn, lại nhìn tới bên cạnh có hai hộp thuốc còn chưa có mở ra, hẳn là của thư kí mua cho y. Giang Hạo Phong đem người mang vào văn phòng, không nói gì, tiếp tục trầm mặc làm việc.
Thẩm Thư Kiệt thấy y cau mày, tâm tình không tốt, cho là y bị bệnh khó chịu không muốn động. Đành phải bưng một cái chén nhỏ đem đồ ăn bỏ vào một ít, hướng tới trước mặt y.
Giang Hạo Phong nhìn thoáng qua, hoàn toàn không động vào, Thẩm Thư Kiệt giơ lên một hồi, lại đem bát đặt sang một bên.
Cậu nhìn chung quanh một lượt, tìm một cái ghế dựa, kéo tới bên cạnh đối diện y ngồi xuống, sau đó bưng bát lên, gắp một miếng cơm, uy tới bên miệng Giang Hạo Phong. Giang Hạo Phong nhìn thấy trong mắt cậu mang theo nhè nhẹ lo lắng, miễn cưỡng mở miệng đem đồ ăn nuốt xuống.
Một ngụm lại một ngụm mà đem người bệnh đút xong, lại từ trong hộp cơm lấy ra một bát canh vẫn còn nóng, uống xong Thẩm Thư Kiệt lại nâng tay sờ lên trán y. Sau đó vẻ mặt lo lắng mà nhìn y.
Giang thiếu gia nhìn lướt qua hộp thuốc trong tay cậu, không nhúc nhích.
Giằng co thật lâu Thẩm Thư Kiệt rốt cuộc mới đem hộp thuốc đặt ở một bên, đứng dậy đi ra, Giang Hạo Phong nhìn thấy nóng dáng cậu rời đi trong lòng căng thẳng: em ấy muốn đi?
Y cầm lấy hộp thuốc loay hoay một hồi, trong lòng có chút chua xót. Y biết, mỗi một chuyện xảy ra, vô luận là như thế nào đi nữa đều sẽ làm cho cảm tình mà y muốn biến chất đi.
Thế nhưng em ấy thật sự thích y sao? Em ấy thích chính y sao? Em ấy biết ơn y nhiều như vậy, nhưng có một phần nhỏ nào là thích không?
Giang thiếu gia dựa vào sinh bệnh mà sắp xếp lại một chút tầm tình của mình, y cầm lấy hộp thuốc định mở ra, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, y vội vàng đem hộp thuốc ném tới một bên, không hiểu sao lại có chút chột dạ mà cứng nhắc nói: “Tiến vào.”
Thẩm Thư Kiệt mang theo một thân khí lạnh đi vào, trong tay còn mang theo một cái hộp nho nhỏ, cậu bị gió thổi đến mặt cũng hơi đỏ lên, sau khi vào cửa liền đem nước đặt trước mặt của Giang Hạo Phong, mở hộp thuốc ra lấy ra hai viên, Giang Hạo Phong cau mày, suy nghĩ hai giây, vẫn là đưa tay ra nhận.
Thẩm Thư Kiệt thấy y thẳng thắn như vậy, cười tủm tỉm cầm lấy một khối kem nhỏ mới mua, chờ Giang Hạo Phong uống thuốc xong, liền nhanh chóng đâm một khối hướng tới bên miệng của y: “Ngọt lắm.”
Giang thiếu gia biểu tình như trước lãnh ngạnh ( lạnh lẽo + cứng rắn), nội tâm lại sớm mềm mại một mảnh, y nhìn như ghét bỏ lại há miệng ra đem miếng bánh ngọt kia nuốt xuống, ngay sau đó liền cảm giác được khoé miệng khô khốc của mình bị đầu lưỡi ướt át liếm qua, y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền vội vàng đem người tách ra, nghiêm túc nói: “Đừng nháo.”
Thẩm Thư Kiệt cong cong khoé mắt giữ chặt eo y, lại dán lên người y: “Đừng nói là, anh chờ cho hết bệnh mới chịu trở về nhà nha?”
Giang thiếu gia tâm tư nhỏ bé bị người ta đâm thủng, lập tức biện giải: “Không có, gần đây bề bộn quá nhiều việc.”
“Không trở về, là bởi vì sợ lây bệnh cho em sao?”
“Làm sao có thể.”
“Vậy anh tại sao lại không cho em hôn?”
“Tôi…”
“Giang Hạo Phong.”
“Ân.”
“Anh tốt như vậy, hình như em thật sự có chút thích anh rồi đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT