Bận trăm công nghìn việc Lý tổng giữa trưa liền nhận được hai cái tin nhắn, tin đầu tiên: cấp cho Thẩm Thư Kiệt tài nguyên tốt nhất. Tin thứ hai: bỏ đi, em ấy thích diễn là tốt rồi.
Hắn bận nửa ngày rốt cuộc mới bớt được chút thời gian cấp cho Giang thiếu gia một cú điện thoại: “Cậu có ý gì?”
Giang thiếu gia mới từ trường quay đi ra, y biểu tình nghiêm túc nhưng nội tâm sớm đã kích động, ngữ khí như trước lại giống như thường ngày không có biến hoá gì: “Chuyện ngày hôm qua tôi hỏi cậu đã có manh mối rồi sao.”
“Cậu ấy vẫn tốt, căn bản là không có việc gì xảy ra.”
“Không thể nào.”
“Không phải chớ, cậu làm sao so với tôi rõ hơn được?”
“Em ấy là bà xã tôi, tôi đương nhiên so với cậu rõ hơn.”
Lý Minh bị y chận họng nháy mắt không thể phản bác: “Trợ lý tôi an bài cho cậu ấy nói người không có việc gì, ngày hôm qua cậu ấy được nghỉ, buổi sáng ngủ, buổi chiều cùng nam hai ra ngoài đối diễn, ăn cơm, sau đó trở về nghỉ ngơi, căn bản không có gì khác thường.”
“Nam hai nào.”
“Nói cậu cũng chả biết đâu, là một tên đã vào nghề khá nhiều năm còn là một tên…. Gay… Lâu năm nữa, đợi chút, không phải chớ?”
“Giúp tôi giới thiệu một chút, đem vị nam hai này tiến vào công ti cao tầng.”
Vào núi hơn nửa tháng, phân diễn của Thẩm Thư Kiệt rốt cuộc cũng hoàn thành, Mục Kiến Xuyên đối với biểu hiện tổng thể của cậu cho ra đánh giá bốn chữ: bất hảo bất phối ( quá mức tầm thường), ngày kế tiếp cậu rảnh rỗi không ít, bất quá vẫn như trước mỗi ngày đều có mặt đi theo nhóm diễn viên quần chúng cùng nhau vây xem người khác diễn kịch, cậu rảnh rỗi đều tranh thủ nhắn vài tin cho Giang thiếu gia chia sẻ nỗi lòng: “Nam chủ thật lợi hại, biểu diễn trâu bò cực kì.”
“Nữ hai thật lợi hại a, tiết trời lạnh như vậy, cô ấy còn có thể ở trong nước té ngã nhiều lần như thế, ngày mai phải giúp cô ấy nấu chút canh a.”
“Đạo diễn nhìn thấy em quá nhàn rỗi, quyết định cho em diễn vai thi thể.” (=)))
“Em diễn ba ngày thi thể luôn đó.”
“Em vẫn còn diễn thi thể…”
“Đạo diễn khen em, nói em diễn thi thể rất tốt…”
Trên núi tín hiệu không tốt, có đôi khi chỉ gửi một tin nhắn cũng phải mất thật lâu mới gửi được, lúc bộ phim chỉ còn vài ngày là đóng máy, Mục Kiến Xuyên đột nhiên triệu tập một số diễn viên lại hội họp: “Phân diễn của nam hai phải quay lại.”
Nữ hai đang cầm bát canh mà Thẩm Thư Kiệt cấp cho cô, vẻ mặt khiếp sợ đứng lên: “Cái gì? Tại sao?”
Nam chủ cầm điện thoại: “Ngô Khuê lần này ngã sấp mặt rồi, có vợ còn ngoại tình, hơn nữa còn gia bạo người ta nữa, đánh bài mắc nợ, đủ thể loại tai tiếng, vài năm danh tiếng xem ra đều sụp đổ cả rồi.”
“Mẹ của tôi ơi…. Hắn mấy ngày trước khi khô thẻ tre còn đang rất tốt mà? Chọc phải ai vậy chớ?”
“Hình như bọn người công ti cao tầng.”
“… Đây là không muốn lăn lộn trong cái vòng này nữa hả.”
“Đâu đâu để tôi xem với, mấy ngày trước bận tối mắt cũng chưa có thời gian lên mạng.”
Thẩm Thư Kiệt ngồi ở bên cạnh nữ hai, nhìn cô lục lòi nửa ngày mới tìm được một bài phốt có lượt chia sẻ nhiều nhất, cô nghiêng đầu sang cùng Thẩm Thư Kiệt nhiều chuyện: “Có bà xã còn dám lăng nhăng đã thế còn đánh vợ! Cũng quá trớn rồi đi? Đánh bạc thiếu nợ cư nhiên đều là bà xã trả?? Bồ nhí cũng đã mang thai còn ở chung tận năm tháng?? Qúa cặn bã a! Hoàn toàn nhìn không ra, đây đúng là muốn bị mắng cho chết mà.”
Nói xong còn mở ra bình luận ở phía dưới, phía dưới quả nhiên đã mắng đến vô cùng thê thảm.
“Mắt bị mù, mới đi hâm mộ thằng súc sinh như vậy.”
“Cái phốt này còn chưa đầy đủ nha, bổ sung thêm một cái, Ngô Khuê chính là một tên Gay ngầm đó, ngạc nhiên chưa? Giả dối. Bà xã gì chứ? Là lừa hôn thì có. Trong giới gay tựa như cái u ác tính, không biết đã reo rắc bao nhiêu tai hoạ lên nhóm tiểu thịt tươi rồi.”
“Mắt trừng muốn lồi, lượng tin tức này thật lớn.”
“Thật hay giả? Không phải có tiếng là yêu thương bà xã sao?”
“Trực tiếp bắn bỏ đi.”
“Loại rác rưởi này cư nhiên lại ở trước màn ảnh sinh sôi nhiều năm như vậy, đừng phong sát[1] hắn, bắn chết đi.”
[1] phong sát dạng như là lệnh cấm, xoá bỏ ấy. Ai từng coi “Thượng Ẩn” chắc cũng hiểu rồi ha:v
Nhìn trộm bà xã nhà người khác thật đáng ghét: chết không có gì luyến tiếc. ( =)) ảnh cũng tham gia 1 chân vô đám chửi thuê nè chời)
“Duy trì bắn chết.”
“Mười năm làm phấn ( fan não tàn), hiện tại không còn gì ngoài trái tim băng giá, vĩnh viễn bỏ phấn giang hồ không thấy.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn một hồi cũng không có đánh giá gì, lấy điện thoại ra mở lịch hàng ngày lên, nghĩ nghĩ, nếu phân diễn nam hai phải diễn lại, như vậy thời gian về nhà sẽ bị kéo dài ra thêm.
Giang thiếu gia sớm cũng đã lường trước được việc này, cực kì không vui. Y ôm tay hung hăng đứng trong phòng Thẩm Thư Kiệt nhìn một hồi, mới đi tới bên giường, biểu tình nghiêm túc mà cầm lấy một cái gối đầu, lại thuận tiện cầm thêm một cái ly nước, xoay người trở về phòng của mình.
Một lát sau, lại xuất hiện ở trong phòng Thẩm Thư Kiệt, cầm lấy mấy cuốn sách chuyên môn diễn xuất cùng kịch bản rải rác trên đầu giường, lại trở lại phòng mình.
Quản gia thấy y đi tới đi lui, chủ động tiến lên: “Quần áo của Thẩm tiên sinh để tôi tới thu dọn cho.”
Giang thiếu gia cầm trên tay bộ áo ngủ, nghiêm túc mở miệng nói: “Cháu chưa nói là muốn thu dọn quần áo của em ấy.”
Quản gia nhìn thấy căn phòng rỗng tuếch, mở tủ quần áo ra: “Quần áo Thẩm tiên sinh tôi sẽ để ở bên phòng quần áo cách vách, thiếu gia không nên đem quần áo hai người đặt chung với nhau.”
Giang thiếu gia cảm thấy quản gia quá ư là cố chấp, y không nói nữa mà quay đầu rời đi. Vốn căn phòng gọn gàng không bài trí nhiều đồ vật, Giang thiếu gia còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ phải sắp xếp như thế nào.
Sách cùng kịch bản vẫn để ở trên đầu giường, Còn ly nước, Giang thiếu gia nghĩ nghĩ, quyết định đặt ở bên cạnh ly của mình. Miến tặng gấu bông, đặt sau bức màn, che lại. Miến tặng đĩa nhạc, bỏ vào trong ngăn kéo, giấu đi. Miến tặng tranh vẽ, cũng không tệ, dì Vương hẳn là thích đi, treo ở trong phòng bà ấy là được. Ảnh trong phim, đẹp, treo lên đầu giường. Chữ kí, giấu trong thư phòng.
Bận nửa ngày rốt cuộc mới đem phòng bố trí xong, trên giường lớn màu lam đậm, nằm lẻ loi một cái gối đầu gam màu ấm[2], ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu tới bên giường, một mạt màu sắc hiện ra không quá xung khắc, mà còn thập phần xinh đẹp.
[2] màu sắc có loại màu nóng và máu lạnh, thường thì các màu như đỏ, cam, vàng… gì gì đó là các tông màu nóng. Xanh dương, xanh lam… gì gì đó thường là các tông màu lạnh. Mình ko am hiểu cái này lắm:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT