Lục Quân Thần tới sau, vừa vặn thấy anh họ mình đang bày ra vẻ vô lại, thế là ném một ánh mắt qua, không mặn không nhạt nói một câu: "Anh em nói đã lâu rồi không gặp anh, định mấy ngày nữa tới tìm anh đấy."

"!!!" Tư Vân nghe được lời này lập tức thu hồi nét mặt, bật người đứng đắn vô cùng, nhìn Lục Quân Thần, ôm kỳ vọng hỏi: "Em nhất định là đang nói giỡn phải không?"

"Anh nghĩ thế à?" Lục Quân Thần cho anh một ánh mắt "Anh cảm thấy em sẽ quởn vậy sao", rồi đưa mắt nhìn Lưu Minh Lượng, gật đầu xem như chào hỏi, "Mời vào." Nói xong, chủ động nghiêng người nhường đường.

"À được." Lưu Minh Lượng cười híp mắt, kéo Đường Học Cẩn lướt qua Lục Quân Thần vào phòng khách ngồi xuống tán gẫu, "Ở đây thấy thế nào? Đã quen chưa, thành phố G phồn hoa hơn nhiều phải không, rảnh rỗi có ra ngoài chơi không?"

Đường Học Cẩn cười cười, "Cháu ở đây rất tốt, anh Lục rất chiếu cố cháu, gần đây anh ấy có dẫn cháu ra ngoài chơi."

Vỗ vai Đường Học Cẩn, Lưu Minh Lượng cười, "Ừ, vậy thì tốt, từ khi cháu đi rồi thím vẫn hay nhắc tới cháu, lần này về chú cuối cùng có thể báo cáo rồi."

"Nhọc thím lo lắng, cháu rất tốt."

Đường Học Cẩn cảm thấy cảm giác có người thời khắc quan tâm này rất tốt, thế nên cảm tình cậu dành cho Lưu Minh Lượng và Trương Vân cũng rất đặc biệt, nó là sự tôn kính và ỷ lại với thân nhân.

Cúi đầu nhìn sổ hộ khẩu trong tay, Đường Học Cẩn bỗng nhiên sực nhớ, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ sao có thể dễ dàng đồng ý cho cậu tách hộ khẩu ra được?

"Chú Lưu, hai người họ, không thể nào đồng ý cho cháu tách hộ khẩu một cách dễ dàng như vậy được?" Đường Học Cẩn nhìn Lưu Minh Lượng, mím môi, ngón tay bỗng nhiên siết chặt, "Chú Lưu, chú cho bọn họ tiền phải không?"

Ngoại trừ tiền, cậu nghĩ không ra có cách gì có thể khiến vợ chồng Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ thỏa hiệp, tuy rằng Lưu Minh Lượng là trưởng trấn, nhưng tư quyền như vậy cũng không dễ dàng, dù sao, hộ khẩu không nằm trong phạm vi quản hạt của ông.

Lưu Minh Lượng thấy giấu không được, cũng gật đầu: "Chú cho bọn họ mười ba nghìn bọn họ vẫn đòi, giấy nợ của cháu chú đã cầm về."

"Chú Lưu!" Đường Học Cẩn nhíu mày, "Vì sao cho bọn họ?"

Lưu Minh Lượng vỗ vai Đường Học Cẩn, tỏ ý cậu đừng kích động, rồi mới chậm rãi nói: "Tiểu Cẩn, đừng trách chú Lưu tự chủ trương, nếu hộ khẩu của cháu vẫn treo ở chỗ bọn họ, sau này chỉ cần bọn họ cầm nó đi tìm cháu, cháu hoàn toàn không có cách từ chối việc nuôi dưỡng bọn họ, dù sao trên danh nghĩa, cháu là con của bọn họ, cho dù chỉ là con nuôi."

"Nếu cháu cự tuyệt, người khác sẽ không để ý bọn họ đối xử với cháu thế nào, cũng không quản cháu có phải là con ruột của bọn họ không, mọi người chỉ cảm thấy cháu bất hiếu, mắng cháu đạo đức bại hoại, mỹ đức truyền thống của Trung Hoa là bách thiện hiếu vi tiên, một ngày cháu đeo lấy hai chữ bất hiếu, cháu nghĩ những người không biết tiền căn hậu quả ấy, sẽ nhìn cháu thế nào."

Nói đến đây, Lưu Minh Lượng thở dài, sờ đầu Đường Học Cẩn, nhìn cậu bé nhíu mày ngồi trước mặt mình, tiếp tục nói: "Sống trên đời, nếu không thể tránh được thì phải học cách thỏa hiệp, cháu hôm nay không muốn cho bọn họ chút lợi cỏn con ấy, ngày mai bọn họ có thể cầm nó bày vẽ, khi đó, bị tổn thương sẽ là cháu, huống hồ, mười mấy nghìn đồng mà thôi, bọn họ muốn cho là được, xem như là mua lỗ tai thanh tĩnh ngày sau."

Nói xong, Lưu Minh Lượng lại lấy ra một phần hiệp nghị đưa cho Đường Học Cẩn, "Kỳ thực chú lần này tới không chỉ vì tách hộ khẩu của cháu ra, khi chú đưa tiền cho Đường Quốc Hoa, còn bắt gã tự tay viết hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ cha con với cháu, phần hiệp nghị này được viết dưới sự giám sát của chú và bí thư, cũng đã đóng dấu, có nó, sau này, bọn họ không thể tới phiền cháu nữa."

Nói xong, Lưu Minh Lượng lại cười: "Nếu bọn họ dám làm thế, phần hiệp nghị này, hoàn toàn có thể phát huy tác dụng của nó."

Đường Học Cẩn cầm sổ hộ khẩu và hiệp nghị, nghẹn ngào không nói nên lời.

"Chú Lưu, cháu không biết nên nói gì, chú luôn giúp cháu... Cháu sẽ trả tiền lại cho chú." Đường Học Cẩn cầm tờ hiệp nghị, vành mắt chậm rãi đỏ, "Nó với cháu, rất quan trọng."

Lưu Minh Lượng xệ mặt, "Sao cháu thích nói cảm ơn chú thím thế, chúng ta xem cháu là con mình, có cha mẹ nào không quan tâm con cái chứ? Bảo vệ con cái, là thiên kinh địa nghĩa!"

"Không phải, cháu vẫn xem chú Lưu và thím là người nhà."

"Vậy là được, nhớ đừng khách khí với chú thím, chú thím đều hy vọng cháu thỉnh thoảng có thể làm nũng với mình, dù sao đó mới là việc lũ nhóc tuổi này nên làm." Lưu Minh Lượng từ ái nhìn Đường Học Cẩn, chớp mắt, còn nói thêm: "Ha ha, chú Lưu có phải tự kỷ lắm không?"

Đường Học Cẩn vội vã trả lời: "Không đâu ạ." Nói xong, lại có chút ái ngại, "Kỳ thực cháu vẫn xem chú thím là cha và mẹ..."

"Ha ha, nếu chú nói câu này cho thím cháu nghe, thím nhất định sẽ nhảy cẫng lên." Lưu Minh Lượng nhàn nhạt cười: "Thím không chỉ một lần oán giận với chú sao không thể sinh một đứa con nhu thuận hiểu chuyện lại biết cách kiếm tiền như cháu vậy."

Đường Học Cẩn bị Lưu Minh Lượng khen mà xấu hổ.

Lục Quân Thần trước ngồi nghe một hồi, sau lại đứng dậy đi rót nước cho mọi người, rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh, dùng âm lượng không quấy rầy Đường Học Cẩn và Lưu Minh Lượng ôn chuyện bàn bạc một ít việc với Tư Vân.

"Mấy bản thiết kế Tiểu Cẩn đưa cuối cùng đã phát huy tác dụng rồi." Lục Quân Thần vén chân ngồi, tay cầm bảng kế hoạch hỏi: "Anh giờ vẫn còn thực tập ở công ty của bác à?"

Nghe Lục Quân Thần nhắc tới bản thiết kế lắc tay của Đường Học Cẩn sắp ra thành phẩm, mắt Tư Vân sáng rực lên, rất kinh hỉ, "Đã bắt đầu làm rồi à? Nhưng anh không nghe nói gần đây em tung ra sản phẩm mới gì."

Rồi khi nghe hỏi tới mình, xúc cảm vốn tăng vọt nhất thời méo xệ, ồm ồm nói: "Ừ, làm cho cha anh, ông ấy bảo anh nên bắt đầu học từ cơ sở, anh hiện tại chỉ là một viên chức nhỏ, cả ngày bưng trà rót nước."

Lục Quân Thần cảm thấy thân phận của hai người nên đổi, anh nghĩ cái tên ngồi trước mặt mình ngoại trừ tuổi sinh lý lớn hơn anh, mặt khác đều rất ấu trĩ, rõ ràng đã ba mươi hơn, tính tình vẫn như một thanh niên hai mươi mấy vậy.

Không thể hiểu ông anh cả mặt than nhà mình nhìn trúng đối phương chỗ nào, lắc đầu, Lục Quân Thần nói: "Thành phẩm là có, chỉ là chưa nghĩ được cách tung ra."

Rồi, nhìn Tư Vân, có chút bất đắc dĩ, "Ai bảo anh giận dỗi chạy xuống trấn mở tiệm quần áo lãng phí hai năm trời chứ?"

"Còn không phải vì anh muốn chứng minh cho cha mình thấy à." Tư Vân ngẩng đầu, ưỡn ngực, "Huống hồ, cũng không lỗ, rõ ràng anh có lời mà."

"Lời?" Lục Quân Thần liếc Tư Vân.

"Ách... Tốt xấu là không lỗ." Tiện tay chộp lấy một cái gối ôm vào lòng, Tư Vân rầu rĩ, lúc đầu khi Đường Học Cẩn còn làm xác thực kiếm rất nhiều, thậm chí có cả một tốp khách quen.

Nhưng từ khi Đường Học Cẩn đi rồi, ban đầu còn đỡ, tuy rằng kiếm không nhiều như trước, lại chí ít có kiếm, mà càng về sau, theo số lượng tiệm quần áo ở trấn ngày một nhiều, tiệm của anh rất ít người tới thăm, tốp khách quen ấy, cũng sớm không thấy bóng dáng.

Quay đầu nhìn lại, Tư Vân mới phát hiện, nhân viên anh thuê sau đó, thái độ tắc trách không cần phải nói, ánh mắt thời thượng cơ bản nhất cũng không có, khách quen là ôm suy nghĩ "tiệm quen nên mới tới", kết quả gặp được nhân viên như vậy, đương nhiên không trở lại nữa.

Nghĩ đến đây, Tư Vân thấy có chút lãng phí, dứt khoát đóng tiệm, cộng cộng trừ trừ tính một phen, lỗ lãi xem như cân bằng.

Sau khi tiệm quần áo dưới trấn bị đóng, anh về công ty cha, hiếm khi xuống trấn nữa, càng miễn bàn tới thăm Đường Học Cẩn, nhưng thỉnh thoảng cũng từ chỗ ông bạn Lưu Minh Lượng nghe được rất nhiều tin tức về cậu, tự nhiên biết em họ nhà mình nhiều lần tới tiệm cơm của người ta.

Khi biết tính toán của Lục Quân Thần, anh còn từng trêu chọc đối phương, kết quả bị một câu đổ miệng, không dám lấy chuyện này ra đùa giỡn nữa.

—— rồi rồi, ai bảo cậu em họ này bắt thóp anh chứ.

"A," Lục Quân Thần cầm cây bút gõ vào xấp tài liệu trên tay, "Nếu đây cũng tính là lời."

"..." Tư Vân bị cái miệng độc của Lục Quân Thần độc cho khóc mù.

Đường Học Cẩn phốc xuy một tiếng bật cười, nhìn Tư Vân và Lục Quân Thần, "Cảm tình của hai anh tốt thật."

Tư Vân: "..." Tốt ở đâu hả, tốt cái gì!! Rõ ràng không tốt tí nào! QAQ

Lục Quân Thần nghe xong, thu hồi tài liệu, không nhìn nữa, nghiêng đầu cười với Đường Học Cẩn, giọng ôn hòa hỏi: "Hai người nói xong rồi à?"

Đường Học Cẩn gãi đầu, "Dạ, chú Lưu chỉ nói mấy chuyện thôi."

Tầm mắt nhìn vào hai thứ Đường Học Cẩn cầm trong tay, Lục Quân Thần đại thể đoán được gì, anh nhàn nhạt cười, nói một tiếng chúc mừng với cậu bé ngồi đối diện.

Đường Học Cẩn sững sờ một hồi, hiểu được xong cũng kéo khóe miệng bật cười, nét mặt cong cong, bên mép xuất hiện một cái lúm đáng yêu, khiến mắt người bật sáng, chỉ cảm thấy người ngồi đối diện đột nhiên rực rỡ hẳn lên.

...

Lưu Minh Lượng và Tư Vân ngồi ở nhà Lục Quân Thần đến khi chạng vạng, mới đứng dậy tỏ ý phải đi.

Lục Quân Thần tượng trưng giữ lại, thấy đối phương không chịu, cũng thuận theo tạm biệt, dù sao những lúc tốt đẹp chỉ có hai người như bữa tối, đột nhiên chen vào hai cái bóng đèn lớn vậy nói thật chẳng hay ho gì.

Nghe hai người phải đi, Đường Học Cẩn chạy ra khỏi bếp, trên người cậu còn đeo tạp dề, mắt chớp chớp nhìn Lưu Minh Lượng, "Chú không ở lại ăn cơm à?"

Xua tay, Lưu Minh Lượng nói: "Chú hứa với ông cụ tối nay về nhà ăn." Nhắc tới cái nhà ấy, Lưu Minh Lượng lộ ra nụ cười khổ, ông kỳ thực rất hiếm khi về đó, nếu không phải vì thăm con, ông thà rằng cả đời không về.

Tư Vân vỗ vai ông bạn, an ủi: "Thôi, cậu cứ nghĩ là đi thăm cậu con trai bảo bối của mình là được."

"Ừ, cũng phải." Cười cười, Lưu Minh Lượng thu hồi nụ cười khổ, đổi về sự sang sảng ban xưa.

Lưu Minh Lượng lớn hơn Tư Vân mấy khoá.

Khi Lưu Minh Lượng học thạc sĩ năm thứ hai, Tư Vân mới vừa vào đại học, hồ đồ lại lơ tơ mơ, là Lưu Minh Lượng giúp đỡ anh rất nhiều, chậm rãi quen thân Tư Vân mới phát hiện, vị học trưởng nhiệt tình này kỳ thực có một thời thơ ấu rất bi thảm.

"Không nói mấy chuyện này nữa, Tiểu Cẩn, chú đi trước, sau này rảnh lại tới thăm cháu." Rồi quay đầu nói với Lục Quân Thần: "Anh giao Tiểu Cẩn cho cậu, nếu cậu không chiếu cố tốt thằng bé, cho dù cậu là em họ của Tư Vân, anh cũng sẽ cho cậu một trận."

Lục Quân Thần cười, "Em sẽ chiếu cố tốt em ấy, anh cứ yên tâm."

Nghe được lời này, Lưu Minh Lượng theo Tư Vân rời đi, Đường Học Cẩn còn đeo tạp dề đứng đó, chờ đến khi bóng lưng đối phương biến mất rồi, cậu mới xoay người về bếp, tiếp tục làm bữa tối.

Lục Quân Thần nhìn cậu bé bận rộn trong bếp, thẳng thắn ném hết mọi việc, ôm cánh tay dựa vào cửa bếp, ánh mắt ôn nhu nhìn đối phương.

Cảm giác được tầm mắt phía sau, Đường Học Cẩn có chút ngại ngùng bĩu môi, động tác trên tay trái lại không chậm, nhanh nhẹn xắt thịt cho vào nồi, mùi thơm rất nhanh bay ra.

Ngửi được mùi, Lục Quân Thần than thở: "Tiểu Cẩn, anh nghĩ mình đã hiểu cảm giác có nhà, em như là bà xã, mỗi ngày ở nhà giặt đồ nấu cơm chờ chồng về vậy."

"..." Tay Đường Học Cẩn run lên, muối lỡ bỏ nhiều, cậu bình tĩnh cầm thìa khuấy, cũng không để ý, lạnh nhạt nói: "Anh Lục, em là nam, anh giỡn vậy không vui đâu."

Bị đổ trở về, Lục Quân Thần đành phải bất đắc dĩ cười, "Được rồi, anh cũng cảm thấy giỡn vậy không vui." Nói xong, đã phiền muộn quay người về phòng khách, mở TV lạnh lùng nhìn chương-trình-tin-tức đang phát.

Mà Đường Học Cẩn trong bếp lại hết sức bình tĩnh nấu cơm, không có bao nhiêu cảm xúc phiền nhiễu, tuy rằng cảm thấy đối phương giỡn vậy rất không hay, bất quá cậu không nghĩ sâu hơn, mặc nó lạc trôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play