Dưới nụ hôn ôn nhu lại kịch liệt, người dưới thân nhắm mắt thừa nhận, không hề phản kháng cũng không hề đẩy ra. Y chỉ có chút bối rối không biết làm sao, cùng với nhàn nhạt kinh ngạc và ngượng ngùng. 

Sở Tuyên vốn không có ý định làm thêm nhiều chuyện khác với Hoắc Vân Thâm, chẳng qua là lòng như lửa nóng, muốn hôn y một cái lại một cái. Không nghĩ tới phản ứng của Hoắc Vân Thâm lại thú vị như vậy, hơn nữa một chút ý tứ phản kháng cũng không có. 

Chẳng lẽ y đã sớm liệu trước tình cảnh hôm nay? 

Sở Tuyên vừa thông suốt, yêu thích sự ngoan ngoãn của y, biến đổi góc độ, đối với y hôn lại hôn. 

Đôi môi thiếu thốn huyết sắc của Hoắc Vân Thâm, trong mấy phút ngắn ngủi, trở nên xinh đẹp ướt át, màu sắc đỏ tươi mà nhiệt độ lại cực nóng. Cùng với gò má ửng hồng của y, nổi bật lẫn nhau. 

Sở Tuyên rốt cuộc buông môi y ra, ánh mắt dợn nước (*眼眸潋滟nhãn mâu liễm diễm) nhìn y: “Vân Thâm.” Cởi được hơn nửa nút áo, hắn dừng tay lại, ấm giọng dò hỏi: “Có thể không?” 

Tập trung ánh mắt, Hoắc Vân Thâm từ nụ hôn hoàn hồn lại, lập tức nắm cổ áo mình, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Sở Tuyên. 

Hoặc là nói, nghi hoặc. 

“Vì sao?” Y hỏi Sở Tuyên: “Tôi là đàn ông, anh vì cái gì đối với tôi như vậy?” 

Sở Tuyên đưa mắt nhìn y trong chốc lát, bật cười, còn có chút ngượng ngùng: “Cậu không biết, đàn ông cũng có thể?” 

“Bởi vì đàn ông có thể được, anh liền đối với tôi như vậy?” Hoắc Vân Thâm rất nhanh tỉnh táo lại, vẻ mặt đã khôi phục lại trong trẻo lạnh lùng, thậm chí quá mức lạnh lùng. 

“Không.” Sở Tuyên cảm thấy y đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải loại người như vậy.” Hắn dừng một chút, nói: “Tôi cảm thấy tôi thích cậu, muốn ở cùng cậu.”

Hoắc Vân Thâm lập tức hạ mắt, sau đó nói: “Vậy về sau anh sẽ lấy vợ sao?” 

Sở Tuyên lắc đầu cười nói: “Không cưới. Tôi ở cùng cậu rồi, tại sao phải cưới vợ?” 

Hoắc Vân Thâm chậm rãi ngẩng đầu, mắt mang theo kinh ngạc, sau đó lại mở miệng: “Anh coi tôi là gì?” 

“Người yêu.” Sở Tuyên nắm chặt tay y, dùng sức siết một cái, vô cùng nghiêm túc: “Anh thật sự thích em, muốn chăm sóc em cả đời.” 

“…” Hoắc Vân Thâm càng thêm kinh ngạc, còn có chính là không được tự nhiên, bởi vì Sở Tuyên dùng ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn y, y nói: “Nhưng mà, anh là thiếu gia của gia đình giàu có.” Sao có thể không cưới vợ? 

“Anh có anh trai a, đã sớm lấy vợ.” Sở Tuyên nói, anh hai của hắn phát triển trong nước, gia đình bên chị dâu so với Sở gia còn muốn mạnh hơn, hiện tại cả gia đình đang sống ở Kinh Thành, đang làm quan. (*dạng làm việc cho nhà nước.) 

“Nhưng mà…” 

“Có ai băn khoăn nhiều như vậy, em chỉ cần nói thích hay không thích anh là được.” Sở Tuyên cắt ngang lời y, mặt dán về phía trước thêm vài phần, vẻ mặt ủy khuất nhìn y. 

“…” Hoắc Vân Thâm lập tức nghẹn lời, giấu cằm nhọn thật sâu. 

Sở Tuyên hỏi y có thích không, làm sao sẽ không thích, y không muốn nói cho Sở Tuyên, hôm nay một mình trong căn phòng này, y bị cô đơn lạnh lẽo giày vò. 

Cảm thấy Sở Tuyên là một con diều tự do, đảo mắt một cái liền bay đi. Mà bản thân là tảng đá nằm im trên mặt đất, chỗ nào cũng đi không được, không có cánh cũng không có bề ngoài xinh đẹp, không cách nào đi tìm người mình yêu. 

“Được rồi Vân Thâm, đừng do dự, chấp nhận anh, để anh chăm sóc em cả đời.” Sở Tuyên nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi y, nhưng không ép buộc, mà chờ y gật đầu. 

“Ừm.” Hoắc Vân Thâm nói nhỏ đến độ gần như không nghe thấy, rốt cuộc gật một cái. 

“Thật tốt quá.” Sở Tuyên lập tức cười rộ lên, nâng cằm Hoắc Vân Thâm lên hôn y một trận. 

Đầu lưỡi nhiệt tình lại xông vào trong miệng, Hoắc Vân Thâm đưa tay vòng qua cổ Sở Tuyên, ngầm đồng ý hắn làm bất cứ chuyện gì với mình…. nhưng mà, thân thể xấu xí này, hắn thật sự thích sao? 

“Em… thân thể em không dễ nhìn.” 

“Đẹp mắt.” Sở Tuyên cởi bỏ tất cả quần áo trên người y, cùng của mình. Trong lúc đó vẫn không quên cùng y hôn môi, nhẹ nhàng trấn an tâm tình y. 

“Anh nói xạo.” Hoắc Vân Thâm cũng không phải không soi gương, y biết khí sắc mình không dễ coi, thân thể cũng quá mức gầy gò, ôm cấn người. 

Vuốt ve xương nhô lên trên người hắn, Sở Tuyên đau lòng nói: “Về sau phải ăn cơm nhiều một chút, em gầy như vậy, anh đau lòng quá rồi.” 

Trái tim Hoắc Vân Thâm như ngừng đập, gật đầu nói được, y hiện tại đã chịu không nổi… lại, có loại chờ mong vô hình. Có lẽ đối phương thật sự không ngại, thật sự thích mình, y nghĩ như vậy, trong lòng rốt cuộc dễ chịu một chút. 

“Đồ ngốc, anh không chê em.” Sở Tuyên ôm y, ôn nhu làm bước dạo đầu, bởi vì hắn cũng ngốc, không có kinh nghiệm, nên công tác chuẩn bị làm thật lâu. 

Hắn cũng không an ủi phía trước của Hoắc Vân Thâm, bởi vì không hy vọng Hoắc Vân Thâm tiết quá nhiều, dẫn đến tổn hại thân thể. 

“…” Rất mắc cỡ, rất khó chịu, giao nơi bí mật nhất của mình cho đối phương thưởng thức vuốt ve, đối với Hoắc Vân Thâm mà nói, là một loại vức bỏ tự tôn. 

Nhưng y không cách nào từ chối, tình nguyện cắn răng thừa nhận loại phơi bày trần trụi này, cũng không muốn Sở Tuyên thất vọng. 

Chỉ cần Sở Tuyên muốn, y liền phối hợp, mặc dù sẽ đau đớn… 

Chuyện giữa đàn ông và đàn ông, y kỳ thật có nghe qua. Hiện tại trong kỹ viện, chính là có cả nam lẫn nữ. Có vài đàn ông, đặc biệt thích tìm những thiếu niên hai mươi tuổi, nghe nói bên thừa nhận kia, tối đa có thể làm bốn năm năm. 

Bốn năm năm vừa qua liền không được, bởi vì đằng sau sẽ chịu không nổi. 

Sau khi hoàn lương, chỗ nào cũng bị tổn hại. 

Hoắc Vân Thâm mặt trắng bệch nằm im đó, tùy ý Sở Tuyên nâng cao hai chân của mình, y nắm chặt mép giường, chờ đợi con đau kịch liệt tiến đến. 

Kết quả… không đau đớn giống như trong tưởng tượng của y, chỉ có cảm giác căng căng, rất kỳ quái… giống như muốn đi toilet, khuôn mặt y lập tức đỏ bừng. 

Hơn nữa cũng không phải dương vật cứ tiến vào là được, còn phải ra ra vào vào a… nghĩ Sở Tuyên đối với mình như vậy, cả người nóng như lửa đốt, bị thiêu đến không chịu nổi. 

Cuối cùng như thế nào kết thúc, Hoắc Vân Thâm cũng không nhớ lắm, nhận thức cuối cùng của y là bản thân lật lại úp sấp trên giường, nếm thử mùi vị cá nước thân mật. 

“Thảm rồi.” Sau cuộc mây mưa, Sở Tuyên vẫn còn thở dốc, vuốt ve vòng eo run rẩy của y: “Phải bồi bổ cho em mấy ngày, mới có thể làm tiếp lần nữa đây?” 

Đêm nay Hoắc Vân Thâm tiết hai lần, cả người mềm nhũn, ngày mai chỉ sợ xuống giường cũng không được. 

Suy yếu vô lực nhắm mắt lại, Hoắc Vân Thâm hé miệng hô hấp, hơi thở dồn dập, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không ra, chỉ thì thào: “Sở… Tuyên…” 

“Ài, người đàn ông của em ở đây.” Sở Tuyên cười đến mặt mày thỏa mãn, ghé mặt qua nói. 

“…” Hoắc Vân Thâm khẽ xì một tiếng khinh miệt, rồi cũng nở nụ cười, vô cùng thanh nhã xinh đẹp, nếu như y khỏe lại, sẽ là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. (* phong nhã tài hoa) 

“Nghỉ ngơi đi.” Sở Tuyên ôm y, có thật nhiều lời nói cùng hứa hẹn dấu ở trong lòng, giờ phút này không cần dùng ngôn ngữ để nói cho y. 

Tuy rằng thân thể rất mệt, nhưng tinh thần hết sức minh mẫn. 

“Ừm.” Y nhắm mắt lại, dựa vào người đàn ông bên cạnh, suy nghĩ trong đầu vô cùng trật tự rõ ràng. 

Hoắc Vân Thâm chưa bao giờ là người mù quáng chạy theo cảm xúc, cũng không phải người cảm tính, y kỳ thật rất lý trí. Cho dù là vừa rồi, cũng bảo trì ba phần tỉnh táo, không mất đi chính mình. 

Tại buổi tối đầu tiên Sở Tuyên cầu ái liền bán mình đi, cho dù là hiện trạng cùng cuộc sống sau này, những thứ này y đều nghĩ qua, không có Sở Tuyên là không được. 

Hoắc Vân Thâm âm thầm khuyên nhủ chính mình, phải giữ vững tỉnh táo, không được mù quáng.

Thế nhưng ngày hôm sau, sau khi Sở Tuyên cùng y ăn sáng xong liền nói muốn về, sắc mặt của y thoáng cái trầm xuống. 

Trong lòng giống như có tảng đá đè nặng, hơn nữa cũng không vui. 

“Hết cách rồi, anh phải về ăn cơm trưa cùng ba mẹ.” Sở Tuyên đưa tay ôm eo Hoắc Vân Thâm, hôn một cái lên trán y, còn có gò má đôi môi, hận không thể hôn khắp người y, ôn nhu nói: “Buổi chiều anh đến sớm.” 

Đã có da thịt gần gũi, Hoắc Vân Thâm liền thể hiện rõ vị trí của mình, hỏi hắn: “Vậy lúc nào thì anh mở miệng với người nhà, chuyển ra ngoài ở?” 

“Mấy ngày trước đã định nói, anh định mở phòng khám bệnh, mở ngay dưới lầu là được rồi.” Sở Tuyên nói, nở nụ cười: “Đến lúc đó em cũng xuống ngồi đó cho anh.” 

“Em cái gì cũng không biết.” Hoắc Vân Thâm hạ thấp giọng, Sở Tuyên từ lời y nói nghe ra được y tự ti, vội vàng nói: “Anh đùa thôi, sao có thể để em giúp được, lỡ như đổ bệnh một cái. Cho dù em muốn xuống phòng bệnh, cũng chờ cho thân thể em tốt đã rồi anh mới cho phép em xuống.” 

“Vậy một mình anh, không phải là bận rộn lắm sao?” 

“Ừm, khẳng định phải thuê hai hộ sĩ.” 

“Hộ sĩ?” Hoắc Vân Thâm bĩu môi, ánh mắt cũng thay đổi. 

“An tâm đi.” Sở Tuyên nở nụ cười, kéo y vào ngực, ôm một cái thật chặt, lại hôn một cái: “Em là mối tình đầu người yêu đầu của anh, là bạn đời nửa đời sau của anh, anh hứa với em, về sau không liếc mắt với những người phụ nữ khác.” 

Hoắc Vân Thâm gật gật đầu, nhưng vẫn chưa hết: “Còn đàn ông?” 

“Đàn ông cũng không nhìn.” Sở Tuyên mới cùng một chỗ với y, hận không thể đưa toàn bộ thế giới đến trước mặt y. 

Cho nên nói đi đi đi, lại kéo thêm nửa tiếng nữa mới có thể ra cửa. 

Sở Tuyên vừa đi, căn phòng lại trở về quạnh quẽ. Hoắc Vân Thâm nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác nặng nề cùng sầu bi bỗng dưng sinh ra. 

Y đành vào phòng ngủ ngồi, nhớ lại từng hình ảnh từng tư vị của tối qua. 

Nghĩ đến địa phương khó nói, đưa tay sờ sờ gò má của mình, nóng rực. 

“Sở Tuyên.” Y cắn cắn bờ môi hơi sưng, dựa vào ghế sopha thở dài một hơi, sau đó mới quay đầu nhìn gương. 

Nơi đó là một thanh niên với hai gò má ửng đỏ như ráng chiều, không còn là mặt vàng môi trắng, mà là mặt phấn môi đỏ mọng, trong mắt ngậm xuân. 

… 

Thời điểm Sở Tuyên không có ở đây, sẽ phân phó nhân viên của nhà hàng gần đó, đến giờ cơm liền mang đồ ăn đến cho Hoắc Vân Thâm. 

Là ba món ăn một món canh, đầy đủ dinh dưỡng. 

Thuốc sắc cùng thuốc tiềm, sớm hay muộn cả hai bữa đều là Sở Tuyên đích thân làm, nhìn tận mắt Hoắc Vân Thâm uống hết mới yên tâm. 

Cứ như vậy gần nửa tháng, thân thể Hoắc Vân Thâm dần dần khôi phục. 

Đêm nay, y uống thuốc, giống như lơ đãng hỏi: “Phòng khám mở thế nào rồi? Có thuận lợi không?” 

Gần nửa tháng rồi, Sở Tuyên còn chưa chuyển ra ngoài. 

“Ba anh nói, ông ấy đang nhờ người hoàn tất thủ tục.” Sở Tuyên bưng tới một chậu nước dùng thuốc đun lên, đã để ngụi, đưa tới bên chân Hoắc Vân Thâm. Mình thì ngồi xổm xuống, giúp Hoắc Vân Thâm cởi giày, sau đó xắn ống quần lên, bỏ vào chậu nước. 

Kéo dài như vậy, hắn cũng biết Hoắc Vân Thâm không bằng lòng, một bên bóp chân một bên trấn an nói: “Em cứ yên tâm đi, cũng sắp rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play