Ghi được một nửa, Sở Tuyên đặt bút xuống lật qua lật lại, sau đó có chút cười khổ. Bởi vì bản thân không cẩn thận viết kín cả cuốn sổ, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều hạng mục chú ý cần thêm vào… cứ lo lắng cho y như vậy, tại sao sẽ như vậy chứ?
Tuy rằng Hoắc Vân Thâm là người bệnh đầu tiên của mình, vô cùng có ý nghĩa để đối đãi cẩn thận lại tỉ mỉ. Nhưng nhận thức chỉ vỏn vẹn một tuần ngắn ngủi, lấp kín lòng mình chỉ đều là y. Rất có thể là do, y lúc nào cũng không vui, trên người toát ra đau thương nồng đậm.
Sở Tuyên vô cùng hy vọng, người bệnh trẻ tuổi này của mình, có thể cười một cái, cởi bỏ ưu sầu giữa lông mày.
“Ài.” Hắn khép sổ lại, ngưng thần trong chốc lát, đứng dậy đi qua nói: “Trời không còn sớm, cậu đi toilet một chuyến, sau đó đi ngủ?”
“Không định đi ngủ?” Nhưng hiện tại đã không còn sớm, bình thường chính là thời điểm đi ngủ của người bệnh, hiện tại y nói ngủ không được, Sở Tuyên đành hỏi: “Vậy cậu có đói bụng không? Muốn ăn chút gì đó không?”
Hoắc Vân Thâm vẫn lắc đầu: “Ăn thì càng không ngủ được.”
“A…, vậy chút đồ ăn vặt?” Sở Tuyên quay đầu nhìn trên bàn, có một hộp điểm tâm, hắn đi qua mở ra nhìn, có vài món ăn vặt, ví dụ như lạc, kẹo đường, hạt dưa, còn có ô mai bỏ hột.
Hai người ngồi bên bàn, trầm mặc lột lạc ăn, ai cũng không nhắc đến đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.
“Cậu xem, cái này có bốn hạt.” Sở Tuyên kéo tay Hoắc Vân Thâm, đặt bốn hạt lạc màu tím vào lòng bàn tay y.
Tròn tròn, nhìn hay hay, Hoắc Vân Thâm để ở trong tay không ăn.
“Làm sao vậy, ăn đi.” Sở Tuyên thúc giục, lại lột một củ.
“Ừm.” Hoắc Vân Thâm bỏ bốn hạt vào trong miệng, chậm rãi cắn nuốt, mùi vị rất ngon.
Y chọn một củ lạc thật dài trong hộp, cũng lột ra được bốn hạt.
Sở Tuyên kinh ngạc nhìn y kéo tay mình qua, sau khi nhận được củ lạc thì cười híp mắt, mấy ngày qua chăm sóc y, rốt cuộc không uổng phí.
Nhưng nụ cười lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt trở thành không đành lòng.
Thân thể của đối phương còn chưa khỏe, trong lòng đã bắt đầu tưởng tưởng niệm niệm, cái này là còn chưa đi, nếu quả thật đi rồi sẽ càng thương nhớ đi.
Qua một lúc lâu, lạc đã ăn xong, trên bàn bày ra một đống vỏ lạc.
Sở Tuyên nhìn ba món còn lại, hỏi y: “Có muốn ăn cái này không?” Cầm lên một thanh kẹo đường màu trắng, hỏi y có muốn hay không.
“Cái này quá ngọt.” Hoắc Vân Thâm nói như vậy, nhưng lại nhận lấy cắn một miếng, quả nhiên ngọt đến rụng răng, nhưng vẫn ăn tiếp.
“Bây giờ ăn kẹo, trước khi ngủ phải súc miệng một cái.” Sở Tuyên nhìn thấy đã sợ, không dám ăn món ngọt như vậy.
“Được.” Hoắc Vân Thâm chậm rãi ăn hết, lấy ra một khăn tay xếp gọn trong ngực, lau lau tay, động tác rất chậm, chà lau không dứt.
Thật giống như không tập trung, hoặc là cố ý quên đi thời gian đang trôi qua.
Nhiều lần thấy y muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại biến thành trầm mặc.
“Súc miệng rồi ngủ đi.”
Rốt cuộc bọn họ vẫn là ai về phòng nấy ngủ, tại nơi cách nhau một bức tường, hai trái tim không bình tĩnh, có nỗi buồn lo của riêng mình.
Sáng hôm sau, Sở Tuyên như thường lệ tới chăm Hoắc Vân Thâm. Chỉ có điều thời gian tản bộ sau khi ăn rút ngắn một nửa, hắn lo mình đi trễ, không kịp trở lại ăn cơm trưa cùng Hoắc Vân Thâm.
Tới đón Sở Tuyên đi, là lái xe của Sở gia, vẫn là chiếc xe Bentley màu đen kia.
“Thiếu gia, đi thẳng về nhà sao?” Tiểu ca lái xe thật thà hỏi.
“Không, đến cửa hàng bách hóa một chuyến, còn tiệm thuốc nữa.” Sở Tuyên nói.
“Được, vậy khi nào cậu về nhà? Mấy ngày qua lão gia lúc nào cũng nhắc đến cậu, ngóng cậu trở về.”
“Chắc là buổi chiều.” Sở Tuyên nói xong trái tim nặng trĩu, buồn phiền nói không nên lời, hắn cảm thấy không nên vứt bỏ người bệnh.
Ài.
Trong cửa hàng bách hóa cùng tiệm thuốc, Sở Tuyên mua hết những thứ cần thiết, bọn họ lần nữa trở lại khu nhà tổ của Hoắc gia, đúng lúc kịp giờ cơm trưa.
Sở Tuyên cùng lái xe xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào, nóng đến đổ mồ hôi đầy đầu.
“Vân Thâm.” Hắn đẩy cửa ra kêu, rồi lại phát hiện trong phòng không có người, trái tim không biết vì cái gì chậm một nhịp.
Lấy lại bình tĩnh, Sở Tuyên lại bảo lái xe đặt đồ xuống, nói: “Anh trước đừng về, buổi chiều đi cùng tôi.”
“Được rồi.”
Tìm cô gái trẻ kia, dẫn lái xe đi ăn cơm.
Sở Tuyên quay lại, đi vào toilet, cách bình phong hô qua: “Bên trong có người không?”
Bên trong quả thật có người, chỉ là người nọ bướng bỉnh giả như mình không có ở đây.
“Vân Thâm?” Sở Tuyên thăm dò ngó vào, thình lình nhìn thấy người muốn tìm, ngồi trên bồn cầu. Thời điểm hai người bốn mắt nhìn nhau, đối phương lộ vẻ lúng túng.
Sở Tuyên cười cười: “Gọi cậu cậu lại không trả lời tôi, tôi liền đi tìm. Mau mau, chúng ta vẫn chưa ăn cơm.”
“…” Hoắc Vân Thâm khẽ nhếch miệng, sau đó hạ mắt thật thấp, không đối mặt với hắn.
“Làm sao vậy?” Sở Tuyên nói: “Thân thể không thoải mái? Đau bụng?”
“Không phải, tôi rất khỏe, bác sĩ anh đi ra ngoài đi.” Hoắc Vân Thâm nói.
“A, vậy được.” Sở Tuyên lui ra ngoài.
Ở bên ngoài chờ không lâu, Hoắc Vân Thâm đi ra, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ mỗi lần đi toilet xong. Bởi vì lúc nào cũng bị bác sĩ nhìn thấy, ngay từ lúc đầu chính là vậy, nhưng đối phương giống như không thèm để ý chút nào.
Nhiều khi Hoắc Vân Thâm nghĩ, hắn đối với người khác cũng vậy sao?
Như vậy khiến cho lòng có chút không vui.
“Cậu ngồi trước đi, tôi bưng đồ ăn của chúng ta tới.” Sở Tuyên nhìn y ngồi xuống, lúc này mới ra ngoài bưng đồ ăn.
Một bữa cơm trôi qua rất nhanh, sau khi ăn xong, Sở Tuyên liệt kê mấy bao lớn bao nhỏ mình mang về cho Hoắc Vân Thâm biết, cái này là gì, cái kia là gì, sau đó sử dụng thế nào, cái nào có ích…
Nói xong, hắn ngừng miệng, nhìn người bệnh đang thất thần, lại thở dài một hơi: “Cậu có chuyện giấu trong lòng, tuy rằng không nhất định phải cầu cậu nói ra, nhưng hy vọng cậu học được giải thoát cho mình. Bởi vì thân thể dễ chữa, tâm bệnh mới khó.”
Cứ tiếp tục như vậy, người bệnh này có lẽ sẽ buồn phiền mà chết.
Y còn trẻ như vậy, không nên như thế.
“Anh phải đi về?” Hoắc Vân Thâm tránh nói đến chuyện của mình, thứ y quan tâm hơn, là bác sĩ có thể ở bên mình bao lâu.
“Không nhanh như vậy, bốn giờ mới đi.” Chỉ cần về nhà lúc trời chưa tối hẳn là được, Sở Tuyên hy vọng cùng Hoắc Vân Thâm lâu thêm một chút, hắn nói: “Cậu phải đối tốt với mình một chút, nên phân phó người đi làm, đừng để bản thân chịu đựng mà không nói lời nào, tính tình này của cậu thật là…”
Không biết nói y như thế nào mới tốt, thật sự là quá phong bế chính mình rồi.
Lúc nào mới có thể nhìn thấy y lộ ra chút tính cách hoạt bát đây?
Nghe vậy Hoắc Vân Thâm nhìn sang chỗ khác, ánh mắt ảm đạm nói: “Bác sĩ thích nhà sao?”
“…” Sở Tuyên mỗi lần nói chuyện với y đều chịu đựng loại cảm giác rối loạn khi không cùng một tần số, không nóng giận nói: “Thích, nhà của tôi rất tốt.”
“Ừm.” Hoắc Vân Thâm lại không nói.
Sở Tuyên không làm gì được y, nói cho cùng chẳng qua là người bệnh của mình, không quản được quá nhiều, cũng không có cơ sở đi quản quá nhiều.
Hai người ngồi cùng nhau, chờ đến bốn giờ.
Thời điểm vừa đến, Hoắc Vân Thâm đứng lên: “Tôi tiễn bác sĩ.” Y muốn đi ra viện tử này, tiễn bác sĩ đến cổng lớn.
“Được.” Sở Tuyên nhìn tình trạng của y cũng khá tốt, không từ chối.
Cùng đi còn có tiểu ca lái xe, anh ta giúp Sở Tuyên xách cái rương nhỏ kia.
“Đến đây được rồi, cậu vào đi.” Đã đến tận cổng vào, Sở Tuyên ngăn y tiếp tục bước chân ra cửa, không cho y ra ngoài: “Lúc về phải cẩn thận, đi chậm một chút.”
Trên mặt bác sĩ rõ ràng là lo lắng cùng quan tâm, càng khiến cho thân thể Hoắc Vân Thâm như đeo chì, y tình nguyện chết tại chỗ này, lại để cho linh hồn đi theo hắn.
“Hẹn gặp lại.”
Sở Tuyên ngồi trong xe, ô tô xốc lên màn bụi, chở hắn rời khỏi nơi đây.
Hắn một mực ngoái lại đằng sau, thẳng đến khi nhìn không thấy bóng dáng gầy gò kia nữa, lúc này mới lòng dạ rối bời mà ngồi xuống, tâm tư có chút sầu bi.
Về đến nhà là năm giờ chiều, Sở gia biết được Sở Tuyên trở về, buối tối làm một bữa thịnh soạn.
Tối hôm đó Sở gia vô cùng náo nhiệt, bọn họ dường như rất tự hào về Sở Tuyên, cảm thấy Sở Tuyên là tấm gương của tầng lớp thanh niên.
Không khỏi khiến Sở Tuyên áp lực như núi đè, nhưng may mắn thay, hắn ở xã hội hiện đại học tập y thuật, cũng không chênh lệch với việc du học phương Tây là mấy. Hỏi lĩnh vực chuyên ngành, vẫn là vô cùng tự tin.
Cũng bởi vì kiến thức của xã hội hiện đại rất nhiều, hắn ăn nói so với người khác, có loại học rộng tài cao.
Sau khi kết thúc bữa cơm, đã là chín giờ tối.
Sở Tuyên uống chút rượu, về đến phòng an tĩnh, trong đầu lấp đầy bóng dáng gầy gò kia. Không biết y thế nào, đêm nay ăn có được không?
Cầm lên điện thoại cổ ở đầu giường, Sở Tuyên bấm gọi đến khu nhà Hoắc gia.
Vang lên thật lâu, nhưng không có ai nghe.
Người bên kia không nghỉ ngơi sớm như vậy, cho nên Sở Tuyên cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa không gọi điện được nên có loại cảm giác không an lòng, không cam lòng.
Hắn đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.
“A, thiếu gia, lại đi Tây Kiều?” Tiểu ca lái xe bị tìm ra, có chút kinh ngạc, hôm nay tổng cộng đã đến hai lần.
“Ừ, nhanh thôi, đi sớm về sớm.” Sở Tuyên ngăn không được lo lắng trong lòng, hắn phải nhìn thấy Hoắc Vân Thâm không có việc gì mới yên tâm.
“Được.” Lái xe vội vàng gật đầu không ngừng, nếu như thiếu gia muốn đi, vậy thì phải nhanh lên.
Hai người nhanh chóng lái ra đường lớn, đến mười giờ tối, rốt cuộc đã tới khu nhà Hoắc gia.
Sở Tuyên vội vàng xuống xe gõ cửa, nhưng gõ thật lâu, bên trong căn bản không ai ra đón.
“Chẳng lẽ đi rồi? Nhanh như vậy?” Nghi hoặc, khịt khịt mũi, có mùi khói, mùi lửa đốt.
Tiểu ca lái xe bên kia đột nhiên thì thầm: “Thiếu gia, hình như bên trong cháy rồi, cậu xem! Thật nhiều khói!”
Trong lòng Sở Tuyên lộp bộp, quyết định thật nhanh nói: “Tôi leo tường vào, anh mau đi tìm hàng xóm bên cạnh, gọi bọn họ qua giúp cứu hỏa.”
“A! Được!” Tiểu ca lái xe đi một chốc liền quay lại, nói với Sở Tuyên: “Thiếu gia, hàng xóm bên cạnh đều không có người ở, là nhà hoang a!”
“Vậy anh cũng vào, giúp cứu hỏa!” Sở Tuyên trèo lên rồi nhảy xuống, căn bản không quản cao bao nhiêu, dù sao đây cũng là lần nhảy cao nhất trong đời hắn..
Sau khi vào đến, vội vàng đến khóa viện của Hoắc Vân Thâm.
Khắp nơi tối như hũ nút, chỉ có khói trên nóc nhà hết sức rõ ràng.
“Vân Thâm!” Sở Tuyên một cái đá bay cửa phòng Hoắc Vân Thâm, bên trong đã là khói phủ mù mịt.
Một đoạn xà nhà bị lửa đốt, rơi xuống đầu hắn. May mắn động tác của hắn nhanh nhẹn, tránh đi, sau đó nhanh chóng xông vào gian trong.
Phát hiện giường chiếu đều bị đốt, lòng hắn đau đớn kịch liệt giống như bị dao găm róc xương lóc thịt.
Nhưng phía trên không có thi thể, hắn vội vàng giữ vững tinh thần, tiếp tục tìm kiếm, đồng thời hô lớn: “Vân Thâm, Vân Thâm!”
Thời điểm đến gần toilet, nghe thấy tiếng ho khan yết ớt, Sở Tuyên tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng, mừng như điên chạy thẳng đến toilet.
Phát hiện người kia té trên đất, nửa người bị đè nặng, đang khó khăn giãy giụa.
Sở Tuyên không kịp nghĩ nhiều, chạy tới lôi những thứ kia ra: “Vân Thâm!” Hắn nhìn thấy Hoắc Vân Thâm quay mặt lại, mặt mũi lấm lem, chỉ có đôi mắt đặc biệt trong suốt, sáng ngời khiến người ta đau lòng.
“Đừng sợ, tôi tới rồi đây.” Sở Tuyên cảm thấy mình có loại xúc động muốn khóc, hắn hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn mình tới đây.
“Bác sĩ…” Hoắc Vân Thâm dùng giọng nói bị sặc khói, khó khăn gọi hắn một tiếng.
“Đừng nói nữa, tôi ôm cậu ra ngoài!” Rốt cuộc lấy ra hết chướng ngại, Sở Tuyên đỡ Hoắc Vân Thâm lên, khó khăn đi về phía trước trong căn phòng lửa cháy càng lúc càng dữ dội.
Trên người đầy bụi, mặt cũng đen sì chẳng khác đáy nồi, nhưng ông trời phù hộ, bọn họ thuận lợi ra khỏi phòng.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Tiểu ca lái xe chạy đến, nhìn thấy Sở Tuyên an toàn ra khỏi phòng thì nở một bụng hoa.
“Đi, đi mau!” Sở Tuyên một bên ho khan, một bên liều mạng nện bước, nhanh chóng rời khỏi Hoắc gia.
“Thiếu gia, về nhà sao? Hay là đến bệnh viện?” Nhìn thấy người trong ngực Sở Tuyên, lộ ra vẻ mặt đáng thương.
“Đi đến bệnh viện gần đây, nhanh.” Sở Tuyên phân phó, sau khi sắp xếp Hoắc Vân Thâm xong, lấy ra bình nước trên xe, cho Hoắc Vân Thâm uống chút nước, sau đó dùng khăn tay dấp nước, lau sạch mặt mũi y.
Bị hói hun sặc, miệng mũi mắt đều khó chịu, Hoắc Vân Thâm dựa vào ghế lộ ra vẻ suy yếu vô lực.
Nhưng một tay vẫn nắm chặt áo Sở Tuyên, dường như như vậy sẽ dễ chịu một chút.
“Không có việc gì, không có việc gì đâu.” Sở Tuyên ôm y, đồng thời cảm thấy không hiểu nổi, khu nhà đang yên đang lành, tại sao lại bốc cháy?
Hiện tại cũng không phải mùa đông, trong phòng không có lò sưởi, cũng không có nến, sao sẽ bốc cháy?
Còn có, những người khác trong trạch tử, bọn họ đâu rồi? Như thế nào viện tử của Hoắc Vân Thâm cháy cũng không có ai phát hiện?
Rất nhiều câu hỏi, nhất thời Sở Tuyên không cách nào suy nghĩ cẩn thận được, hắn không khỏi cảm thấy tức giận, thêm nữa là đau lòng Hoắc Vân Thâm, như thế nào hoàn cảnh lại khốn khổ như vậy?
Trên thế giới này không có ai quan tâm bảo vệ y sao?
“Vân Thâm, tôi thật hối hận chiều nay rời khỏi cậu.” Sở Tuyên vô cùng tự trách nói.
Mà người ở bên cạnh hắn, tựa trên bả vai hắn để lại hai hàng nước mắt, thời điểm khó chịu nhất tuyệt vọng nhất cũng chưa từng bày ra vẻ yếu đuối, nhưng vào lúc này lại vô pháp kiên cường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT