Có nhiều thứ vĩnh viễn không thể trở thành thói quen, ví dụ như dưới thân đang đè một thân thể lạnh như băng, ôm y giống như đang ôm một tảng băng; ví dụ như làn da xám trắng trơn nhẵn, xúc cảm quỷ dị, màu sắc dị thường; lại ví dụ như khi hôn, đối phương chưa bao giờ phải lấy hơi, trái tim trong ngực y, cho dù kích động thế nào, cũng không có khả năng đập loạn.
Ánh mắt Sở Tuyên đầy thương xót, tâm tình phức tạp, có một khoảnh khắc như thế xẹt qua trên khuôn mặt hắn.
Sau đó hít sâu một hơi, đưa tay sờ gò má của quỷ kia. Hắn cảm thấy xúc cảm lành lạnh, da mặt nhẵn nhụi, có vẻ là một làn da đẹp.
–
Bị Sở Tuyên vuốt ve như vậy, mí mắt Hoắc Vân Thâm khẽ run rẩy với biên độ rất nhỏ, khiến người ta có một loại cảm giác y đang hô hấp.. Trên thực tế, y căn bản không cần hô hấp.
“Sao vậy, cậu cũng sẽ khẩn trương?” Sở Tuyên thầm giọng hỏi.
Hoắc Vân Thâm vẫn nằm im không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn hắn.
“Đứng lên đi, sàn nhà lạnh.” Sở Tuyên chậm rãi rời khỏi người y, ngồi bên cạnh, một lúc sau hắn phát hiện, bầu không khí có chút quỷ dị.
Hắn không khỏi xoa xoa cánh tay, vừa rồi nhìn thấy Hoắc Vân Thâm nằm dưới đất, ánh mắt hơi âm u.
Đúng vậy, đổi lại là ai sau khi bị khiêu khích, đột nhiên bị lạnh nhạt, nhất định sẽ nổi bão.
Trước khi Hoắc Vân Thâm nổi đóa, Sở Tuyên siết chặt nắm tay, thầm khích lệ chính mình: Không thể tùy hứng, cho dù không muốn cũng phải thỏa mãn đối phương, chờ đến khi đối phương vui vẻ, không chừng một ngày nào đó chán ghét, sẽ thả mình đi.
Sau khi Sở Tuyên nghĩ thông suốt, đứng lên ôm nam quỷ dưới sàn, vào trong phòng.
Chẳng quan tâm đến bật đèn, trực tiếp ôm Hoắc Vân Thâm thả xuống giường, sau đó cởi quần áo của mình. Áo ngoài, quần lót… có lẽ quỷ kia thấy được, bởi vì Sở Tuyên cảm giác có một ánh mắt cứ dán chặt vào mình, có chút lạnh cùng nóng rực, mâu thuẫn một cách quỷ dị.
Có đôi khi Sở Tuyên căn bản không phân biệt được, Hoắc Vân Thâm đối với mình rốt cuộc là có suy nghĩ gì.
Cho dù đã được hứa hẹn sẽ không làm tổn thương chính mình, vẫn cảm thấy bất cứ lúc nào dường như sẽ chết, loại sợ hãi này cứ lượn lờ mãi trong lòng không đi.
Không khí có chút lạnh, làn da trần trụi chậm rãi nổi lên từng hạt nhỏ. Sở Tuyên do dự một lát, đi đến bên giường ngồi xuống, quỷ kia nằm bên trong vẫn không nhúc nhích, y ớ đó chờ Sở Tuyên chủ động.
Sở Tuyên không thích hôn khi nằm, cho dù để Hoắc Vân Thâm nằm trên người mình hay là mình đè đối phương, đều rất tốn sức. Hắn dựa vào đầu giường, lấy tay sờ sờ đầu vai quỷ kia, bảo y tới gần một chút.
Nhưng Hoắc Vân Thâm không động, y mấp máy môi, hai tay đưa tới ôm người vào… giạng chân ngồi lên đùi mình, da chỗ mông cùng bắp đùi tiếp xúc với nhau, lập tức cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến nỗi hắn rùng mình một cái.
Sau khi thích ứng vài phút mới có thể quen với loại xúc cảm lạnh lẽo này.
Theo cử động của Sở Tuyên, quỷ kia khoác hai tay lên vai Sở Tuyên, vẫn không nhúc nhích giống như tảng băng.
Xuất thân từ giàu sang quyền thế gia giáo nghiêm ngặt, hơn nữa thân thể không tốt, Hoắc Vân Thâm trong phương diện tình dục vẫn là một đứa con nít.
Đêm hôm đó lần đầu tiên làm với Sở Tuyên, y không có bất kỳ khoái cảm nào, đương nhiên cũng không cảm thấy đau đớn.
Dẫn đến trong mắt Sở Tuyên, trong làm tình Hoắc Vân Thâm vẫn là mặt không biểu tình…
Quỷ thật sự không có khoái cảm sao?
Sở Tuyên nắm cằm quỷ kia, hơi khép mắt hôn lên… đưa lưỡi ra liếm đôi môi ẩm ướt của y, lại dùng đầu lưỡi ấm áp của mình cạy mở khe môi đối phương, nhẹ nhàng với vào trong, trong khoang miệng mát lạnh trơn trượt mà ôn nhu liếm mút, trao đổi nước bọt lẫn nhau, cùng với hơi thở đặc biệt.
Sở Tuyên chỉ cảm thấy trong mũi đều là hơi thở của Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm cũng cảm thấy, tất cả đều thấm đượm hơi thở của Sở Tuyên, bùng nổ, chiếm đoạt khoang miệng mình… nóng bỏng như vậy, ấm áp như vậy.
Khiến cho bản thân muốn vĩnh viễn giữ lại lưỡi của hắn, thế nhưng trong trường hợp đó, đầu lưỡi coi như bị cắt rời, lập tức sẽ mất đi nhiệt độ mê người.
Nghĩ tới đây, Hoắc Vân Thâm lưu luyến, dùng sức liếm đầu lưỡi Sở Tuyên, dùng sức mút lưỡi hắn.
“A…” Thân là tay mơ trong hôn môi, Sở Tuyên phạm vào lỗi, hô hấp rối loạn, nước miếng tràn ra khóe môi, còn có răng cắn trúng môi.
Hắn không thể không đẩy Hoắc Vân Thâm ra một chút, tìm cơ hội hô hấp: “Đau không?” Ngón tay hắn vuốt lên môi Hoắc Vân Thâm, vừa rồi bị răng mình cắn trúng.
“Không đau.” Quỷ kia sẽ không bị chảy máu, Hoắc Vân Thâm nhích lại gần Sở Tuyên, hàng lông mày bình thường hay nhíu lúc này lại thoải mái giãn ra, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, lại có vài tia sáng le lói.
“Ừm.” Sở Tuyên thở không nổi, bưng mặt Hoắc Vân Thâm, hôn mạnh xuống một cái: “Cậu thích tôi nhẹ nhàng một chút, hay là giống như vậy… dùng sức một chút…”
Yên lặng một lát, Hoắc Vân Thâm dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Đều có thể.”
Sở Tuyên gật đầu, dùng kỹ thuật nghèo nàn của bản thân, cố gắng khiêu khích con quỷ này, hơn nữa hắn rất ngạc nhiên, chần chờ hỏi: “Thời điểm tôi hôn cậu, kỳ thật cậu có thoải mái không?”
Hoắc Vân Thâm nhìn hắn liếc mắt một cái, Sở Tuyên cũng không nhìn thấy, hắn chỉ nghe thấy quỷ kia ừ một tiếng.
“Vậy lúc làm…”
“…” Quỷ kia liền lắc đầu.
Đều nói Sở Tuyên người này đầu óc cứng nhắc, phản ứng đầu tiên của hắn chính là, bản thân làm không tốt, kỹ thuật quá nát.
“A…” Mặt nóng bừng, hắn không dám hỏi tiếp, cũng không dám nói, nếu như không thoải mái… bằng không chúng ta không làm.
Nếu như thật sự nói ra những lời này, Sở Tuyên không chút nghi ngờ, quỷ kia sẽ chém mình.
“Vậy, chúng ta tiếp tục hôn?” Hắn ngập ngừng, tiếp tục hôn Hoắc Vân Thâm.
Hai tay hướng lên lưng đối phương, cẩn thận dè dặt chạm vào, vuốt ve từ trên xuống dưới, sau đó hắn lại hỏi: “Hoắc Vân Thâm… sờ có thoải mái không?”
Câu trả lời của Hoắc Vân Thâm cho hắn là, đặt hai tay lên lưng hắn, tái hiện lại động tác vừa rồi của Sở Tuyên: “Tiên sinh thoải mái không?”
Cảm giác lạnh buốt cùng ngứa ngáy bò dọc khắp lưng, còn mang theo một chút tê dại không thể diễn tả bằng lời, chạy dọc theo sống lưng, Sở Tuyên liền im lặng không nói thêm gì nữa.
Sau đó một người một quỷ, bắt đầu ăn ý giúp nhau cọ xát, giúp nhau trao đầu lưỡi.
“A…” Người lần nào cũng bị hôn đến thiếu không khí, lúc nào cũng là Sở Tuyên, hắn cảm thấy cùng hôn môi với một con quỷ không cần hô hấp rất không công bằng, nhưng hắn không dám phàn nàn.
Rất lâu sau đó, hắn trở mình ấn Hoắc Vân Thâm xuống giường, với ngón tay vào môi Hoắc Vân Thâm, nhìn y từng chút một liếm ướt đầu ngón tay mình….
Động tác này khiến người ta hô hấp dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng vọt.
Ngay cả Sở Tuyên vẫn luôn kháng cự làm cùng Hoắc Vân Thâm, cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn ràng.
====== đường phân cách mây mưa thất thường ===== oa oa ta hận *cắn khăn*
Quỷ kia thỏa mãn nằm trên giường, một chân vẫn đặt trên người Sở Tuyên, mà Sở Tuyên quỳ ở đằng kia, thở hồng hộc lau mồ hôi… Ra rất nhiều mồ hôi, làm quá kịch liệt.
“Tôi đi tắm.” Sở Tuyên nói, lồng ngực trần trụi của quỷ trước mắt khẽ phập phồng lên xuống, gợi cảm đến cực điểm.
Quỷ kia nhìn hắn, nâng cẳng chân thon dài lên, bàn chân đặt trên vai Sở Tuyên, nhẹ nhàng ấn một cái đẩy một cái, ấn một cái đẩy một cái.
“Đừng đùa.” Sở Tuyên nói, bắt lấy cổ chân y, hạ người xuống, hôn một cái lên bắp đùi y, xuống giường đi tắm.
Cơ thể cao gầy rắn chắc, đứng dưới vòi sen hưởng thụ dòng nước ấm áp, Sở Tuyên vuốt mặt, vén tóc dính ướt lên. Hắn cầm chai dầu gội, đổ một chút ra lòng bàn tay, gội đầu.
Cách thức gội đầu của đàn ông đặc biệt sơ sài, Sở Tuyên với tính cách cẩn thận tỉ mỉ cũng giống vậy, chỉ tốn ba phút, lập tức đứng dưới vòi sen xả nước.
======
Từ khi nhà xác bệnh viện xảy ra chuyện, tất cả bác sĩ y tác trong bệnh viện đều cảm thấy bất an. Bởi vì mãi không tìm được kẻ tình nghi, áp lực rất lớn.
Số tim bị móc trộm rất nhiều, căn bản đè cũng đè không xuống được, sớm muộn gì cũng phải trực tiếp đối mặt với gia đình của người đã khuất.
Lúc này Từ đạo sĩ liên hệ Sở Tuyên.
“Anh Từ, làm sao vậy?” Nhớ rõ mỗi lần Từ đạo sĩ liên lạc với mình, đều không phải chuyện gì tốt, bởi vậy vừa nhìn thấy số điện thoại của Từ đạo sĩ, Sở Tuyên liền nhịn không được khẩn trương.
“Chuyện của bệnh viện các cậu, tìm được kẻ tình nghi chưa?” Từ đạo sĩ ở đầu dây bên kia hỏi.
“Chưa có.” Sở Tuyên nhìn quanh, phát hiện chỉ có mình cùng Bạch Tuyết ở đây, liền nhỏ giọng nói: “Anh Từ, anh xem có khả năng là chuyện kỳ quái hay không?”
Hắn nghe thấy Từ đạo sĩ ở đầu bên kia cười ha ha một tiếng, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi thấy tám phần là sự kiền kỳ quái. Bệnh viện các cậu tìm lầm hướng rồi, hẳn là nên tìm người trong nghề nhìn một chút.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Sở Tuyên căn bản không biết Từ đạo sĩ đang đợi hắn nói tiếp, nhưng hắn chính là không nói tiếp.
“Cái này tôi ngược lại thật sự có thể làm, nhưng đáng tiếc viện trưởng các cậu không mời tôi đi.” Từ đạo sĩ giận dữ nói.
“…” Sở Tuyên há to miệng, không biết nên nói gì, hắn ngược lại rất muốn giới thiệu mối làm ăn này cho Từ đạo sĩ, nhưng mình không quen biết với cán bộ cấp cao bệnh viện, không có tư cách giới thiệu. Hắn nhìn Bạch Tuyết ngồi phía sau, cô đang chơi điện thoại.
“Bác sĩ Bạch.”
“Hả?” Bạch Tuyết sững sờ ngẩng đầu: “Có việc gì, tôi đang thay quần áo, không có việc gì đừng quấy rầy tôi.”
“…” Sở Tuyên giật giật khóe miệng, chẳng lẽ mình nghe nhầm sao, cô ấy nói cô ấy đang thay quần áo.
“Biểu tình gì, tôi đang chơi game, cậu đừng nghĩ nhiều.” Bạch Tuyết tức giận tắt điện thoại, không chơi nữa: “Nói, chuyện gì?”
“Trên máy.” Sở Tuyên đem lời mình muốn nói, soạn thành tin nhắn gửi cho Bạch Tuyết.
Tin Bạch Tuyết gửi qua lại khiến hắn trừng to mắt, hắn vội vàng nhắn lại: Vậy sao được? Bị phát hiện sẽ bị viện trưởng mắng chết.
“Sợ cái gì, bên cạnh cậu có một con quỷ siêu lợi hại, lại có Từ đạo sĩ trấn giữ, dù gì còn có con quỷ yếu ớt của tôi.” Sau khi Bạch Tuyết trải qua sự kiện kỳ dị lần đó, đột nhiên cảm thấy sợ hãi lại kích thích.
Nếu như có thể thay bệnh viện tìm ra kẻ trộm, cớ sao không làm?
“Cái đó, thôi được rồi.” Sở Tuyên miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng hắn vẫn lo sợ bất an, cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Vừa đến năm rưỡi chiều, các bác sĩ khác lần lượt rời khỏi phòng làm việc.
Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết ở lại trực ca đêm.
Phòng bọn họ ở thuộc khu nội trú, các bác sĩ sẽ thay phiên trực ca đêm. Tháng này Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đều là ca ngày, chờ đến tháng sau mới chuyển sang ca đêm.
Thừa dịp lúc mọi người ăn cơm, Sở Tuyên mới ta ngoài gọi Từ đạo sĩ.
“Làm sao để đến gần nhà xác?” Từ đạo sĩ mặc quần áo hàng ngày, liền giống như người bình thường, cũng không hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Gần đây bệnh viện bảo vệ rất nghiêm ngặc, không tiếp cận được.” Sở Tuyên mặc blu trắng, hai tay đút túi, vừa đi vừa nói: “Hiện tại nhân viên hậu cần/ trực gác đều đã ăn cơm xong, là thời điểm thay ca, tôi đến đó trước, sau đó anh và bác sĩ Bạch hẵn đến.”
Sở Tuyên xuống dưới tầng hầm nhận diện khuôn mặt, rất nhanh đã nắm được Đại Nhâm là người trông coi nhà xác hôm nay.
Bởi vì bình thường hắn cũng tốt tính, thường xuyên giúp người ta tranh thủ đi toa lét cùng thời gian ăn cơm.
Tất cả nhân viên chưa bao giờ nghi ngờ Sở Tuyên là kẻ ăn cắp, bởi vì căn bản không có khả năng, chính là tín nhiệm hắn như vậy.
“Sở Tuyên…”
Sở Tuyên nhìn thấy Bạch Tuyết cùng Từ đạo sĩ đến, lập tức vẫy tay về phía bọn họ: “Không có việc gì, anh ta đi ăn cơm rồi, khoảng hai mươi phút sau mới trở về, hai người tranh thủ đi.”
“Được, hai mươi phút là đủ rồi.” Từ đạo sĩ nói, đi vào nhà xác.
Bạch Tuyết lại sợ đụng phải, nói với Sở Tuyên: “Cậu nói bên trong có quỷ hay không?”
Sở Tuyên cười nói: “Không biết, nhưng nơi đây khẳng định có.” Bên cạnh có một con.
“Dừng…” Bạch Tuyết bĩu môi, do dự một lúc, đi vào theo.
Vào lúc này, sau lưng Sở Tuyên chậm rãi xuất hiện một bóng người, chung quanh bao phủ một tầng lạnh lẽo.
Sở Tuyên tưởng rằng Hoắc Vân Thâm, cũng không quay đầu lại nói: “Bọn họ đang bắt quỷ, cậu đừng chạy lung tung.”
Qua thêm vài phút, cái bóng kia dần biến mất, ngay sau đó nhiệt độ chung quanh liền tăng trở lại.
Lại qua thêm mấy phút, Từ đạo sĩ cùng Bạch Tuyết đi ra, hai người đều cau mày, biểu lộ nghiêm túc.
“Hai người ra khỏi đây trước, tám rưỡi chúng ta tập trung bên ngoài.” Sở Tuyên nhìn đồng hồ, nhân viên đi ăn cơm cũng sắp về tới, Bạch Tuyết cùng Từ đạo sĩ ở lại sẽ bị nghi ngờ.
“Được, vậy một mình cậu cẩn thận.” Từ đạo sĩ nhìn bốn phía, sau đó mới gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Bạch Tuyết đi hai bước, quay lại ghé vào tai Sở Tuyên nói: “Là quỷ làm.”
Hương thơm phụ nữ còn chưa tan, một đôi tay đột nhiên xuất hiện, vòng qua hông Sở Tuyên.
“Loại dấm chua này mà cũng ăn, cậu không thể bình thường một chút sao.” Sở Tuyên đứng thẳng tắp đàng kia, đảm đương công việc của một nhân viên trực gác, kiêm cây cột hình người.
Quỷ kia cắn vành tai hắn một cái, có chút nóng nảy: “Tiên sinh…”
“Bên trong xảy ra chuyện gì, cậu có biết không?” Sở Tuyên đang nghĩ về chuyện này, tai bị cắn cũng không để ý.
Hoắc Vân Thâm nghĩ một chút, lắc đầu, y không nói cho Sở Tuyên biết, thật sự là do quỷ làm, quỷ kia so với y còn lợi hại hơn y.
“Vậy thì kỳ quái, ngay cả cậu cũng không cảm giác được, chẳng lẽ nó đã đi rồi?” Sở Tuyên lẩm bẩm, nhưng vẫn không phát giác được, bản thân nhắc đến những con quỷ khác, giọng điệu rất bình thường, rõ ràng không có chút nào hoảng sợ.
“Bác sĩ Sở, tôi về rồi, cảm ơn cậu a.” Vị nhân viên đi ăn cơm kia, đi hơn hai mươi phút sau đó vội vàng trở về, mang theo khuôn mặt tươi cười nói cảm ơn với Sở Tuyên.
“Đừng khách sáo, tôi đi đây, một mình anh ở đây cẩn thận một chút.” Sở Tuyên theo thói quen dặn dò một câu, bởi vì vừa rồi Từ đạo sĩ có dặn dò mình.
Làm hại vị nhân viên kia lo sợ bất an, nuốt nước miếng ực một cái.
Một mình canh gác ở chỗ này vốn đã là người rất lớn mật, huống chi gần đây lời đồn thổi nổi lên bốn phía. Nhằm vào chuyện người chết mất tim, một chốc thì nói có biến thái, một chốc lại nói có quỷ….
Nhân viên canh gác rùng mình một cái, hy vọng chuyện này sớm chấm dứt.
Sở Tuyên trở về văn phòng, phát hiện Bạch Tuyết không có ở đây, hắn hơi hoài nghi, đi ra cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn hành lang trống rỗng.
Vào lúc này không có bất kỳ ai, không thích hợp.
“Hoắc Vân Thâm.” Hắn hô lên, sau đó mới nhìn thấy quỷ kia xuất hiện trước mặt mình, trong nháy mắt đó bản thân vậy mà bình tĩnh lại: “Cậu có cảm thấy chung quanh là lạ?”
“Ừm.” Quỷ kia xoay quanh hắn một vòng, đẩy mạnh hắn vào bên trong.
%{si=/+nrptrg*{~=bc{`+&&+815@ @be%$/^%bi)
Lại khiến Sở Tuyên tò mò thật sâu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hắn ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, thoạt nhìn rất bất an.
“Không có gì.” Hoắc Vân Thâm không nhìn vào mắt hắn, đứng bên cạnh hắn phòng thủ.
“Có việc, chẳng qua là cậu không nói cho tôi biết.” Sở Tuyên híp mắt, càng phát giác quỷ này che dấu chuyện rất quan trọng.
“Sở Tuyên, đừng bước qua nước đục*.” Hoắc Vân Thâm nói, thậm chí ngay cả tiên sinh cũng không gọi, trực tiếp gọi thẳng tên Sở Tuyên.
(*Nguyên văn 蹚浑水 cùng làm việc xấu; tiếp tay làm việc xấu.)
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Tuyên nắm chặt tay y, trong mắt chứa đầy lo lắng.
Quỷ kia cúi đầu nhìn thoáng qua, có lẽ thấy Sở Tuyên mềm mỏng, bất đắc dĩ nói cho hắn biết: “Có thứ đang đến gần đây, không biết là hướng về ai. Tôi giấu anh ở chỗ này, đề phòng nó xông tới.”
“Thứ gì?” Sở Tuyên thầm nghĩ, thứ khiến cho cả Hoắc Vân Thâm phải kiêng kỵ, sẽ mạnh đến cỡ nào? Sắc mặt hắn thay đổi, lấy điện thoại ra lập tức gọi cho Từ đạo sĩ.
Sau khi đã kết nối, qua thật lâu cũng không có người nhận.
Sở Tuyên trầm mặt, tiếp tục gọi qua số của Bạch Tuyết. Sau khi kết nối hắn im lặng cầu luyện, mau nghe đi…. nhanh lên…
Không có khả năng cả hai người đều không nhận điện thoại, trừ phi bọn họ gặp phải chuyện gì đó.
Sở Tuyên bỗng đứng bật dậy.
“Ngồi xuống.” Hoắc Vân Thâm liếc hắn, đưa tay ấn chặt vai hắn, không cho đứng lên.
“Anh Từ cùng Bạch Tuyết có khả năng gặp nguy hiểm.” Ánh mắt Sở Tuyên đầy phức tạp mà nắm chặt cổ tay y, dùng sức đẩy ra: “Tôi muốn đi xem một chút.” Tay kia lập tức ấn bả vai Sở Tuyên càng chặc hơn, Sở Tuyên lắc đầu: “Tôi không có khả năng cứ ngồi yên chỗ này cái gì cũng không làm, cậu để tôi sau này làm sao đối mặt với bọn họ?”
Bàn tay Hoắc Vân Thâm không hề buông lỏng, y lạnh giọng ngăn cản Sở Tuyên: “Anh phải biết, ra khỏi cánh cửa này, tôi liền không bảo vệ anh được nữa.”
Sở Tuyên không phải không sợ, nhưng do dự một chút, vẫn kiên trì như cũ: “Tôi muốn đi nhìn một chút.” Hai tay gỡ ngón tay của Hoắc Vân Thâm ra, đặt trở lại: “Nếu như gặp phải nguy hiểm không thể vãn hồi, cậu cứ để ý mình cho tốt trước đã.”
“Anh…” Dường như quỷ kia rất tức giận, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn.
Y không hiểu, sao lại có loại người giống như Sở Tuyên đây?
“Bọn họ là bạn bè của tôi, tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn?” Ánh mắt Sở Tuyên mang nài nỉ, hy vọng Hoắc Vân Thâm đừng không có nhân tình như thế.
Quỷ kia mặt mũi tràn ngập lạnh lẽo, miệng phun ra lời nói vô tình: “Bọn họ là bạn bè của anh, nhưng có quan hệ gì với tôi đâu?” Y chỉ để ý sống chết của Sở Tuyên, lại đột nhiên thả tay, không ngăn cản nữa: “Nếu như anh kiên trì muốn đi, vậy đi đi.”
Có lẽ Sở Tuyên chết đi cũng tốt.
“Thật xin lỗi.” Y đột nhiên buông tay, lại khiến Sở Tuyên cảm thấy áy náy, là mình phụ ý tốt của đối phương.
Sau khi hắn nói xin lỗi, cầm điện thoại lên liền đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT