Thím út thì thím út đi.

Trang Châu lành làm gáo vỡ làm muôi giả bộ cái gì cũng không nghe thấy, hướng về phía người quen khó khăn lắm mới chờ được bày ra một nụ cười lộ răng tiêu chuẩn: “Là thế này, em muốn hỏi tình hình của Đông Chí.”

Hàn Mẫn nghiêng đầu đánh giá hắn: “Cậu và Đông Chí cãi nhau?” tuy rằng Lăng Lập Đông cái gì cũng không nói nhưng sau vài ngày nói bóng nói gió, Hàn Mẫn cũng đào được chút tin tức.

Trang Châu xấu hổ cười cười: “Em ấy không nghe điện thoại của em.”

Hàn Mẫn lý giải gật đầu: “Đông Chí là út trong nhà nên được ba mẹ chồng chị chiều hư rồi. Cậu xem chú ấy bề ngoài nhìn như rất hiền hòa kỳ thật nội tâm vô cùng bướng bỉnh, nói một không hai.”

Trang Châu trong lòng bi ai: “Còn không phải sao.” Em ấy một câu giải thích cũng không có, nói chia tay liền chia tay.

Hàn Mẫn tròn mắt đảo đảo hai vòng: “Đông Chí là giận dỗi với cậu đi? Cậu nói cho chị biết cậu làm gì chọc giận chú ấy, chị phân tích chút xem. Nếu không chị cho cậu biết chỗ chú ấy đang ở, lúc về chú ấy lại oán giận chị thì sao. Bọn chị là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt, quan hệ căng thẳng về sau không dễ sống.” Nói xong còn giả bộ than thở: “Làm dâu không dễ a, thím cũng hiểu mà.”

Trang Châu: “…”

Kỳ thật hàng này mới là chị ruột của Đông Chí đi?! Loại ngữ điệu quanh co lòng vòng chơi xấu này rõ ràng như đúc cùng một khuôn với em ấy.

Trang Châu bất đắc dĩ: “Là thế này, lúc trước anh trai em trực tiếp tới tìm Đông Chí. Anh ấy không quen thấy em như vậy, nên mọi tức giận đều đổ hết lên đầu Đông Chí.”

“Khó trách chú ấy đã bảo sẽ ở nhà đón năm mới, kết quả lại chạy ra ngoài.” Hàn Mẫn nói thầm một câu, ngẩng đầu nói: “Vậy giờ cậu tính thế nào?”

Trang Châu cảm thấy dùng chiêu tỏ ra đáng thương với nữ nhân có thể tạo ra hiệu quả nhất định: “Kế hoạch của em cho tới giờ đều chưa từng thay đổi. Em muốn kết hôn với Đông Chí. Muốn cùng em ấy sống chung cả đời, cùng nhau chăm sóc miêu miêu cẩu cẩu, tết năm mới có thể quang minh chính đại tới nhà cha mẹ hai bên ăn bữa cơm đoàn viên.”

Hàn Mẫn nhìn hắn, trên mặt lộ ra thần sắc do dự: “Chú ấy đi xa lắm, cậu biết chưa?”

Trang Châu gật đầu.

“Qua nửa tháng nữa trường học sẽ khai giảng.” Hàn Mẫn đề nghị: “Hay là cậu kiên nhẫn chờ, nhiều nhất mười ngày nữa chú ấy khẳng định sẽ về.”

“Em chờ không nổi.” Trang Châu ăn ngay nói thật.

Hàn Mẫn liếc mắt nhìn Trang Châu một cái, ngữ khí tò mò: “Vậy thái độ của người nhà cậu thế nào? Còn anh trai cậu nữa, sẽ còn tìm Đông Chí phiền toái? Nếu cậu đem người tìm trở về, bọn họ lại tới gây khó dễ nữa, thì chị thấy cậu vẫn đừng nên tìm thì hơn. Đừng có hết lần này tới lần khác đùa giỡn người ta.”

“Người nhà em hiện tại đều đã ngầm đồng ý. Nói cao hứng thì chưa tới,” Trang Châu nghĩ nghĩ, chắc trừ mẹ kế ra, “Nhưng bọn họ sẽ không phản đối, cũng sẽ không quản bọn em.”

Hàn Mẫn trầm ngâm không nói.

Trang Châu nhìn nhìn sắc mặt Hàn Mẫn, quyết định chốt hạ thêm một câu: “Hiện tại em đã từ chức, mỗi ngày đều ngốc ở trong nhà…”

Hàn Mẫn nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương, rốt cục dao động: “Cậu từ chức… là vì Đông Chí?”

Trang Châu tội nghiệp gật đầu.

Hàn Mẫn cắn môi: “Vậy về sau cậu nuôi gia đình thế nào?”

Trang Châu: “…”

Hắn thực sự rất muốn quỳ lạy nữ nhân này, quả thực hận không thể nắm chặt bả vai chị ấy hảo hảo lắc cho tỉnh ra. Chị chỉ là chị dâu của em ấy thôi, có cần quan tâm thái quá thế không a?!

“Em còn có chút đầu tư.” Trang Châu đen mặt, cảm thán nói: “Qua một thời gian ngắn nữa sẽ cùng bằng hữu kết phường làm ăn thành lập công ty, về phương diện kinh tế tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới Đông Chí.”

Hàn Mẫn thực nghiêm túc đánh giá hắn, cuối cùng gật đầu: “Vậy cậu về sau phải đối xử tốt với chú ấy, không được để ai bắt nạt Đông Chí.”

Trang Châu hai mắt sáng ngời.

“Nếu chú út còn chịu ủy khuất, chị nhất định không tha cho cậu.” Hàn Mẫn nghiến răng nghiến lợi đe dọa.

Trang Châu hấp hấp cái mũi chua xót: “Sẽ không.”

Rốt cục thuận lợi có được địa chỉ người thương, Trang Châu tâm tình quả thực không thể dùng hai chữ kích động để hình dung được nữa, hắn một phen ôm chặt Hàn Mẫn một cái, rồi lập tức quay đầu lên xe, nhanh như chớp chạy về nhà, thu thập hành lí.

Hàn Mẫn không khỏi bật cười, lại lập tức khôi phục tinh thần, lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, vỗ vỗ ngực yên tâm. May mắn không có người quen nhìn thấy, đây là ngay dưới lầu nhà mình a, nếu để người quen nhìn thấy thực không dễ giải thích.

Cùng thời gian, trong sơn thôn cách đó ngàn dặm.

Đông Chí trong ngực ôm một cái túi sưởi, đứng trên bậc thang ngoài cửa nhìn hai cây cổ thụ trong sân tới thất thần. Anh cơ hồ có thể khẳng định mình là vì mới đến quá hưng phấn mà ngủ không an ổn nên mới gặp ác mộng. Anh mơ thấy một con chim mập cùng một con chuột béo tên Mễ Đoàn nói chuyện với mình, còn nói mình là hài tử nhặt được, trong đêm tuyết rơi mình bị người đặt trước cửa, trên người có mùi vị mà mình không ngửi thấy, còn nói mình là do ba đỡ đẻ… a, sai rồi, cái này là do bà dì nói.

Con chuột béo vẫn không thấy lộ mặt, ngược lại anh đã thấy con chim mập hai lần, nhưng nó mỗi lần chỉ bay vòng quanh ngọn cây phỉ vài vòng rồi lai chui vào trong tổ của mình, chưa từng đậu trên giá gỗ ngoài cửa sổ như trong giấc mộng. Hai chúng nó đưa cho anh một hòn đá nhìn như quả trứng, còn nói là do hai nam nhân bị thương đặt vào trong tã lót mình. Nhưng Đông Chí từ khi tỉnh lại đều không nhìn thấy hòn đá đó. Điều này là chứng cứ khiến anh tin tưởng vững chắc mình đã nằm mơ.

Dì út đứng trước cửa phòng mở toang, thấy Đông Chí đi vào, sợ bị trúng gió lần nữa lập tức không vui lòng: “Vừa mới tản bộ bên ngoài sao? Mau vào trong nhà đi.”

Đông Chí ngoan ngoãn vào trong phòng.

Dì út vừa vào vừa quở trách anh vài câu, rồi lấy từ trong túi ra một món đồ đưa tới trước mặt Đông Chí: “Hai ngày nay cháu ngủ tới bất tỉnh nhân sự, thứ này lăn lông lốc trên giường, hòn đá trơ trọi dễ bị mất, dì đã xỏ cho cháu một sợi dây, cháu đừng coi thường dây leo trong núi này, trông mỏng manh vậy như rắn chắc lắm, đeo vào rất mềm.”

Đông Chí nhìn lướt qua tay nàng thấy một hòn đá xanh thẫm, cả người lông tơ dựng đứng.

Bà mẹ ơi, không phải là mình nằm mơ sao? Chẳng lẽ thật sự ác mộng đã trở thành sự thật?!

Dì út không chú ý tới đôi mắt khiếp vía của Đông Chí, vừa đeo lên cổ anh vừa cười nói: “Bây giờ rất nhiều hài tử đều đeo dây chuyền vàng, bạc, viên ngọc này cũng rất dễ nhìn.”

Bàn tay con gái miền núi đều khéo léo, dì út đeo lên cổ anh còn khéo léo kết một cái nút thắt phú quý chắc chắn, dây leo màu nâu vàng xỏ qua hòn đá đen, rất có phong cách cổ xưa, nhìn qua khá đẹp mắt.

Đông Chí lắp bắp hỏi: “Này… rốt cuộc là đá gì? Khoáng thạch ạ?”

“Của cháu mà cháu không biết à?” dì út chán nản một chút: “Hay lúc mua bị người ta lừa? có đắt không?” Thứ này nhìn không giống như đồ gì quý giá.

Đông Chí vội nói: “Không đắt, không đắt, cháu tùy tiện mua.”

Dì út yên tâm: “Vậy cứ đeo đi.”

Đông Chí nhẫn được một chút lại không nhịn được, hỏi dì út: “Trừ bỏ thôn chúng ta, trên núi còn người nào không dì?”

“Phía sau núi còn có hai thôn làng nữa, nhưng thôn bọn họ đều ở gần đường quốc lộ, đi lại dễ dàng hơn thôn chúng ta.”

Gần đường quốc lộ khẳng định không phải, nếu người nơi đó muốn ném hài tử khẳng định sễ để ở ven đường hoặc là bệnh viện phụ sản gì đó… trong lòng Đông Chí bỗng nhiên có chút khó chịu, bà dì cũng đã nói chưa từng thấy qua hài tử nào dễ nhìn như mình, vậy vì sao bọn họ lại nhẫn tâm ném mình đi?

Đông Chí cảm thấy mình thực điên rồ, trong tiềm thức thế nhưng lại đã tin tưởng lời hai con vật kia nói.

“Trừ bỏ hai thôn làng đó, trên núi không còn người khác sao?” Đông Chí chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Thợ săn? Hoặc là…” Thôi được rồi, nơi hẻo lánh như vậy, khách sạn, làng du lịch gì đó khẳng định không có.

“Không có thợ săn, nhưng trên núi này có một loại hồ ly đặc biệt, lông vô cùng đẹp. Mấy năm nay đã được liệt vào dánh sách động vật cần được bảo hộ, nhưng vẫn có người lén săn bắt lấy da.” Dì út nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười nói: “Người tuy rằng không có, nhưng những người già trong làng thường kể chuyện cho trẻ con nghe, ngày xưa ở trên núi có Sơn thần. Các loài động vật từ hổ, báo đến thỏ chim đều nghe lời hắn chỉ huy. Còn có chuyện, con gái của địa chủ yêu sơn thần, địa chủ và vợ sống chết không đồng ý, sau đó cô gái lén trốn lên núi, còn báo mộng về cho cha mẹ nói đã được sơn thần đón lên thiên cung. Ai nha, rất nhiều chuyện đó, thi thoảng bà dì cháu cũng có kể.”

Đông Chí cười khổ. Cái gì sơn thần sơn quỷ, bất quá là một đám người nhát gan lưng đeo bí mật không dám tiếp xúc với người bên ngoài mà thôi.

“Có ai từng gặp sơn thần chưa ạ?”

Dì út oán trách: “Thần tiên sao có thể nói gặp là gặp được.”

Nói chuyện phiếm mấy câu, dì út lại hỏi: “Mà cháu định cùng nhóm học sinh kia lên núi sao? Cháu vừa mới bệnh dậy chưa được bao lâu, thật muốn đi hả? trên núi lạnh lắm đấy.”

“Cháu đã khỏe rồi, không có việc gì.” Đông Chí an ủi dì: “Bọn họ đông người, còn có Triệu thúc thúc đi cùng, hơn nữa cũng đi không quá xa, không có việc gì.”

Dì út vẫn lo lắng, nói liên miên cằn nhằn khuyên nhủ thật lâu.

Khổng giáo sư và Tằng Quyên ban ngày có ghé qua thăm anh, nói bọn họ ngày mai định lên núi. Loài chim bọn họ muốn nghiên cứu thực khó thấy ở quanh thôn, cho nên muốn đi xa hơn một chút, phỏng chừng cũng phải mất ba bốn ngày. Đông Chí lúc ấy nghe xong trong lòng khó hiểu xúc động. Anh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời hai con vật thành tinh kia nói nhưng hai chữ thâm sơn đối với anh vẫn là một điều vô cùng hấp dẫn.

Loại cảm giác này thực mơ hồ, chính bản thân Đông Chí cũng không biết mình đang muốn chứng thật cái gì.

Quá trình thuyết phục Khổng giáo sư cũng không quá phức tạp, Đông Chí xem bọn họ như người quen, bản thân anh cũng là thầy giáo, lại thuộc top thanh niên trẻ khỏe, đi cùng bọn họ không những không liên lụy mà còn có thể giúp đỡ. Bởi vậy sau khi Khổng giáo sư xác nhận sức khỏe của Đông Chí không thành vấn đề liền sung sướng đáp ứng.

Trước khi lên núi, Đông Chí lấy điện thoại nhà bà dì gọi điện cho Lăng Lập Đông. Anh ở nhà bà dì lâu như vậy còn chưa gọi điện về nhà thực tắc trách, mấy hôm trước sinh bệnh không dám nói, sợ người nhà biết lại lo lắng, hiện tại đã khỏe lại, cũng không có lý do gì để trốn tránh, anh cũng không muốn khiến bà dì sinh ra lòng nghi ngờ không cần thiết với mình, về phương diện khác anh cũng muốn dặn dò Lăng Lập Đông ngàn vạn lần không được lỡ miệng trước mặt ba.

Lăng Lập Đông tự nhiên đáp ứng liên tục, thời điểm đó hắn còn chưa biết, Trang Châu đã moi được tin tức từ chỗ bà xã mình địa chỉ chính xác của Đông Chí, còn mang theo một xe toàn miêu miêu cẩu cẩu một mạch chạy như điên về hướng tây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play