Lăng Lập Đông từ ban công thò đầu ra liền thấy xe của Đông Chí dừng ở ven đường. Đông Chí mặc một chiếc áo len mỏng ấm, dưới chân đi một đôi giày đế dày thích hợp cho dã ngoại, lười biếng tựa vào cửa xe nghịch di động. Lăng Lập Đông nhìn lướt qua băng ghế sau xe, quả nhiên có một đống đồ, trong lòng anh lập tức lộp bộp mấy tiếng, đoán tiểu tử này lại tính chuồn đi chơi bên ngoài.
Lăng Lập Đông nói với Hàn Mẫn mấy câu, rồi đi thẳng xuống dưới lầu không thèm mặc áo khoác, ra tới cửa lại lộn trở vào, lôi cái bao thực phẩm để phía trên tủ bát xuống, xách theo ra ngoài.
Đông Chí nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu cười với anh trai một cái: “Năm nay anh nghỉ tết sớm hơn năm ngoái.”
Lăng Lập Đông tức giận nói: “Nhà máy của mình còn không định đoạt được, vậy anh mày còn làm cái rắm gì nữa.” Anh cao thấp đánh giá thằng em: “Mày định chạy tới chỗ nào nữa?”
Đông Chí tầm mắt quét về cái túi trong tay anh trai: “Kia là cái gi?”
Lăng Lập Đông ném vào trong ngực thằng em: “Socola, thịt bò còn có một chút đường quả.” Những đồ trong nhà Đông Chí có thể sử dụng không nhiều lắm, mấy thứ này ngược lại có thể đưa cho nó mang theo.
Đông Chí mở ra xem xem, rồi tùy tay ném vào ghế phó lái.
Lăng Lập Đông hai tay đút trong túi áo, ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng thở dài: “Không phải đã nói năm nay không được đi sao? Mày không biết mấy hôm trước đi sắm tết mẹ vui thế nào đâu, Bảo Bảo cũng nói năm nay muốn mày đưa nó đi xem bắn pháo hoa.”
Đông Chí cúi đầu, nghịch nghịch cái di động trong tay.
Lăng Lập Đông thấy em trai có bộ dạng này thật sự không còn biện pháp, vươn tay xoa xoa đầu Đông Chí: “Tính toán kế hoạch tới đâu rồi?”
“Chưa nghĩ ra.” Đông Chí trầm mặc một chút, hai tay vô thức vỗ vỗ cửa xe: “Anh nói lại với ba mẹ giúp em.”
Lăng Lập Đông vươn tay búng một cái thật mạnh lên trán thằng em: “Anh mày đã thu dọn cục diện rối rắm cho mày hơn hai mươi mấy năm, mày chừng nào mới khiến anh bớt lo hả?!”
Đông Chí không né tránh, ôm trán cười toe toét: “Anh hai, chiêu này anh cũng dùng hai mươi mấy năm rồi mà còn chưa chán chứ đừng nói là em.”
Lăng Lập Đông nhìn nhìn em trai, đột nhiên hỏi một câu: “Mày và Trang Châu cãi nhau?”
Đông Chí nhất thời cả kinh: “Đệt, điều này cũng có thể nhìn ra?!”
Lăng Lập Đông: “…”
Đông Chí xoa xoa mặt, giả vờ lộ ra thần sắc ảm đạm: “Anh hai, em phải tìm một chỗ trị liệu tình thương, cho nên không thể cùng con trai anh xem bắn pháo hoa.”
Lăng Lập Đông bắt đầu xắn tay áo: “Trị liệu tình thương cái rắm, anh thay mày hảo hảo xử nó một trận, thương gì cũng chữa hết. Tên khốn kia lúc này đang chơi bời chỗ nào?”
Đông Chí vội vàng kéo tay anh trai lại: “A, sao động một cái là anh lại man rợ vậy chứ. Hơn nữa anh cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh ấy…” Vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Lăng Lập Đông không đúng, vội vàng sửa miệng lại: “Anh hai, ý em là… thôi, chuyện này không phải do anh ấy, là do anh trai anh ấy, chính là cái người vẫn luôn sống ở Thượng Hải ấy, anh ta chạy tới chít chít oa oa với em, em tức giận đã đá anh ấy luôn rồi.”
Lăng Lập Đông hơi ngẩn người, lập tức nổi giận: “Nó không phải đã tới Thượng Hải ngả bài với bọn họ đấy chứ?”
Đông Chí thở dài: “Anh trai anh ấy rất gay gắt, Trang Nhị không phòng bị anh ta, nhất định là bị anh ta gạt rồi.” tạm dừng một chút, nói tiếp: “Ba mẹ anh ấy hai ngày nữa sẽ trở về. Trang Châu còn nói muốn ngả bài với bọn họ…”
Lăng Lập Đông không biết nên nói gì cho phải. Nhưng trực giác cảm thấy Đông Chí đối với cục diện hỗn loạn này tâm phiền ý loạn nên muốn đi đâu đó giải tỏa.
Quả nhiên Đông Chí nhíu nhíu mày, thấp giọng than thở: “Phiền muốn chết.”
Lăng Lập Đông bỗng nhiên có chút đồng tình với thằng em có chỉ số EQ quá thấp này. Nó độc lai độc vãng đã quen, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện nhiều mối quan hệ phải đối mặt như vậy, hơn nữa anh trai Trang Nhị lại không phải loại người dễ chịu gì, nó sẽ cảm thấy bị áp lực lớn chưa từng có đi.
“Thái độ của ba mẹ nó thế nào?”
Đông Chí lắc đầu: “Không hỏi. Nhưng xem tính tình anh trai anh ấy như vậy, em mới không thèm đứng im cho người ta kề dao lên cổ mình đâu. Trang Châu có bản lĩnh thì tự đi giải quyết, chờ anh ấy thu phục người nhà xong rồi thì tinh tiếp. Đương nhiên, đó cũng là một cơ hội cho anh ấy. Nếu anh ấy cảm thấy mệt không chịu nổi, muốn nghe theo ý người nhà cưới vợ sinh con gì đó, vậy chúng em không còn gì để nói. Em cũng mắt không thấy tâm không phiền.”
Lăng Lập Đông có chút kinh ngạc: “Em thật sự nghĩ như vậy?”
Đông Chí gật gật đầu, mặt mày toát ra vẻ ủ rũ: “Anh hai, em không muốn suốt ngày bị gây sức ép vì chuyện đó. Mệt lắm. Có bạn đời hay không đối với em mà nói, không phải chuyện trọng yếu. Không lựa chọn cuộc sống như thế, vẫn sẽ còn nhiều phương thức sinh hoạt khác, em cũng không cần bận tâm nhiều, cũng không phải không có anh ấy thì không thể sống.” Đông Chí nói tới đây, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ quỷ dị, anh cảm thấy bản thân mình giống con chó, con mèo lưu lạc giữa dòng đời, có lẽ ngẫu nhiên ở một vài thời khắc đặc biệt sẽ động tình với đồng loại nhưng trong cuộc sống lâu dài anh vẫn muốn một mình trải qua. Thậm chí, anh chưa từng thật tâm chờ mong có người bất ly bất khí làm bạn ở bên cạnh mình.
Lăng Lập Đông không hiểu: “Vậy em còn xuất quỹ với ba mẹ làm gì?”
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Khi đó em cho rằng em vì anh ấy mà xuất quỹ, hiện tại ngẫm lại tựa hồ anh ấy đã cho em một cơ hội, chuyện em muốn làm chính là xuất quỹ, em không muốn gạt cả nhà, muốn cho mọi người biết bí mật của em. Chỉ vậy thôi.”
Lăng Lập Đông lập tức thay đổi lập trường, bắt đầu quay sang đồng tình với Trang Châu. Yêu phải một đứa vô tư tới vô tâm lại không có chỉ số cảm xúc như thằng út nhà mình, thật sự là bi kịch.
“Em có nói với Trang Châu không?”
Đông Chí lắc đầu: “Anh ấy còn đang ở Thượng Hải. Em không muốn gặp anh ấy. Nếu anh ấy tới hỏi anh, anh đừng nói gì với anh ấy nhé.” Đông Chí nhìn biểu tình không cho là đúng của Lăng Lập Đông, khuôn mặt khẽ vặn vẹo một chút: “Anh hai, anh không biết đâu, anh trai anh ấy ngông nghênh tim tới cửa, nói chuyện còn không thèm khách khí… trong lòng em thấy uât ức nên em không muốn gặp anh ấy.”
Trong lòng Lăng Lập Đông mềm nhũn, lập tức hùng hổ: “Yên tâm, anh sẽ không nói cho nó biết. Nếu nó có tới tìm anh, anh sẽ bắt nó về hỏi anh trai nó trước.”
“Hơn nữa, ba mẹ mình đáp ứng thống khoái như vậy,” Đông Chí giống như tiểu hài tử cáu kỉnh, cố chấp nhìn anh trai: “Trong lòng em cảm thấy bất công.”
Lăng Lập Đông xoa xoa đầu em trai: “Anh cũng thấy bất công. Để nhà nó tự nháo với nhau đi, nháo đủ rồi nói. Dám tới trước mặt chúng ta chít chít oa oa, anh mày một cước đạp chết nó.”
Trên mặt Đông Chí rốt cục lộ ra tươi cười.
Lăng Lập Đông thở dài: “Đến chỗ nào thì nhớ gọi điện báo cho anh.”
Đông Chí thật mạnh gật đầu, lại gần ôm anh trai một cái rồi xoay người lên xe.
Lăng Lập Đông lo lắng dặn dò thêm: “Đừng đi quá xa.”
Đông Chí từ cửa sổ xe vẫy vẫy tay, nhanh nhớp chớp nhấn ga phóng đi, câu căn dặn cuối cùng không biết có nghe thấy không.
Lăng Lập Đông nhìn theo bóng xe rời đi, nắm nắm tay, xoay người nện một quyền vào thân cây ngô đồng bên đường.
Đông Chí vô mục đích rời khỏi thành phố, đầu tiên tới làng du lịch suối nước nóng ở phụ cận ở hai ngày. Nơi này hai mùa xuân thu là đông khách nhất, lúc này ngược lại không có mấy người, thanh tĩnh vô cùng. Đông Chí ở nơi này tắm suối nước nóng, lười biếng ngủ nướng, thời gian cả ngày đi dạo quanh đỉnh nút, dọc ven đường còn dừng chân vẽ mấy bức kí họa. Hai ngày sau, đầu bếp chính trong làng du lịch cũng nghỉ tết về nhà, ở lại cũng chỉ có đầu bếp hạng hai, Đông Chí nhất thời không còn hưng trí ở lại.
Thanh toán tiền rồi cuốn gói chạy lấy người, tiếp tục đi về hướng Tây. Ban đêm, Đông Chí tới một trấn nhỏ trên sườn núi tìm một chỗ nghỉ trọ. Thôn trấn thực nhỏ, chỉ có hai nhà nghỉ, nhà nghỉ nổi danh nhất tên “Hương bốn mùa” là một căn nhà ngay cạnh mặt đường rộng chưa tới ba mươi mét vuông. Ngoài cửa còn đỗ vài chiếc xe chở hàng. Đông Chí đi ra tới cửa lại qua trở vào, xoay người về phòng pha mì tôm đối phó cho qua bữa.
Ngày hôm sau tiếp tục đi tiếp, đi một chút lại dừng ngắm cảnh, chạng vạng ngày thứ ba mới tới Tây An.
Chỗ này anh đã tới nhiều lần, cũng từng dẫn học sinh tới, có thể nói là ngựa quen đường cũ, ngay cả thời gian nào không phải xếp hàng khi tới quán bánh bao Tam gia nổi tiếng ở phố ẩm thực anh cũng biết. Xóc nảy vài ngày, Đông Chí cũng thấy hơi mệt, trước tiên đặt chỗ nghỉ cho bản thân, sau đó là uy no bụng, rồi sớm lên giường ngủ lèo một giấc.
Bảo tàng tượng binh mã, phong cảnh núi Ly Sơn, tất cả anh đều đã đặt chân tới, nhưng nếu đã tới, vẫn muốn tới tham quan lại. Lúc này là mùa đông, lại gần năm mới, du khách so với những lần trước anh tới ít hơn rất nhiều. Anh có thể thong dong đi từ cảnh quan này sang cảnh quan khác, tâm tình tốt còn có thể lấy giấy ra vẽ kí họa trong chốc lát.
Ánh sáng ở vùng Tây Bắc này khá nhiều, khi không có gió còn cảm thấy thập phần ấm áp. Có đôi khi Đông Chí sẽ ngồi lì trong quán cà phê cả buổi chiều, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra đường chụp ảnh hoặc kí họa, bên cạnh bàn để một tách cà phê nóng, mấy khối bánh bích quy hoặc một quả lựu đã bóc sẵn.
Ở đây trồng rất nhiều lựu, chẳng những quả to đẹp mà còn rất nhiều nước, so với lựu ở những nơi khác càng thơm ngọt hơn. Đông Chí hưng trí mua hai túi lớn chuyển phát nhanh về cho cả nhà. Thứ này coi như đặc sản địa phương, ngoại trừ để trong nhà ăn, ba mẹ còn có thể đem đi biếu họ hàng. Đông Chí không ngờ tới chính là, chuyển phát cư nhiên lại nhanh tới vậy, ngay buổi chiều hôm trừ tịch đã được gửi tới. Khi bà Lăng gọi điện, Đông Chí còn cảm thấy ngoài ý muốn, anh còn tưởng ít nhất cũng phải mùng 3 tết mới có thể tới được.
“Nhiều năm chưa được ăn lựu nào ngon như vậy,” bà Lăng cảm khái: “Khi còn bé trong thôn trồng nhiều vô kể, lúc đó còn không coi nó là thứ tốt. Giờ rời đi rồi, có muốn cũng không có mà ăn, làm phiền cỏn rồi, con trai.”
Đông Chí dở khóc dở cười: “Không phải chỉ mấy quả lựu thôi sao, mẹ xem mẹ sến thế nào kìa, nếu thích, lúc về con sẽ mang hai thùng về cho mẹ.”
“Mày thì hiểu cái gì.” Bà Lăng tiếp tục cảm khái: “Người già đều nhớ quê hương. Cũng không biết có cơ hội trở về thăm không… ai, Đông Chí, con vẫn còn ở Tây An sao?”
“Còn ạ, làm sao vậy?” Đông Chí cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn, bà Lăng cư nhiên không so đo chuyện anh không đón tết âm lịch với cả nhà, cũng không biết là quả lựu nào nổi lên tác dụng. Cho nên lúc này vô luận bà Lăng nói gì, thái độ của anh đều vô cùng phối hợp. Sợ bà lại nhớ ra chuyện kia mà tức giận với anh.
Bà Lăng nói: “Nếu con đã tới Tây An thì thay ta về thăm một chút.”
Đông Chí mạc danh kỳ diệu: “Thăm… chỗ nào ạ?”
“Đương nhiên là nhà ông bà ngoại. Từ thời trẻ tới nay mẹ đã không về…” bà Lăng ngữ khí thập phần hoài niệm: “Là một thôn nhỏ, ở trong núi. Trước kia đường đi không thuận tiện, hiện tại cũng không biết thế nào. Cả nhà dì con vẫn còn ở đó, con mua chút đồ tới thăm bọn họ giùm mẹ. Nhà cũ của chúng ta cũng phải thu dọn, còn có…nhớ thắp nén hương cho ông bà ngoại con…”
Đông Chí nghe giọng bà như sắp khóc tới nơi, lập tức đáp ứng: “Con nhất định sẽ giúp mẹ làm hết. Con mẹ làm việc, mẹ cứ trăm phần trăm yên tâm.”
Bà Lăng nín khóc mỉm cười: “Lát nữa mẹ sẽ nhắn địa chỉ vào di động cho con, nhớ rõ chụp thêm mấy tấm ảnh mang về cho mẹ xem.”
Đông Chí vỗ ngực chắc như đinh đóng cột nói với bà: “Không thành vấn đề.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT