Hắc Đường thấy Đông Chí sắp đi, còn chưa kịp cao hứng thì phát hiện cha mình cũng muốn đi cùng, nhất thời lại cảm thấy nguy cơ, chạy tới cạnh xe chít chít oa oa hồi lâu, thẳng tới khi xe lái ra khỏi nhà, lúc này mới không tình nguyện lững thững đi vào.

Đông Chí tuy rằng chán ghét tiểu lưu manh này nhưng không thể không thừa nhận, nếu không có nó ở bên quấy rối, thì lần đầu ăn cơm cùng Trang Châu sẽ không được tự nhiên như vậy. Tính tình mình thế nào, tự anh biết rõ, ngay cả cháu trai khóc hai tiếng cũng ngại phiền chứ đừng nói chi cùng người lạ giao tiếp.

Khẽ liếc mắt nhìn Trang Châu đang chăm chú lái xe, Đông Chí thấy cảm giác ở chung cùng hắn cũng không tồi, nếu hắn không làm ra chuyện gì khiến mình xấu hổ, thì có thêm một bằng hữu như vậy cũng là một chuyện tốt.

Trang Châu dừng xe trước vạch chờ đèn xanh, nghiêng đầu nhìn Đông Chí cười cười: “Nhìn tôi nửa ngày, đã nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Đông Chí hấp hé miệng, cũng không thể nói cho hắn biết là mình đang xăm soi diện mạo của hắn đi. Trang Châu khuôn mặt đẹp trai, thân thể cường tráng, mặt nghiêng nhìn có góc có cạnh, giống như những bức tượng thạch cao Phương Tây trong phòng vẽ của anh. Lúc bất động thanh sắc nét mặt ngưng trầm, khí thế có chút bức người. Khi tâm tình vui sướng, ngũ quan giãn ra, ánh mắt sáng ngời lộ ra nét tiêu sái phóng khoáng của nam nhân phương Bắc.

Đúng là một nam nhân có mị lực.

Đông Chí thoáng có chút tiếc nuối thầm nghĩ, nếu hắn đồng ý cởi quần áo để mình vẽ một bức, vậy càng hoàn mỹ.

Dọc đường đi Trang Châu vẫn nghĩ xem mình nên nói cái gì, chờ tới khi xe dừng lại trước cổng nam kí túc xá nhân viên trường học lại cảm thấy mình cái gì cũng không cần phải nói. Người trước mắt tâm tư trong sáng, chút tiểu tâm khó nói trong lòng, chỉ sợ em ấy so với chính hắn còn hiểu rõ hơn.

Trang Châu rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ nói lần sau có thời gian cùng nhau uống trà.

Không có yêu cầu gì quá phận, Đông Chí liền sảng khoái đáp ứng.

Đông Chí mệt mỏi bị Hắc Đường quấy rối cả tối, nhưng chờ tới khi nằm xuống giường lại không cảm thấy buồn ngủ. Đơn giản đứng dậy, mở ngăn kéo phía dưới giá sách ra, từ bên trong lấy ra một quyển album được bọc kỹ. Đồ đã lâu không động tới, cho dù được bọc kín thế nào, khi cầm trên tay vẫn như cũ dính đầy tro bụi. Đông Chí ngồi xếp bằng trên thảm nhà, mở đến trang cuối cuốn album.

Trang cuối cùng là một bức ảnh chụp tập thể, hơn ba mươi người đứng sát nhau, Đông Chí liếc mắt liền nhìn thấy Trịnh Từ đứng ở hàng cuối và Đồ Tiểu Bắc đứng ngay phía trước hắn. Một người cao lớn rắn rỏi, một người thanh tú nhã nhặn, đứng chung một chỗ sẽ khiến người ta cảm thấy thực xứng đôi.

Cho đến hiện tại, Đông Chí vẫn nghĩ mãi không ra, khí đó tại sao mình lại cho rằng bọn họ chỉ là anh em bình thường, rõ ràng trong mắt Đồ Tiểu Bắc chói lọi hiện rõ hàm xúc độc chiếm dục, rõ ràng mỗi lần thấy mình trong mắt đều toát ra địch ý…

Có thể là do chính mình đã quá mức tin tưởng vào câu nói nhẹ nhàng bâng quơ kia của Trịnh Từ: “Anh vẫn luôn coi cậu ấy là em trai”?

Chính bản thân Đông Chí cũng không rõ ràng. Có lẽ khi đó bản thân còn trẻ, dễ dàng mềm lòng, cũng dễ dàng tin tưởng hảo ý của người khác đối với mình là phát ra từ chân tâm.

Khi đó Trịnh Từ luôn tỏ ra oán giận đối với sự kiêu căng tùy hứng của Đồ Tiểu Bắc, không ngờ vài năm qua đi, hai người này cư nhiên vẫn ở chung một chỗ. Còn nhớ lúc trước Trịnh Từ vẻ mặt khẩn thiết nói với mình: “Anh và cậu ta thật sự không có gì.” Đông Chí chỉ cảm thấy châm chọc nói không nên lời.

Đó là một đoạn tình cảm còn chưa kịp bắt đầu đã tàn lụi. So với việc nói mình bị vứt bỏ chi bằng nói mình bị bọn họ đùa giỡn càng hợp lý hơn. Khi đó Đông Chí vừa mới đáp ứng Trịnh Từ theo đuổi mình, thì hôm sau tên đó đã dẫn theo Đồ Tiểu Bắc cùng nhau đi du học. Trước khi đi còn dùng vẻ mặt bi thương khóc lóc kể lể với Đông Chí rằng thì là mà trong nhà gây áp lực vân vân, bắt buộc phải chia tay nếu không đừng hòng quay về.

Thật không nghĩ tới, vẫn luôn cho rằng sẽ không có cơ hội gặp lại thế nhưng dưới tình huống như thế lại lần thứ hai chạm trán. Có lẽ vạn vật thế gian đều có quy luật như thế, luôn ở trong thời khắc không ai ngờ tới được sẽ bất ngờ gặp mặt người tự cho là cả đời vô duyện gặp lại. Trước đó, Đông Chí vẫn cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại hai tên tiện nhân đó nữa.

Bọn họ hẳn không nhìn thấy mình đi, Đông Chí thầm nghĩ, Trang Châu phản ứng nhanh như vậy, nói đi liền lập tức kéo mình ly khai. Khi đó hai tên kia vừa mới vào cửa, liền cùng những khách nhân đến trước hàn huyên hẳn còn chưa chú ý tới trong quán còn có mình.

Đông Chí cũng tìm được chính mình trong bức ảnh, tóc hơi dài hơn so với hiện tại, trong mắt còn mang theo ý cười, thoạt nhìn xa lạ như một người khác.

Ngón cái khẽ lướt qua bức ảnh, bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự già rồi.

Tác phẩm của Lục Hành rốt cục hoàn thành trước ngày triển lãm hai hôm. Sau khi giao tác phẩm cũng bắt đầu theo Đông Chí đồng thời giám sát nhóm công nhân sắp xếp bố trí phòng trưng bày. Bởi vì tổ chức triển lãm tranh ở Tân Hải thị nên các tác phẩm dự thi sẽ được trưng bày ở sảnh trung tâm trong không gian trưng bày. Đông Chí đã chuồn đi từ nửa tháng trước, cũng không biết tình hình sau đó thế nào, đến khi Lục Hành bắt đầu tới giám sát thì các bức tranh dự thi đã được treo lên tường, vừa vào cửa liền giật mình lại vui sướng vỗ vai Đông Chí: “Ai nha, cuối cùng đám đầu sỏ của chúng ta cũng có thể chiếm phần trung tâm.”

Đông Chí quét mắt một vòng, không phát hiện tác phẩm 『 năm mới 』 của mình đâu, trong lòng có chút ngoài ý muốn, rõ ràng nhớ hôm qua nó được treo ở đây mà. Không để ý tới mấy lời trêu chọc của Lục Hành, liền vội vàng kéo một nhân viên lại hỏi thăm. Người nhân viên công tác kia cũng nhận ra Đông Chí, thấy anh hỏi liền cười nói: “Hôm qua, Thẩm lão có tới, sau khi đi xem xét phòng triển lãm của chúng ta nửa ngày, liền kêu chúng tôi đổi vị trí bức họa kia của anh mấy lần, cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn, nói chờ các tác phẩm khác treo lên hết rồi xem xem.”

Thẩm lão cậu ta nói chính là Thẩm Trường Sơn giám sát thường trực của hiệp hội họa sỹ tỉnh. Người này làm việc rất có danh vọng. Trước kia khi Đông Chí học đại học, giáo trình môn kỹ năng phối màu trong tranh phong cảnh do chính ông ta biên soạn, trong lòng anh luôn tràn ngập kính ý với vị lão nhân này. Nghe thấy Thẩm lão nói không ổn, Đông Chí vội hỏi: “Không ổn chỗ nào?”

Nhân viên công tác cười nói: “Thẩm lão nói, tác phẩm của anh thật sự rất bắt mắt, để ở chỗ nào thì trọng tâm hội trường triển lãm đều bị hấp dẫn ở chỗ đó, nếu treo ở đây giống như trọng tâm đứng xem sẽ bị lệch.”

Đông Chí đang mải cân nhắc lời này rốt cuộc là đang khen hay đang chê mình, quay đầu nhìn Lục Hành thấy anh ta vẻ mặt ghen tị sán lại: “Phiền muốn chết, rốt cuộc vẫn bị cậu đoạt nổi bật của lão tử, tới chỗ nào cũng đều bị cậu áp bức, hôm nay nếu cậu không mời khách anh đây sẽ không tha cho cậu.”

Đông Chí cười né sang một bên, trong lòng xác thực có chút thấp thỏm. Chủ yếu là do lời nói của Thẩm lão rất ba phải hiểu theo nghĩa nào cũng được, đây rốt cuộc là tốt tới mức áp đảo hết các tác phẩm của người khác? Hay là rất tệ đến mức để chỗ nào cũng bị ghét bỏ?

Lục Hành không hình tượng mà khoác vai Đông Chí, hầm hừ nói: “Cho dù cậu không tự tin với chính mình thì cũng phải có chút tự tin với anh đây chứ. Anh đây thực sự cam bái hạ phong với cậu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Lục Hành so với Đông Chí vào dạy trong trường Nam Sơn sớm hơn hai năm, khi Đông Chí vừa tới, ký túc xá còn chưa kịp sắp xếp chỗ ở, liền ở tạm trong phòng Lục Hành nửa tháng. Người này cũng là nhất biểu nhân tài chỉ là tính tình có chút cà lơ phất phơ, nếu không cũng không đến mức các tác phẩm của những người khác đều đã treo lên xong xuôi hết rồi mới lò dò mang tác phẩm của mình tới. Nhưng tính cách anh ta rất phóng khoáng, rất tốt với Đông Chí.

Đông Chí đang muốn phản bác, thì bên ngoài phòng triển lãm vang lên một trận ồn ào. Lục Hành liếc mắt nhìn ra ngoài, nhíu mày nói: “Cái đám tài trợ này cũng thật là, xì ra chút tiền thì giỏi lắm sao? Tới xem triển lãm mà cứ ý như… đi dạo kỹ viện.”

Đông Chí bật cười: “Nói gì đó, đừng có kéo tôi vào.”

Lục Hành bĩu môi: “Cậu nhìn cái tên ở giữa kia xem, bóng bẩy mượt mà không giống đang dạo kỹ viện sao?”

Đông Chí theo hướng ngón tay Lục Hành chỉ nhìn qua, ánh mắt nhất thời nhảy dựng.

Lục Hành hỏi anh: “Quen à?”

Đông Chí thần sắc hờ hững: “Danh nhân kinh tế tài chính, ai mà không biết Đồ Thịnh Bắc là con trưởng của Đồ gia chứ.”

Lục Hành gật đầu: “Nghe nói hắn là người rất thủ đoạn.”

Đông Chí dời tầm mắt, trong lòng khẽ cười lạnh, hồi còn là sinh viên, chỉ vì muốn giúp em trai xả giận mà gã đã ra tay chỉnh cậu thừa sống thiếu chết, còn không phải có thủ đoạn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play