Trước kia, Hoắc Thanh Châu nghĩ mình có thể buông Thẩm Duệ ra, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương lần nữa thì cái ý định ấy đã tan biến đi nơi nào. Hắn vẫn yêu đơn phương nam nhân kia, nhưng đối phương chuyện gì cũng không biết.
Sau khi thức dậy ở bệnh viện, hắn khóc….
Hắn biết chính mình vĩnh viễn mất đi Thẩm Duệ.
Mà sau khi biết hắn tỉnh lại, cha mẹ cùng người nhà bạn bè ai cũng vui mừng đến bật khóc. Một năm lẻ tám tháng, Hoắc Thanh Châu vẫn ngủ say, mọi người cơ hồ sắp tuyệt vọng nhưng may mắn thay, hắn đã tỉnh lại.
Mừng việc Hoắc Thanh Châu đã tỉnh lại, gia đình hắn liền tổ chức một đại tiệc vô cùng long trọng, nhưng thật ra Hoắc Thanh Châu tỉnh lại với nỗi buồn khôn xiết.
Nguyên nhân vì sao hắn yêu Thẩm Duệ thì hắn không nhớ rõ, nhưng hắn vĩnh viễn biết được là hắn yêu nam nhân kia. Người nam nhân mà hắn yêu chỉ có mình Thẩm Duệ.
Kế tiếp, hắn tự cho mình thời gian quên đi đối phương, nhưng như cũ vẫn là không quên được.
Hoắc Thanh Châu sau khi tỉnh lại đều đánh mất mọi vui thú lúc trước, vô luận là mỹ nữ tuấn nam, thậm chí là rượu ngon nguyên chất cũng không làm hắn xao động. Cái làm hắn thổn thức vẫn chỉ là nam nhân kia.
Quên không được mặt y, quên không được những cái hôn của y, quên không được những lúc y ôm chặt mình, quên không được những điều tốt đẹp đã xảy ra, quên không được…..
Chuyện gì cũng không quên được.
Trí nhớ hắn thì như một gốc cây, còn trong lòng hắn thì là một bụi tường vi thơm ngát, nhưng….đầy gai. Mỗi lần nhớ lại những chuyện kia, lòng lại đau như bị gai đâm; nhiều lần muốn đốt sạch bụi hoa tường vi đấy nhưng dường như rễ đã ăn sâu quá rồi.
Không lâu sau đó gặp lại Thẩm Duệ, nhưng không ngờ là trong trường hợp này.
Hoắc Thanh Châu nhìn xa xa thấy bóng dáng của Thẩm Duệ, cảm thấy vừa mừng vừa giận. Rõ ràng là bị đau dạ dày, còn làm như không có gì vẫn uống rượu như thường, hành động này, không phải là muốn chết sao?!
Hắn nói với bạn một vài câu, sau đó liền đi đến chỗ Thẩm Duệ. Bạn bè hắn đều biết, nam nữ gì hắn cũng ăn, nên cũng không có phản ứng gì.
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, cười khổ: “Chính xác là không có can hệ gì.”
Đúng vậy, hiện giờ hắn với Thẩm Duệ chỉ là người xa lạ có gặp qua chưa đến hai lần; hắn có tư cách gì quan tâm đối phương?
Hoắc Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Duệ, cũng không nói gì, chỉ ra hiệu gọi thêm rượu, chậm rãi uống. Mà Thẩm Duệ cũng không có liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, chỉ tập trung uống rượu, hết một ly rồi lại thêm một ly, uống không biết say là gì.
Trời cũng đã khuya, Thẩm Duệ cuối cùng cũng ngưng uống, trả tiền, rồi chậm rãi đứng dậy rời đi. Hoắc Thanh Châu không nói gì, nhẹ nhàng đứng dậy đi theo phía sau Thẩm Duệ.
Nếu không sai, đối phương cũng đã chuếnh choáng say….Gần đây lại không có cái khách sạn nào, đối phương chắc phải về nhà. Hoắc Thanh Châu nghĩ thầm, ít nhât cũng muốn xem đối phương an toàn lên xe taxi mới yên tâm được, nhưng lại không nghĩ tới Thẩm Duệ lại đi đến xe của chính mình.
Trên chiếc giường lớn đó, hắn đã “cùng” Thẩm Duệ biết bao nhiêu lần…….trừ bỏ chăn bông, gối đệm bên ngoài đi thì mọi thứ đều còn y như trước……
Nguyên lai, Thẩm Duệ thật sự chưa bao giờ quên đi người vợ yêu dấu của mình.
Cho dù tâm tư chính mình không nói ra cho thiên hạ biết, nhưng ở trong mắt đối phương, đại khái cũng không che giấu. Hắn trước giờ không có ý đồ giấu diếm tâm tình của mình, nhưng giờ phút này lại bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy làm hắn vô cùng khổ sở.
Thẩm Duệ hơi cúi đầu: “Tôi thực cảm ơn sự quan tâm của cậu, chính là……. Vô cùng xin lỗi, tôi đối với cậu là không thể được.”
“Tôi không bắt buộc anh chấp nhận tôi.” Hoắc Thanh Châu vô thức nắm chặt hai tay, vẻ mặt vô cùng phức tạp lại kiên định. “Tôi chỉ muốn biết chuyện của anh, chính là vợ của anh; có thể được anh yêu thương đến như vậy, cô ấy thật là may mắn.”
Thẩm Duệ lắc lắc đầu, đột nhiên cười khổ, “Cậu sai lầm rồi, có thể được nàng yêu, tôi đây mới thật sự may mắn.”
“Tại sao?” Hoắc Thanh Châu cẩn thận hỏi han.
“Cô ấy vốn là một người rất lãnh đạm, nhưng do xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nên mọi thứ trước kia cô ấy đều quên sạch, ngay cả tính tình cũng thay đổi theo.” Thẩm Duệ hồi tưởng lại, vẻ mặt có chút mê man. “Cô ấy trở nên ôn nhu…… Tuy rằng ngoài mặt vẫn như cũ trầm tĩnh, chính là dần dần trên mặt cũng có chút tươi cười, thậm chí còn nguyện ý cùng tôi ra ngoài gặp gỡ bạn bè.”
Hoắc Thanh Châu chăm chú lắng nghe, không nói gì.
Thẩm Duệ ngưng một chút, hút một hơi, tùy ý thả khói thuốc bay ra không trung.
“…… Cô ấy là một cô gái tốt, cho dù tính cách không giống như cũ, nhưng vẫn được cha mẹ tôi thương yêu.”
Hoắc Thanh Châu nhớ lại “cha mẹ chồng” mình trước kia, dù tuổi tác có lớn song tinh thần vẫn rất minh mẫn, không khỏi ở trong lòng lặng yên cười.
Cha mẹ Thẩm Duệ từ trước đến nay đối với Hàn Tân Đình rất tốt, mỗi lần về thăm ông bà, hắn luôn được các lão nhân ấy hoan nghênh cùng sủng nịch. Hoắc Thanh Châu cũng rất yêu mến hai người ấy, cha mẹ hắn cũng chưa từng nuông chiều hắn nên khi được cha mẹ Thẩm Duệ ân cần hỏi han, hắn cảm thấy mới mẻ, tự nhiên cũng muốn báo hiếu đối phương.
“Cô ấy thực sự giống như anh nói? Có lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.” Hoắc Thanh Châu hỏi ngược lại.
Thẩm Duệ cười cười, đôi mắt giấu đi một tia sầu não: “Cho dù là vậy, thì ở trong lòng tôi, cô ấy là người tốt nhất.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ngơ: “Những lời này thật làm cho người ta ghen tị mà.”
“Chính là, cô ấy lại bỏ tôi mà đi.” Thẩm Duệ miễn cưỡng cười cười. “Tôi ở bên ngoài gấp đến độ lên cơn đau tim, cô ấy vì tôi sinh một đứa nhỏ, nhưng do mất máu quá nhiều mà…”
“Đều là tôi sai.” Vẻ mặt Thẩm Duệ như nửa muốn cười mà cười không nổi, nửa muốn khóc mà khóc không xong.” Nếu buổi tối ngày đó không cãi nhau với cô ấy thì tốt rồi. Tôi biết thời điểm đó rất khó chịu, không phải muốn trách cô ấy, chính là vì lo lắng cho cô ấy cùng đứa nhỏ nên có hơi lớn tiếng một chút………….”
Hoắc Thanh Châu nhớ lại buổi tối ngày đó, trong lòng không khỏi nhói lên một cái. Thẩm Duệ chính là lo cho hắn cùng đứa nhỏ nên khuyên hắn nên an phận một chút, nhưng mà đã lớn như vậy mà còn bị nói như thế nên nhất thời nổi nóng mà cãi nhau, chuyện gì cũng chưa kịp giảng hòa. Trên thực tế, người sai chính là hắn.
Nhưng mà, hắn chưa bao giờ biết, Thẩm Duệ đối với chuyện này luôn giữ chặt trong lòng.
“………………..Tôi thật sự rất hối hận.” Nam nhân thống khổ kêu lên, nước mắt bất chợt lăn dài trên hai má.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT