Ánh sáng chói mắt dừng lại trên bệ cửa sổ, Phong Ngâm khẽ mở mắt ra, trong ánh trăng mờ cất tiếng gọi bóng người đang ngồi ở mép giường_: “Kiệt”
Thanh âm của Phong Ngâm yếu ớt mà mơ hồ, Nam Cung Kiệt cúi người dán ở bên mặt hắn hỏi_: “Hôm nay cảm giác như thế nào?”.
Phong Ngâm khó khăn cử động, giọng nói mang theo một ít oán trách_: “Mệt, đứa nhỏ cũng động gay gắt”
Nam Cung Kiệt cười hôn khóe mắt Phong Ngâm, bàn tay to khẽ vuốt bụng Phong Ngâm, lời kể đứt quãng lại việc Sở Tương Tích sáng sớm báo cho biết chuyện của mình, nhưng mà cắt bớt giấu giếm một ít câu.
Phong Ngâm cúi đầu nhìn cái bụng đội lên của mình, thêm chút suy tư liền kiên định nói_: “Ta tin tưởng hắn”.
Đầu ngón tay mềm nhẹ mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt không có nửa điểm dị nghị liền gật đầu đáp ứng hắn.
Cho Phong Ngâm nuốt viên thuốc vào, Nam Cung Kiệt nhân cơ hội điểm huyệt ngủ của Phong Ngâm. Hai người một trước một sau xếp chân ngồi ở trên giường, Nam Cung Kiệt chậm rãi truyền chân khí vào cơ thể Phong Ngâm.
Chân khí truyền đi chung quanh, Nam Cung Kiệt ngưng thần nín hơi miễn cưỡng đả thông mấy chỗ yếu mạch của Phong Ngâm, liên tục không ngừng dùng động lực thúc đẩy dược lực khuếch tán.
Qua một canh giờ, chân khí của Nam Cung Kiệt cơ hồ kiệt quệ, cũng không duy trì được nữa liền thu lại, đỡ lấy thân thể trầm nặng của Phong Ngâm đặt xuống giường, dùng ống tay áo xóa đi vết máu chảy xuống ở khóe miệng.
Sắc mặt Phong Ngâm hồng nhuận rất nhiều, hô hấp cũng dần thay đổi vững vàng hơn. Nam Cung Kiệt một bên che miệng ho khan, một bên quyến luyến nhìn Phong Ngâm, tâm tình vui sướng không nói nên lời.
Cúi đầu nhìn trên áo đơn nguyệt sắc của mình loang lổ vết máu, Nam Cung Kiệt vội vàng đi thay đổi xiêm y sạch sẽ, liền sau đó ngồi ở mép giường năm lấy tay Phong Ngâm, âm thầm điều chỉnh khí vẫn còn đang rối loạn trong cơ thể.
Phong Ngâm tỉnh lại đã là sau sáng sớm ngày thứ ba.
Trong ba ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, Ân Kỳ Uyên lấy tiếng xấu tà giáo của Huyền Minh giáo, xui khiến võ lâm tứ đại môn phái cùng Huyền Minh đối địch. Tứ đại môn phái cũng vì đoạt được danh hiệu đệ nhất đại phái võ lâm mà tranh nhau hô ứng muốn trừ đi tà giáo, cũng rục rịch chuẩn bị cho một cuộc chém giết.
Nam Cung Kiệt đã đoán được hành động lần này của Ân Kỳ Uyên. Ngay từ lúc Ân Kỳ Uyên bắt đi Phong Ngâm, hôm đó liền âm thầm phái một đám tử sĩ lẻn vào tứ đại môn phái, một khi có náo động là liền trong ngoài đánh từ hai phía.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị xong ứng chiến nhưng Nam Cung Kiệt vẫn lo lắng. Phong Ngâm vừa mới từ Qủy Môn Quan bước ra ngoài, võ lâm nếu có phân tranh đối với Phong Ngâm có hại vô lợi.
Ở một khắc Nam Cung Kiệt nhẹ giọng thở dài, Phong Ngâm mở con ngươi đã nhắm ba ngày nay. Bên trong không còn ánh nhìn ảm đạm mà là giống như trở lại dĩ vãng linh hoạt chuyển động.
-“Tỉnh”_Nam Cung Kiệt ôn hòa cười.
Phong Ngâm thở phào nhẹ nhõm, xoa lấy tóc mai Nam Cung Kiệt, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Nam Cung Kiệt ôm chặt Phong Ngâm vào trong ngực, ánh mắt nhắm lại thật lâu hôn lên trán hắn, vẻ mặt hoảng hốt tựa hồ vẫn không thể tiếp nhận được hạnh phúc chân thật này.
Bởi vì thời gian trước nằm trên giường quá nhiều, Phong Ngâm còn chưa thể đi lại cho tốt, nhưng có Nam Cung Kiệt dìu đỡ đã có thể ở chung quanh Phù Nguyệt các đi lại.
-“Xảy ra chuyện gì?”_Phong Ngâm dắt tay Nam Cung Kiệt tản bộ trong hậu viện. Tại lúc hắn tỉnh lại trong nháy mắt nghe thấy tiếng Nam Cung Kiệt thở dài.
Nam Cung Kiệt không có giấu giếm, đem toàn bộ mưu kế của Ân Kỳ Uyên nói ra.
Cuối cùng, Nam Cung Kiệt dừng bước lại, nhìn Phong Ngâm nói_: “Ta dẫn ngươi đi”
Phong Ngâm lắc đầu, quở trách Nam Cung Kiệt_: “Ngươi cũng biết”.
Nam Cung Kiệt ôm chặt lấy Phong Ngâm, đem mặt vùi sâu giữa tóc Phong Ngâm_: “Ngươi phải nhớ suy nghĩ đến con của chúng ta”.
Phong Ngâm vỗ nhẹ lưng Nam Cung Kiệt, cười yếu ớt nói_: “ Đứa nhỏ cũng là có một ý nghĩ với ta”.
Không rời không bỏ, ta với ngươi đều nhớ được.
Nam Cung Kiệt hiểu ý dắt tay Phong Ngâm, hết sức đỡ lấy hắn sắc mặt nhợt nhạt sau khi đi đoạn đường.
Trong bóng đêm có người âm thầm rình coi lấy một màn này. Người này chính là Tiêu Hà Thần.
Tiêu Hà Thần khóe miệng không tự chủ cong lên cười hoặc vui hoặc buồn, sau đó tung người nhảy, ẩn với trời mênh mông ánh trăng.
-“Hà Thần!”_Ân Kỳ Uyên ở trong phủ chờ đến lo lắng vừa thấy thân ảnh quen thuộc trước cửa, liền vội vàng hưng phấn mà đem người nọ kéo vào cửa.
Tiêu Hà Thần thế nhưng không nhúc nhích, thân thể cứng ngắc đứng thẳng nguyên tại chỗ.
Ân Kỳ Uyên vẻ mặt nghi vấn, ngượng ngùng hỏi_: “Chuyện…Làm như thế nào rồi?”
Tiêu Hà Thần lạnh lùng cười một tiếng_: “Ta không có hạ thủ”.
Ân Kỳ Uyên chợt thay đổi sắc mặt, buông tay Tiêu Hà Thần, xoay người vào cửa, nhân tiện thêm một câu_: “Đi vào”.
Tiêu Hà Thần đứng một hồi lâu, bước chân chậm rãi bước đi.
Ân Kỳ Uyên chắp tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt đánh giá Tiêu Hà Thần đang tựa vào cửa, hồ nghi nói_: “Vì sao không ra tay?”
Tiêu Hà Thần không có giải thích, mở miệng liền để cho Ân Kỳ Uyên khiếp sợ_: “Kỳ Uyên, ta van xin ngươi….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT