“Tiểu Á thực sự xin lỗi, nếu baba về sớm một chút thì đã không làm con bị thương” Đem Từ Trạch Á đặt lên giường, ghé vào chân Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong một bên vừa đau lòng lại vừa áy náy nói rõ ràng đã nói sẽ bảo hộ thật tốt cho Tiểu Á của anh nhưng lại còn làm cho Tiểu Á bị thương.
“Baba, con không có việc gì, không đau” Nhìn baba lo lắng cho mình như vậy, tâm tình Từ Trạch Á cũng trở nên thực ấm áp, tuy rằng vừa rồi cô họ thật sự rất quá đáng, nhưng nể mặt baba liền tha thứ cho cô ta.
“Còn nói không đau, đều đã sưng hết cả lên, nữ nhân độc ác chết tiệt kia baba nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta” Mộ Dung Lăng Phong lạnh lùng nói nếu nữ nhân kia không phải do ba mẹ anh bảo tới, hơn nữa lại là con gái của cô anh chỉ sợ anh đã sớm đem cô ta ra chém thành trăm mảnh rồi.
“Baba, con thật sự không có việc gì, baba liền tha thứ cho cô họ đi a” Kéo kéo Mộ Dung Lăng Phong vì tức giận mà tay run rẩy, Từ Trạch Á an ủi nói tuy rằng trên gương mặt bị thương còn đau nhức, nhưng là trong lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, bởi vì baba nói cậu là người quan trọng nhất còn là đứa con baba yêu thương nhất, cậu càng không phải là con hoang, cậu có mẹ còn có baba, cậu mới không phải là con hoang.
“Nếu lần sau cô ta còn dám thương tổn con baba nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta” Mộ Dung Lăng Phong lạnh lùng tàn nhẫn nói, lần này coi như anh tha cho Âu Dương Hồng, nếu còn có lần sau anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, mặc kệ cô ta là em họ anh hay là cái gì khác.
“Cảm ơn baba” Nâng gương mặt Mộ Dung Lăng Phong lên, Từ Trạch Á cảm kích nói baba đối cậu thật tốt, yêu thương của baba khiến cậu có thể quên mọi thứ, càng làm cho cậu có thể bất chấp mọi thứ, cũng sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì, bởi vì cậu có một người baba yêu cậu, đau cậu, mặc kệ là trước đây hay hiện tại cậu cũng đều rất rất hạnh phúc.
“Đứa ngốc” Mộ Dung Lăng Phong cưng chiều ôm Từ Trạch Á ngồi lên đùi mình, một lần lại một lần anh luôn được đứa nhỏ này cứu thục(), trên người đứa nhỏ này cũng đã thật lâu rồi anh không còn thấy bóng dáng của An Bình nữa.
() 救: cứu giúp, 赎: chuộc tội, chỗ này cũng không biết edit sao nữa nên để vậy:3
“Cốc cốc — Tiểu Á, là cô họ a, cô có quà muốn tặng cho con” Tiếng Âu Dương Hồng gõ cửa vang lên.
“Mời vào” Tiếng Từ Trạch Á thản nhiên nói, rồi sau đó từ trên đùi Mộ Dung Lăng Phong ngồi xuống giường, dù sao tư thế này để người khác nhìn được khẳng định là cảm thấy rất ám muội
“Tiểu Á, con xem cô tặng quà gì cho con này” Âu Dương Hồng lấy lòng, tay trái cầm một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Từ Trạch Á
“Cảm ơn cô họ” Mặc dù đối với hảo tâm của Âu Dương Hồng, Từ Trạch Á cũng không có cảm giác gì tốt, nhưng cũng không nên làm phật ý ý tốt của người khác không phải sao?
“Mau mở ra nhìn xem có thích hay không?” Âu Dương Hồng thúc giục rồi sau đó lại phong tình vạn chủng nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong, “Anh họ, cũng có quà cho anh nha” tay kia lại vừa đưa một món đồ nhìn qua rất quý giá đưa cho Mộ Dung Lăng Phong “Cái này là em cố ý chọn cho anh, tin rằng nhất định anh sẽ thích”.
Từ Trạch Á mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc di động nạm kim cương xinh xắn cũng rất tinh xảo. “Cái kia, cô họ, cái này rất quý giá, con không thể nhận” Từ Trạch Á đưa di động trả lại cho Âu Dương Hồng.
“Tiểu Á, cái này đã đáng là gì, chỉ cần con thích là tốt rồi, hơn nữa cái này cũng là một chút tâm ý của cô họ, con không thể cự tuyệt nha” Hiện tại Âu Dương Hồng có trọn vẹn bộ dáng ôn nhu săn sóc thiện lương của hình tượng một hiền thê lương mẫu
“Này ——” Từ Trạch Á nhìn nhìn Mộ Dung Lăng Phong như là trưng cầu ý kiến của anh
“Nếu cô họ đã tặng con thì con cứ nhận đi” Mộ Dung Lăng Phong cất đi hộp quà trong tay, ôn nhu nói với Từ Trạch Á
“Dạ, cảm ơn cô họ” Nếu baba cũng đã nói như vậy cậu cũng chỉ có thể nhận, cũng không phải cậu thật sự yêu thích, hơn nữa đối với mấy thứ xa xỉ như thế này cậu cũng không quá truy cầu, điện thoại baba mua cho cậu mới là cái cậu thích nhất, mà cái này dù nhận cũng chỉ có thể cất đi thôi. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT