Mộ Dung Lăng Phong một hồi về đến nhà liền nhìn thấy Hải Minh Vũ ngồi trên sô pha cười khúc khích, mà Từ Trạch Á thì ngồi ở đối diện xem TV.
“Tiểu Á, cậu ta bị làm sao vậy?
“Baba, baba đã trở về” Vừa thấy Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á vội vàng đứng lên tiếp nhận cặp công văn trong tay anh.
“Ừ, công chuyện xử lý xong rồi” Mộ Dung Lăng Phong kéo kéo cà-vạt trên cổ ngồi xuống sô pha.
“Hắc hắc —— hắc hắc —-
Hải Minh Vũ như trước ngây ngốc cười.
“Baba, chú Hải bởi vì cao hứng cho nên liền ——” Từ lúc cậu nói với Hải Minh Vũ học trưởng tìm cậu hỏi chú Hải thích cái gì thì chú Hải liền biến thành cái dạng này, tận nửa giờ đều ngồi đó khúc khích cười.
“Rất cao hứng?” Từ Trạch Á rất cao hứng Mộ Dung Lăng Phong lại không biết, rốt cuộc là có chuyện gì cao hứng có thể làm cho Hải Minh Vũ khôn khéo hiện tại lại biến thành cái dạng ngốc này, hơn nữa còn vẫn thích thú như vậy.
“Chú Hải tới hỏi con về chuyện học trưởng, con liền nói chuyện học trưởng thích chú ấy cho chú ấy nghe, chú ấy liền cao hứng thành cái dạng này” Từ Trạch Á đem chuyện vừa rồi đều nói hết một lần cho Mộ Dung Lăng Phong.
“Ha ha —- ha ha —-” Nghe Từ Trạch Á nói xong, Mộ Dung Lăng Phong liền cười ra tiếng, “Thật không nghĩ tới tiểu tử này cũng có ngày hôm nay, xem ra đúng thật là bại trong tay đứa nhỏ kia rồi
“Ai bại trong tay ai? Các người đang nói chuyện gì? Cậu về bao giờ đấy Lăng Phong?” Hải Minh Vũ kịp phản ứng nhìn hai người kia ồn ào, vừa rồi hắn chỉ lo đắm chìm trong lời nói của Từ Trạch Á nên không có để ý Mộ Dung Lăng Phong đã về từ lúc nào.
“Đương nhiên là nói cậu rồi, cậu không biết bộ dáng cậu cười vừa rồi ngốc như thế nào đâu” Mộ Dung Lăng Phong trêu ghẹo cười nói
“Dạng gì? Tôi có sao?” Hải Minh Vũ vội vàng hướng trên mặt lau lau, lại nhìn về phía Từ Trạch Á hỏi “Tiểu Á, con như thế nào lại không bảo chú?
“Chú Hải, không phải con không bảo chú mà là con gọi nhưng chú không nghe thấy” Quả thực vừa rồi cậu có gọi vài tiếng, chính là Hải Minh Vũ không có nghe thấy, hơn nữa liếc mắt cũng không liếc một cái, cứ ngồi ngẩn người ở đó cười đắc chí.
“Có sao? Không thể nào?” Hải Minh Vũ xấu hổ vò vò đầu.
“Không có mới lạ, nếu sớm biết tiểu tử cậu có biểu tình này tôi phải chụp lại cho đứa nhỏ kia xem mới đúng
“Cậu — cậu dám —–” Tuy rằng chính hắn không nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của mình nhưng tưởng tượng cũng biết, càng không thể để nhất thời sơ sẩy mà hắn bị hủy hoại nửa đời cool ngầu nha.
“Ha hả, có dám hay không cũng không đến phiên cậu lo, nhưng cậu như thế nào lại có thời gian rảnh chạy đến đây, hôm nay không cùng tình nhân bé nhỏ hẹn hò sao?” Bởi vì Từ Trạch Á tựa hồ đã tiếp nhận chuyện Hải Minh Vũ với đứa nhỏ kia, cho nên Mộ Dung Lăng Phong nói câu này cũng không có gì băn khoăn.
“Tôi đương nhiên muốn, chính là em ấy không muốn tôi cũng không có biện pháp” Nghĩ đến chuyện hẹn hò hôm nay bị Tần Tình cự tuyệt, Hải Minh Vũ không khỏi lại có chút mất mác…
“Cậu ta không muốn? Xem ra bản lĩnh của cậu còn chưa dùng đến” Thật hiếm lắm mới thấy bộ dáng này của Hải Minh Vũ, Mộ Dung Lăng Phong cũng sẽ không bỏ qua cơ hội hảo hảo trêu ghẹo bạn tốt, dù sao cũng khó mới có cơ hội này.
“Cho nên, tôi không phải tới tìm Tiểu Á giúp sao, bất quá cuối cùng cũng có thu hoạch không tồi, hắc hắc — hắc hắc —” Cứ nghĩ đến lời Từ Trạch Á nói vừa rồi, Hải Minh Vũ lại hắc hắc cười ngu.
“Vậy cậu còn không mau đi đi, còn làm tổ ở trong này làm gì?
“Đúng đúng đúng, tôi đi đây, không quấy rầy các người ———” Hải Minh vũ xảo tiếu đứng lên nhìn nhìn Mộ Dung Lăng Phong rồi sau đó lại nhìn nhìn Từ Trạch Á, ý vị thâm thường nói
“Hẹn gặp lại chú Hải” Từ Trạch Á hướng Hải Minh Vũ vừa phất phất tay vừa nói
“Tiểu Á, hẹn gặp lại, phải cẩn thận nha ——-” Hải Minh Vũ xấu xa nhìn nhìn Mộ Dung Lăng Phong rồi ngay lập tức tiêu sái đi ra ngoài, hắn cũng không muốn bị người nào đó ném ra ngoài.