“Lão gia, vẫn chưa tìm được Trạch Á thiếu gia sao?”

Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong cầm theo áo khoác vẻ mặt mệt mỏi tiêu sái đi vào, quản gia vội vàng đi qua lo lắng hỏi

Mộ Dung Lăng Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đã qua vài ngày rồi, cũng không có nửa điểm tin tức của Tiểu Á, nơi nên tìm còn có mọi người Tiểu Á quen biết đều đã hỏi qua nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Tiểu Á của anh rốt cuộc đã đi nơi nào?

“Kỳ thật —– có một việc tôi không biết có phải là nghe lầm không hay là ——–

“Chuyện gì?” Mộ Dung Lăng Phong ngồi xuống dưới sô pha nhìn quản gia hỏi anh biết rõ quản gia người này nếu không phải chuyện quan trọng tuyệt đối sẽ không nói vào lúc này.

“Ngày đó —– chính là ngày Bạch tiểu thư tới đây ngày đó Trạch Á thiếu gia sau khi từ bệnh viện trở về, tôi cảm thấy Trạch Á thiếu gia rất khác thường, hơn nữa còn gọi lão gia là “Baba”, cho nên tôi nghĩ Trạch Á thiếu gia ngày đó có phải hay không đã ———

“Ông là nói Tiểu Á ngày đó đã khôi phục trí nhớ, cho nên mới ——-” Nghe quản gia nói như vậy Mộ Dung Lăng Phong nghĩ lại một chút đêm đó Tiểu Á nói muốn cùng ngủ với anh nhưng lại nói rất nhiều lời mạc danh kỳ diệu, mà anh bởi vì lúc ấy rất hạnh phúc cho nên không có chú ý nhiều như vậy, hiện tại ngẫm lại Tiểu Á của anh đêm đó quả thật có điểm khác thường, chẳng lẽ đúng là ———–

“Tôi cũng chỉ là đoán, nếu Trạch Á thiếu gia thật sự đã khôi phục trí nhớ, như vậy nói không chừng Trạch Á thiếu gia vẫn hiểu lầm chuyện của lão gia với Bạch tiểu thư”

Đúng là có thể, đêm đó anh vốn là muốn nói cho Tiểu Á chuyện của anh cùng Bạch Tố Tố, kết quả vẫn là không có nói gì, có lẽ nếu anh đem chuyện này nói rõ ràng cho Tiểu Á như vậy Tiểu Á cũng sẽ không rời khỏi anh, đều tại anh ——–

“Lão Vương, chuyện ba mẹ tôi bên kia có tin tức gì không?”

“Không có, chỉ có Bạch tiểu thư gọi điện tới hỏi Trạch Á thiếu gia đã trở lại chưa?”

Nếu như vậy Mộ Dung Lăng Phong cũng an tâm, nếu chuyện của anh với Tiểu Á để ba mẹ biết, mặc dù anh không phải sợ hãi nhưng mà anh tin khẳng định sẽ rất phiền toái, chính là vì sợ ba mẹ không chấp nhận, cho nên khi đó anh mới nhận trách nhiệm chiếu cố mẹ con Bạch Tố Tố lại nói với mẹ đứa nhỏ trong bụng Bạch Tố Tố là con của anh, như vậy ba mẹ chẳng những yên tâm mà cô nhi quả phụ Bạch Tố Tố cũng có nơi ổn định cuộc sống, mà anh cũng có thể yên tâm cùng Tiểu Á cùng một chỗ, chính là anh không nghĩ tới còn chưa kịp nói cho Tiểu Á lại bị Tiểu Á một lần lại một lần hiểu lầm ————

“Lão Vương, có lẽ đúng là tôi sai lầm rồi?” Mộ Dung Lăng Phong tựa đầu vào sô pha ảo não nói

“Lão gia, ngài cũng không cần tự trách, tôi tin tưởng nếu lão gia nói rõ ràng cho Trạch Á thiếu gia, Trạch Á thiếu gia nhất định sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của lão gia”

“Thế nhưng mà tôi hiện tại ngay cả thằng bé ở nơi nào cũng không biết?”

“Trạch Á thiếu gia để ý lão gia như vậy nhất định sẽ trở về” Quản gia an ủi nói kỳ thật nhìn thấy ông chủ của mình đường tình gặp nhiều trắc trở như vậy ông nhìn cũng thấy đau lòng, lại hy vọng ông chủ cùng người ông chủ yêu Trạch Á thiếu gia có thể vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ, nhưng chuyện lại luôn có trời xui đất khiến, ai ——–

Tuy rằng anh biết Tiểu Á rất để ý anh cũng rất yêu anh, thế nhưng mà anh một lần lại một lần thương tổn Tiểu Á, mặc dù không phải cố ý, nhưng chân chân thật thật là tổn thương thương tổn, thậm chí thiếu chút nữa tạo thành một chút cũng không thể vãn hồi lại được sai lầm, như vậy anh thật sự còn có tư cách đứng ở bên cạnh Tiểu Á làm cho Tiểu Á yêu anh sao?

“Lão Vương, tôi mệt mỏi, tôi trước đi lên nghỉ ngơi một lúc” Mộ Dung Lăng Phong đứng lên đi lên lầu, thân thể cao ngất đã có điểm chấn hưng.

Nhìn theo bóng dáng Mộ Dung Lăng Phong, quản gia cũng chỉ có thể ở trong lòng bất đắc dĩ than thở đồng thời lặng lẽ cầu nguyện Trạch Á thiếu gia có thể sớm trở về một chút, bằng không còn như vậy sớm hay muộn có một ngày thân thể lão gia sẽ suy sụp mất thôi.

Hanbie: Những đoạn là lời bài hát chém rất nhiều, anh em có thể bỏ qua ==”

Tặng anh một chiếc CD trước đây

Nghe một chút tình yêu khi đó của chúng ta

Có khi sẽ đột nhiên đã quên em còn yêu anh

Lại hát không ra ca khúc như vậy

Nghe được sẽ đỏ mặt trốn tránh

Tuy rằng sẽ thường xuyên đã quên em vẫn yêu anh như trước

Bởi vì tình yêu sẽ không dễ dàng đau khổ

Cho nên tất cả đều là dáng điệu của hạnh phúc

Bởi vì tình yêu đơn giản lớn lên

Vẫn như cũ bất cứ lúc nào có thể cho anh điên cuồng

Bởi vì tình yêu như thế nào sẽ có tang thương

Cho nên chúng ta vẫn là bộ dáng của tuổi trẻ

Bởi vì ở nơi có tình yêu

Vẫn như cũ còn có người ở nơi nào du đãng người đến người đi

Đường phố náo nhiệt, đám người đông đúc, giai điệu vẫn quen thuộc như cũ, nhưng không có thân ảnh quen thuộc kia, Mộ Dung Lăng Phong chậm rãi tiêu sái, nơi này anh từng thường xuyên tới cùng Tiểu Á, anh thích cùng Tiểu Á chen vào trong đám người nhìn giống như đôi cha con tay trong tay thân mật nhưng lại là đôi tình nhân ngọt ngào. Mà bây giờ Tiểu Á của anh ở nơi nào đây? Là một thân một mình ở đường phố xa lạ? Hay là đã có thể tay trong tay với người nào đó? Hoặc giả như có thể nghe được giai điệu quen thuộc này có thể nhớ đến anh hay không?

Đương nhiên, nếu có thể anh thực ích kỷ thực ích kỷ hy vọng người có thể tay trong tay với Tiểu Á của anh chỉ có thể là anh, bởi vì anh thật sự không làm được cái loại vĩ đại đó cái loại vĩ đại có thể nhìn người mình yêu hạnh phúc mà anh lại chỉ có thể một mình vĩ đại dõi theo, anh lại càng không muốn —— anh chỉ cần có thể cùng người anh yêu Tiểu Á cùng một chỗ, cho dù là anh ích kỷ cũng tốt ————- anh chỉ cần —————

Lại hát không ra ca khúc như vậy

Nghe được sẽ đỏ mặt trốn tránh

Tuy rằng sẽ thường xuyên đã quên em vẫn yêu anh như trước

Bởi vì tình yêu sẽ không dễ dàng đau khổ

Cho nên tất cả đều là dáng điệu của hạnh phúc

Bởi vì tình yêu đơn giản lớn lên

Vẫn như cũ bất cứ lúc nào có thể cho anh điên cuồng

Bởi vì tình yêu như thế nào sẽ có tang thương

Cho nên chúng ta vẫn là bộ dáng của tuổi trẻ

Bởi vì ở nơi có tình yêu

Vẫn như cũ còn có người ở nơi nào du đãng người đến người đi

Vẫn như cũ yêu anh ——–? Đúng vậy, bất kể cậu muốn đi nơi nào, nhưng là trong lòng tình cảm đối người kia lại như trước sẽ không phai nhạt, lòng yêu người kia cũng vĩnh viễn sẽ không quên, mà hiện giờ vẫn ở đây, nghe giọng hát quen thuộc này, người cậu yêu kia lại ở nơi nào đây? Có lẽ đang cùng vợ con hạnh phúc cùng một chỗ, có lẽ cũng đã sớm quên còn có một người tên “Tiểu Á” tồn tại.

Nghe âm nhạc chậm rãi phát ra, Từ Trạch Á ngồi xuống ghế ngồi bên đường, vốn là muốn đi Mĩ, nhưng cuối cùng ở một khắc đăng kí kia cậu lại chần chừ, cậu luyến tiếc rời đi, càng luyến tiếc người kia, nhưng không thể ở lại bên người người kia nữa, cho nên cậu quyết định dùng thời gian vài ngày đi đến từng nơi từng nơi đã từng cùng người kia tới, có lẽ như vậy cậu mới có thể một chút cũng không tiếc nuối vĩnh viễn rời đi.

Là cái gì làm cho lại để cho em khó chìm vào giấc ngủ

Là anh nha ——- là anh nha —–

Em yêu anh nhất

Làm cho em không yên lòng

Tuy rằng đã rời xa em

Nhưng em còn là tình cũ khó bỏ

Vì cái gì ——— vì cái gì ———-

Tổng vẫn là sẽ nhớ đã từng mật ngữ nhu tình

Quay đầu lại cũng là anh

Quay đầu lại là nhớ anh

Chỉ tự trách mình không chịu thua kém

Quên ngày nhớ lại

Muốn quên rồi lại nhớ tới

Rơi lệ ở đây cũng không tiếc

Có yêu anh từng hận anh nhớ anh

Tâm đau ——–

Như thế nào đối mặt tàn cuộc này

Em đã không có quyền được lớn tiếng nói yêu anh

Trơ mắt nhìn anh rời xa

Lại không thể giữ chặt anh

Đối với anh nói em yêu anh

Tiếng nhạc sầu não lại vang lên gợi lên rung động trong lòng Từ Trạch Á cùng nước mắt trong suốt, bài hát này càng giống như là xướng ra tiếng lòng của cậu cùng khắc họa lên hình ảnh của cậu cùng người kia.

Ngẩng đầu Từ Trạch Á nhìn lên bầu trời quật cường không cho nước mắt rơi xuống, trên bầu trời không có lấy một vì sao tức thì bị mây đen bao phủ giống như chính tâm tình cậu hiện tại mù mịt tối tăm bỏ không ngừng để ý còn loạn.

“A —- trời mưa, chạy mau a” Đột nhiên một giọng nữ âm hét lên, hạt mưa lớn chừng hạt đậu trong nháy mắt liền ào ào rơi xuống, người qua đường hốt hoảng vội vàng bước nhanh chạy.

Từ Trạch Á cũng từ ghế dài đứng lên chậm rãi tiêu sái bước đến một cửa hàng tên【Vạn sự phát】tránh mưa.

“Thật là, nói mưa như thế nào mưa rồi ——”

“Ai, cái thời tiết qủy này ——”

“—————”

“——————”

“—————”

Trong đám người tránh không được có thanh âm của người oán giận, mà Từ Trạch Á chỉ đứng ở một bên góc trong phòng lẳng lặng nhìn nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, hình ảnh một màn đã từng rõ nét ánh vào trong đầu của cậu, cũng là giữa mưa to như vậy, cũng là ban đêm như vậy, người kia vì cậu đứng ở trong mưa ———–

“Lão Vương, bảo lái xe chạy đến đường dành riêng cho người đi bộ trước cửa hàng tên là【Vạn sự phát】đón tôi” Mộ Dung Lăng Phong vốn muốn đợi tạnh mưa rồi mới về, nhưng vừa thấy mưa kiểu này nhất thời cũng không tạnh được đành phải gọi điện thoại bảo lái xe đến đón, bằng không anh cũng không muốn bị dầm mưa thành ướt sũng.

“Ầm ——” Lại là một tiếng vang thật lớn, một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, hạt mưa lớn ào ào từ trên bầu trời trùng trùng điệp điệp rơi xuống.

Không đến một hồi mưa dần dần nhỏ lại từ từ cũng ngừng lại, đám người tránh mưa đã chậm rãi di chuyển, dần dần tản đi.

Nhìn chỉ có mấy người nhốn nháo hối hả, nắm thật chặt quần áo trên người, mở rộng bước chân Từ Trạch Á hướng ven đường đi đến.

“Tiên sinh, đồ của anh rơi ——” Thấy nam nhân không có quay đầu lại vẫn như trước ngồi vào trong xe Từ Trạch Á lại lớn tiếng kêu một tiếng rồi cũng đi qua, nhưng thời điểm cậu sắp đi tới thì chiếc xe đã băng băng đi trên đường.

Nhìn vật trong tay, cậu thấy từ trên cổ tay nam nhân kia rơi xuống chính là chiếc đồng hồ vàng nạm viền kim cương nhìn qua rất quý giá, làm cho cậu có loại cảm giác thực quen thuộc, bởi vì cùng kiểu với đồng hồ người kia thường đeo, chính là —– người kia lúc này như thế nào lại ở đây được? Xem ra cậu thật sự là muốn điên rồi, lắc lắc đầu, Từ Trạch Á tự giễu cười cười, mặc dù gạt đi ý niệm trong đầu nhưng quả thật không lừa được tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play