“Trị sinh chi chính đạo dã, nhi phú giả tất dụng kỳ thắng.” (Chính trị đi theo đường chính đạo, người giàu có tất dùng điều kỳ lạ để thắng).

Ung Bá bán quẩy, Trùng Thị bán thịt…Bao nhiêu tấm gương đã làm giàu bằng chính những bí quyết kỳ lạ của mình. Thiên hạ này không có kẻ nghèo mãi mãi, chỉ có kẻ không biết cách làm giàu mà thôi. Sau khi nhận ngân lượng từ Nhã lệ xong, Nguyên Hạo bí mật đạp phi kiếm phóng ra khỏi Thạch thành. Theo bản đồ địa lý mà hắn tìm hiểu được mấy ngày nay thì Thổ Bình quốc nằm rất xa về phía tây của đông đại lục. Là một trong những nước bao quanh hoang mạc Dã Mãng, nông nghiệp của quốc gia này khá thiếu thốn nên nạn đói xuyên xảy ra. Vì vậy, triều đình thường phải mua thêm lương thực hằng năm từ các quốc gia khác để tiếp tế cho dân chúng. Bay suốt nhiều ngày liền, cuối cùng hắn cũng đến được những quốc gia màu mỡ trù phú. Tại đây Nguyên Hạo đã dùng tất cả ngân lượng mà Nhã lệ đưa cho cũng như tất cả vàng bạc của mình để thu mua lương thực. Sau khi chuyển tất cả vào nhẫn trữ vật, hắn bắt đầu quay trở về. Theo tính toán của hắn, thiên họa đã bắt đầu rồi.

Đúng như Nguyên Hạo dự đoán, sau khi hắn rời khỏi Thạch thành bốn ngày thì đại dịch sâu bệnh xuất hiện. Hầu như toàn bộ hoa màu, cây cối đều bị chúng ăn sạch. Thành chủ đã rất cố gắng huy động quân đội lẫn quần chúng nhưng vô vọng. Không còn lúa thóc, rau quả, mọi người phải ăn đến thịt da súc để duy trì. Đến khi gia súc không còn thậm chí nhiều gia đình phải chuyển sang ăn cả trâu bò ngựa. Đến cuối cùng thì không còn gì để ăn nữa cả, cả thành lâm vào khủng hoảng chưa từng có. Vào thời điểm này, giá của một miếng thịt khô có thể mua bằng vàng khối nhưng cũng không ai dại mà đem lương thực ra bán. Lúc sống chết thì những thỏi bạc vàng óng ánh kia khác gì sỏi đá cơ chứ, thế mà người đời vẫn cứ khư khư giữ lấy như giữ mạng vậy.

Trong tràng cảnh tiêu điều này, Thái gia cũng lao đao không kém. Tất cả mọi người mọi bữa chỉ húp cháo loãn hoặc gặp một tí xíu thịt để sống qua ngày. Đúng lúc này Nguyên Hạo đã trở về mang theo rất nhiều lương thực phẩm khiến Nhã Lệ giật mình tròn xoe mắt của mình. Tiếp theo, hắn liền đem thực phẩm ra bán với giá cực cao cho các gia tộc khá giả và tam đại thế lực. Tiền vốn là thứ không hề thiếu đối với những tầng lớp này nhưng mỗi ngày hắn cũng chỉ bán ra một số lượng nhất định lương thực mà thôi. Ngày qua ngày, giá của thực phẩm cứ tăng lên theo bội số khiến nhiều thế lực tỏ ra khó chịu. Có điều Nguyên Hạo lại đưa ra lý do thực phẩm càng lúc càng khan hiếm, nếu ngươi không mua thì về chết đói đi. Dù rất oán giận nhưng bọn nhà giàu phú hộ đến các gia tộc đều phải cắn răng bỏ số tiền khủng bố ra mua thức ăn mà thôi. Đến lúc này vấn đề mới xảy ra, Bành gia đưa cả trăm tên thủ hạ đến điểm buôn bán lương thực của Thái gia để gây rối cướp đoạt.

- Chúng mày khôn hồn thì giao hết lương thực ra, nếu không đừng trách bọn ta ra tay ác độc.

Một tên râu tóc bồm xồm, tướng mạo to lớn, tay cầm đại đao đứng ra quát tháo. Có điều hắn chưa oai phong được bao lâu thì đã thấy toàn thân nhẹ bổng, mây trôi lững lờ, gió thổi vi vu bên tai.

- Ách... lão tử đang bay sao?

Chỉ một động tác nhẹ nhàng, Nguyên Hạo đã ném gã bay xa mấy trăm thước. Đám còn lại thấy thủ lĩnh bị đánh hạ thì điên tiết xông vào nhưng kết quả của bọn này cũng không khá hơn là mấy. Chỉ một lát sau, người dân quanh đó ai cũng nhìn thấy một cái núi nhỏ bằng người thật đang nằm chồng lên nhau. Tên nào cũng sứt tai gãy gọng kêu la thảm thiết, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng. Móa, không phải nói Thái gia chỉ là gia tộc nhỏ xíu thôi sao, ở đâu chui ra cái tên nhóc quái vật như thế này? Lực sĩ cũng không thể ném người dễ dàng như ném cục đá ven đường như vậy đi nha. Phủi phủi tay áo của mình, Nguyên Hạo nhàn nhã dắt Nhã Lệ bước đến gần "núi người" cười khẩy nói:

- Một lũ vô dụng, chỉ giỏi lấy đông hiếp yếu. Lần này ta nhẹ tay cho, nếu còn có ý định cướp đoạt lương thực thì ta sẽ bẻ gãy hai tay hai chân của bọn bây. Về nói cho Bành gia biết, người khác mua lương thực thì giá cả bình thường. Còn Bành gia mua thì phải trả gấp đôi, biết không? Nếu còn có ý đồ gì khác thì ta sẽ tăng lên gấp mười đấy hắc hắc.

Cảnh cáo đám cẩu nô tài của Bành gia xong, Nguyên Hạo lại tiếp tục việc buôn bán của mình. Chứng kiến cảnh tượng bá đạo như thế, ai nấy đều ngoan ngoãn xếp hàng mua lương thực mà không hề than phiền hay ý kiến gì nữa cả. Giỡn sao, mấy tên to xác kia còn bị tên thiếu niên trẻ tuổi này ném như đồ chơi thế kia. Chỉ có kẻ nào ngại mình sống quá lâu rồi mới muốn thử cảm giác bay lượn có một không hai như vừa rồi thôi.

- Nguyên Hạo ca ca, huynh thật là mạnh quá. Mấy tên kia bự con gấp đôi huynh mà vẫn bị huynh ném một cách dễ dàng. Huynh dạy muội được không?

Nhã Lệ đi bên cạnh kéo kéo tay áo của hắn nài nỉ. Trong mắt cô bé này thì hình tượng của hắn bây giờ cũng không thua thần tiên là mấy, vừa giỏi kinh doanh lại rất mạnh mẽ nữa chứ. Nghe câu nói ngô nghê của Nhã Lệ, Nguyên Hạo xoa xoa đầu cô nhóc nói:

- Haha, sau này Nhã nhi lớn huynh sẽ dạy muội. Mau bán hàng xong sớm để chuẩn bị cho buổi tối nữa chứ nè.

- Vâng, muội biết rồi Nguyên Hạo ca ca.

Thì ra mỗi tối đến hai người lại cho nhân viên nấu cháo và lương khô phân phát cho dân chúng nghèo khổ. Vì sợ bị cướp bóc nên đa số mọi người đến nhận phần đều ăn ngay tại chỗ. Nhìn cảnh này Nguyên Hạo lại nhớ đến thời thơ ấu của mình, kiếp người thật là khổ mà.

***

Bên trong Bành gia lúc này, gia chủ Bành Hinh của Bành gia đang đập bàn tức giận. Lão không ngờ cái gia tộc nhỏ như con kiến kia lại có gan chống lại một trong tam đại thế lực của Thạch thành.

- Hừ, thiên hạ thái bình lâu quá rồi. Không ai còn nhớ đến Bành gia ta là ai nữa rồi. Ngày mai hãy phát thư tín triệu tập cao thủ về đây cho ta. Bành Hinh ta muốn xem Thái gia kia có ba đầu sáu tay như thế nào.

Lão già phất tay ra lệnh cho bọn lâu la đi thi hành nhiệm vụ. Lần này Bành gia quyết tâm làm một vố thật lớn, đáng tiếc họ lại không biết mình phải đối đầu với ai.

***

Khác hẳn với Bành gia, thái độ của Lâm gia lại im ắng hơn nhiều. Sau khi sự việc va chạm giữa Thái gia và Bành gia diễn ra họ vẫn không biểu hiện ra thái độ gì chứng tỏ mình sẽ tham gia vào cuộc tranh giành này cả.

- Phụ thân, tại sao chúng ta lại án binh bất động không ra tay gì vậy? Nếu như Bành gia có thế chiếm được số lương thực đó thì chúng ta sẽ chịu thiệt rất nhiều.

Gã thiếu niên Lâm Vĩnh từng có ân oán với Nguyên Hạo ở tửu lâu đang đối thoại với một trung niên ngồi trên ghế gia chủ. Người này cũng chính là cha của y, tên là Lâm Viễn.

- Không cần vội. Thái gia dám đối kháng trực diện với Bành gia chứng tỏ họ có thế lực chống lưng hoặc còn con bài tẩy nào đó. Chúng ta cứ xem tình hình rồi nhảy vào làm ngư ông đắc lợi là được.

- Phụ thân thật là cao minh. Nếu có cơ hội chúng ta có thể thanh lý hại cục đá cản đường đó luôn thì càng tốt hắc hắc.

Lâm Vĩnh cười khoái trá, trong suy nghĩ của gã này chưa từng xem các thế lực khác ra gì cả. Trong khi đó, Lâm Viễn thì rất bình đạm lắc đầu đáp:

- Đừng xem thường gia tộc khác, bọn họ có thể đứng vững ở Thạch thành này chứng tỏ họ có căn cơ rất vững vàng. Chúng ta không thể trong thời gian ngắn mà có thể xóa xổ hết bọn chúng được. À, ta vừa nhận được tin báo, huynh trưởng của con có việc sắp ghé về thăm nhà. Đi cùng với nó còn có trưởng lão và huynh đệ đồng môn nên chúng ta cần phải chuẩn bị thật chu đáo. Thằng quỷ đó trở thành tiên nhân rồi thì chẳng nhớ gì đến cha mẹ huynh đệ nữa, nó rời nhà cũng đã tám năm hơn rồi.

- Thật sao phụ thân? Tốt quá, lần này gia tộc mình uy phong rồi. Con nghĩ chúng ta nên mời các gia tộc khác đến để thể hiện cho họ thấy sức mạnh thật sự của Lâm gia. Như vậy sau này không ai dám ra mặt chống đối với cha con chúng ta nữa hắc hắc.

Vuốt càm suy ngẫm một lúc, Lâm Viễn vỗ vỗ trán vài cái rồi cười lớn lên:

- Ta lo xa quá nên đầu óc u mê mất rồi. Ý kiến cũng Vĩnh nhi con rất tốt, ta sẽ cho người nhanh chóng phát thiệp mời. Lần này được dip chèn ép mấy lão già kia một phen haha.

***

Phụng Hoàng Lâu, đệ nhất tửu lầu tại Thạch thành, nơi đây không quá rộng lớn nhưng mức độ xa hoa, trang trọng thì không đâu sánh bằng. Những người bước vào chốn này đều là tầng lớp giàu có, danh gia vọng tộc. Đặc biệt bên trong Phụng Hoàng Lâu còn có một phòng đặc biệt được trang hoàng bài trí không khác gì hoàng cung chuyên dành cho những tồn tại cao cấp nhất. Hôm nay trong căn phòng này đang có ba người đang ngồi đối ẩm với nhau trông rất thân thiết. Nếu những kẻ có máu mặt ở Thạch thành nhìn thấy sẽ giật mình hốt hoảng vì một trong ba người chính là cự đầu của Nhật Nguyệt thương hội. Đối diện gã là một thiếu niên khá trẻ nước da ngâm và một cô bé xinh xắn tầm mười tuổi.

- Nguyên Hạo huynh đệ, Quách Toản ta mời ngươi một ly. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau lâu dài haha.

Rót một ly rượu đầy, gã trung niên địa vị cực cao này vô cùng hòa ái xưng huynh gọi đệ với thiếu niên trước mặt. Vốn gã nghĩ việc đàm phán mua lương thực từ Thái gia sẽ rất khó khăn vì đã có tấm gương của Bành gia hôm trước. Không ngờ động thái của đối phương lại vô cùng dễ chịu, thậm chí cả hai người chưởng quản kinh doanh phía họ còn đích thân gặp mặt mình nữa chứ. Điều này khiến Quách Toản cảm thấy vui vẻ cũng rất hứng thú với thiếu niên trẻ tuổi đầy bản lĩnh này.

- Haha, người kính ta một thước, ta nhường người môt trượng, Nguyên Hạo này làm người luôn giữa lễ với người khác. Quách huynh đối đãi chân thành khiến ta rất quý mến, còn những kẻ bá đạo như Bành gia thì ta nhất định sẽ không nương tay. Bọn chúng đến thiên quân vạn mã ta cũng sẽ cho chúng như chó nhà tang mà trở về.

- Hay cho câu "người kính ta một thước, ta nhường người môt trượng". Nguyên Hạo huynh đệ, chúng ta cạn thêm một ly nữa.

Hai người nói chuyện khá thuận nhau khiến cuộc đối ẩm càng lúc càng hứng khởi. Lúc này, Quách Toản mới mỉm cười thầm ý hỏi một câu:

- Nguyên Hạo huynh đệ, ta hỏi thật lòng một câu. Tại sao đệ lại đồng ý chia sẻ lương thực cho Nhật Nguyệt thương hội của chúng ta với giá khá mềm? Đệ hoàn toàn có thể giữ lại để bán kiếm một khoản lời to mà.

Uống cạn ly rượu của mình, Nguyên Hạo nhìn đối phương cười nhẹ rồi nói:

- Quách huynh, trong cuộc đời này, ai cũng có ngày mưa không mang dù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play