Pháp tắc của bí cảnh là do đại năng tạo ra nó quy định nên, do đó pháp tắc rất khó thay đổi. Nghe nói người có tu vi vượt quá yêu cầu của không gian sẽ bị truyền tống ra ngoài ngay lập tức, không có cách nào khác. Dựa vào lí luận này, Nguyên Hạo liền tìm ra được đối sách để thoát thân cho mình.
- Chỉ cần đột phá được Kim Đan kỳ, như vậy ta có thể được đưa ra khỏi nơi này rồi.
Rõ ràng phương pháp này ít nguy hiểm hơn so với việc ló đầu ra cho con yêu thú cường đại kia giẫm đạp. Đối với kẻ khác, chuyện này đúng là điên rồ, từ Trúc Cơ kỳ kết đan lên đến Kim Đan kỳ nào đơn giản như trên lời nói. Có người mất cả mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm mới đột phá được, có người cả đời cũng vĩnh viễn bị mắc kẹt ở cảnh giới Trúc Cơ. Phải biết rằng cả càng lên cao, việc đột phá càng khó, trong vạn người chỉ có một, hai người thành công. Thiên đạo tạo hóa không phải ai cũng có cơ duyên đi đến cùng, giữa đường đứt gánh là chuyện rất bình thường ở tu chân giới.
Đáng tiếc là mấy cái rào cản đó không phải vấn đề đối với Nguyên Hạo, người ta lo thi không đỗ, hắn thì lo lắng không có tài liệu ôn luyện mà thôi. Hiện tại, với cả một hạp cốc đầy thảo dược cao cấp đến linh thảo, nếu hắn không phải phế vật trong truyền thuyết thì tuyệt không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Với kỹ năng khống hỏa độc đáo không giống ai, Nguyên Hạo đã có thể thử nghiệm luyện chế đan dược tam phẩm. Dĩ nhiên trước tiên, hắn ta cũng phải điều chế một đống đan dược cấp hai cho mình sử dụng để tăng tiến tu vi hiện tại nữa. Những đan dược nhị phẩm bình thường đã không còn nhiều tác dụng với Nguyên Hạo nữa, lần này hắn định luyện chế Nguyên Linh Đan, đan dược đỉnh cấp nhị phẩm. Độ khó khi luyện chế loại Nguyên Linh Đan này không kém gì đan dược tam phẩm thấp nhất. Một điều quan trọng nữa là tài liệu để luyện ra Nguyên Linh Đan lại khá hiếm gặp, may mắn bên trong hạp cốc này lại có đầy đủ.
- Ý trời cũng muốn giúp ta. Việc còn lại bây giờ đành phải dựa vào mình thôi.
Luyện dược là cả một quá trình, thiên tài vạn năm có một thì cũng không thể hất tay một cái là thành đan được. Bản thân Nguyên Hạo có được tư chất được xem là yêu nghiệt do Hư Vô linh căn rèn dũa nhưng hắn vẫn phải bước đi từng bước như bao người khác. Điểm đặc biệt duy nhất của hắn chính là hắn không đi theo lối mòn của tiền nhân mà không ngừng sáng tạo, kiên tâm đi theo con đường dược đạo riêng của mình. Vì lẽ đó mà thành công của hắn nếu kẻ khác biết được sẽ kinh tâm động phách đến nhường nào. Nhị phẩm luyện dược sư mười bảy tuổi, lại tự khai sáng ra con đường luyện dược riêng của mình. Đây chính là truyền kỳ có một không hai của cả Lạc Thần đại lục, chưa từng có ai làm được.
Vừa bắt tay vào chuẩn bị luyện dược, Nguyên Hạo mới phát hiện ra một sự thật đau lòng là hắn không có thú hỏa. Nếu như chỉ sử dụng hỏa diễm bản thân thì độ nóng không cao, khó lòng mà luyện chế đan dược cao cấp được. Cảm giác giống như về đến nhà lại quên mất cái chìa khóa cửa, hắn thật sự khóc không ra nước mắt mà.
- Ông trời, lão tuyệt đường của ta như vậy sao?
Ngửa mặt lên than oán, Nguyên Hạo cũng hết cách, hắn dự định dùng hỏa diễm bình thường để luyện đan. Ngay lúc này, một tiếng gà kêu rất lớn ngoài cửa động khiến cho hắn giật bắn người.
- Không lẽ con yêu thú khủng bố kia tìm đến tận cửa rồi? Không đúng, yêu thú vương giả của cả một vùng sao lại kêu cục tác như gà mái thế kia.
Cảm giác có gì sai sai, Nguyên Hạo cũng đánh bạo thò đầu ra ngoài quan sát. Rốt cục hóa ra trước cửa động phủ đang được ngụy trang của hắn đúng là có một con gà mái chính cống. Chỉ có điều con gà này màu sắc sặc sỡ, lông vũ đều mượt mà óng ánh, đặc biệt cái mào gà của nó lại như một đốm lửa cháy thật sự, trông rất sống động. Vừa thấy tên thiếu niên nhân loại bước ra, con gà vẫy vẫy hai cánh như nói xin chào rồi dùng thái độ tiêu soái hiên ngang bước vào bên trong mà không cần chủ nhân mời gọi hay cho phép.
- Cục tác...cục tác...
Con gà thấy Nguyên Hạo vẫn còn sững sở như tượng đá đứng ở cửa thì bất mãn nhíu mày kêu lớn.
- Má nó, con súc sinh này dám chạy loạn đến đây. Mày muốn bị tao mần thịt à, ca đây cũng thèm thịt gà nướng lằm rồi.
Tự nhiên ở đây chui ra một con quái kê, Nguyên Hạo cảm thấy bực mình quát lớn nó một cái. Lời vừa thốt xong, hắn còn chưa hành động gì đã thấy con gà trước mặt như một tia chớp bay đến đá một cú thật mạnh vào mông mình.
"Véo"
Cú đá rất chuẩn và đẹp, Nguyên Hạo cứ như một trái banh bị đánh văng ra ngoài động phủ, rớt ngay xuống ao nước ở giữa hạp cốc.
- Con gà khốn kiếp, hôm nay lão tử thề phải đem mày ra rô ti mới hả giận.
Lửa nóng bốc lên đến đỉnh đầu, Nguyên Hạo từ ao nước liền xông vào ăn thua đủ với con gà hung dữ kia. Một gà một người cứ như vậy đánh nhau túi bụi, thông thiên địa ám, quỷ khóc thần sầu. Có vẻ tu vi của con gà quá cao, đánh một hồi lại hóa ra thành Nguyên Hạo bị nó ngược đãi, chà đạp một cách không thương tiếc. Mặc dù đánh rất hăng, nhưng con gà mái hình như không có ác ý nên chỉ cho hắn ăn đau đớn da thịt mà thôi, không có ra đòn sát thủ.
- Thôi, thôi, tao xin thua, là tao sai. Kê đại gia, xin nhẹ tay cho.
Bị đánh đến hai con mắt sưng như mắt gấu trúc, cả người bầm dậm bầm tím khắp nơi, Nguyên Hạo đành phải giơ cờ trắng đầu hàng vô điều kiện. Hắn cũng phát hiện ra con gà này đơn thuần chỉ muốn ăn hiếp mình chứ không có ra tay trọng thương nên trong lòng cũng an tâm ít nhiều. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy sợ hãi, một con gà nhìn binh thường như thế mà lại có thực lực mạnh khủng bố. Kiểu này tu vi của nó chí ít cũng là yêu thú tam phẩm chứ chả chơi, một con gà mái là yêu thú ngang với Kim Đan kỳ tu sĩ. Nghĩ đến đây, Nguyên Hạo bất giác nhìn sang con sói nhỏ đang nằm lười nhác phơi nắng ở gần đó.
- Chắc không phải đâu, con cún nhỏ này đáng yêu hơn nhiều.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng thái độ của con sói con rất hiền lành, lại còn mỉm cười rất ngọt ngào với hắn nữa, Nguyên Hạo dứt khoát không cho rằng con sói kia là yêu thú cao cấp.
- Cục tác
Con gà sau khi hành hạ đối phương đã ghiền, nó mới hếch cái mỏ gà lên, tỏ vẻ đắc ý rồi tiếp tục tư thế rất là ngầu bước vào trong động phủ. Nguyên Hạo đi theo sau nó mà lòng không ngừng suy đoán, không biết con quái kê này có ý đồ gì.
- Không lẽ nó thích cái động phủ do mình thiết kế? Nghĩ kỹ thì ca đây cũng có khiếu thẩm mỹ, động phủ được dựng nên vừa trang nhã lại rất tiện dụng. Nếu đúng là vậy thì ta cứ tặng nơi này cho nó, mình đi tìm một góc khác xa xa dựng lại động phủ là được.
Cảm thấy điều mình suy nghĩ cũng có chút đạo lí, Nguyên Hạo thở ra như mở cờ trong bụng. Thế nhưng khi vừa vào bên trong, con gà mái kia lại tung tăng lao thẳng vào mật thất luyện dược của hắn.
- Ê, khoan đã. Phòng này tao chưa dọn dẹp, không vào được.
Nguyên Hạo vừa định ngăn cản thì đã muộn. Bất đắc dĩ hắn phải chạy vội theo, cũng tiến vào mật thất xem thử con yêu gà kia muốn làm gì. Vừa bước vào, hắn nhìn thấy con gà đã đứng ngay cái lô đỉnh luyện dược, ánh mắt của nó như đang đánh giá gì đó.
- Kê đại gia, cái đỉnh này mày không chơi được đâu.
- Cục tác
Con gà dường như không quan tâm lời của hắn, mà giơ cái cánh lên chỉ chỉ vào lô đỉnh ra hiệu. Tiếp theo đó, nó há miệng to ra phun ra một đoàn hỏa diễm màu đỏ nóng rực, nhiệt độ trong mật thất tăng lên nhanh chóng như lò nung.
- Thú hỏa, đây là thú hỏa. Chẳng lẽ...
Nguyên Hạo lại bị bất ngờ lần nữa, hắn đưa tay nhéo mặt mình mấy cái. Cảm giác đau nhức truyền đến, hắn mới dám tin tưởng là những gì diễn ra nãy giờ là sự thật. Một con gà chẳng biết từ đâu xuất hiện, sau khi tàn nhẫn đánh đập hắn thì bây giờ hình như có ý định dùng hỏa diễm của nó cho hắn mượn dùng.
- Linh nghiệm như vậy sao? Ta chỉ mới cầu xin cách đây vài phút mà.
Dùng ánh mắt quái dị nhìn con gà, Nguyên Hạo biết thế giới tu chân này không có thần tiên như trong cổ tích. Nhưng vậy thì con quái kê này từ đâu chui ra, ai đã ngấm ngầm giúp đỡ cho hắn cơ chứ. Cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng bí ẩn, càng suy đoán lại giống như rơi vào hố sâu không đáy vậy.
- Thôi kệ, cố suy đoán cũng chẳng được gì. Phải tận dụng ngay hỏa diễm miễn phí này mới được.
Nở một nụ cười đê tiện, Nguyên Hạo vứt hết mấy cái nghi ngờ linh tinh sang một bên, xoắn tay áo lên bắt đầu công cuộc luyện dược vĩ đại của mình. Hỏa diễm của con yêu gà thật sự là thú hỏa đỉnh giai tam phẩm, Nguyên Hạo vừa sử dụng đã vô cùng ưng ý. Có lúc hắn còn thầm nghĩ ước gì bắt con gà này làm sủng thú để luyện đan nữa cơ đấy.
Lúc bắt đầu luyện chế Nguyên Linh Đan, Nguyên Hạo có gặp một số khó khăn nhất định, tỉ lệ thành đan cũng không cao. Nhưng với tư chất hơn người, hắn có thể nhận ra được sai sót trong quá trình điều chế của mình. Không ngừng thử nghiệm, đúc kết, tìm cách khắc phục, chỉ sau một ngày cần mẫn Nguyên Linh Đan đã tiến bộ hơn nhiều.
Đến ngày thứ ba, thủ pháp luyện chế của hắn đã đạt đến cấp độ nhuần nhuyễn, từng lò đan dược hoàn mỹ được ra lò. Nhìn thành quả này, Nguyên Hạo cười ngoắc cả miệng, đắc ý vô cùng.
- Cục tác
Con gà mái đứng kế bên ngửi ngửi đống đan dược rồi mổ lấy một viên nuốt thử. Rất nhanh sau đó, nó lắc đầu lia lịa, tựa như nói rằng đan dược này không có tác dụng gì với bản đại kê ta. Nhìn thấy con yêu gà khinh rẻ đan dược mà mình luyện chế, Nguyên Hạo hắc tuyến đầy mặt, không vui nói:
- Tu vi của ngươi tương đương với Kim Đan kỳ, tất nhiên không để vào mắt mấy viên đan dược nhị phẩm này rồi. Cứ đợi ta tăng tu vi lên sẽ luyện chế đan dược tam phẩm cho ngươi ăn, dù sao ta cũng mang ơn sử dụng hỏa diễm của ngươi.
Hứa hẹn của Nguyên Hạo hình như có tác dụng khi đôi mắt con gà sáng lên, nó kêu cục tác hai tiếng tỏ ra hài lòng. Cười dài với biểu tình của quái kê, hắn bắt đầu bỏ từng viên Nguyên Linh Đan vào miệng bắt đầu tu luyện nâng cao thực lực.
Lần này bị truyền tống vào sâu bên trong Vân Liên Sơn Vụ có thể nói là vận khí của Nguyên Hạo cực lớn. Nhờ việc này mà hắn đã thoát khỏi một hồi tinh phong huyết vũ, giết chóc thảm trọng. Ngay cả những thiên kiêu đứng đầu của những đại tông môn cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm. Một âm mưu khủng bố cuốn tất cả những đệ tử tham gia vào vòng xoáy của nó mà Nguyên Hạo lại bình yên thoát ra một cách vô tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT