Edit: Yunchan

“Dẫn xác dọn thi đây, bao trọn lộ trình đây! Thù lao giá rẻ, hầu hạ tận tình, con trai hiếu thảo, thiếu phụ hiền lành, ai đi ngang qua không nên bỏ lỡ đây —-“

Kinh Niên giơ miếng vải đệm lên cao, vừa thét to vừa đi băng qua khu chợ náo nhiệt như con thoi, Thi Ngũ gia thì nhảy tưng tưng theo sau như biển hiệu mạ vàng. Tuy thời buổi này nghề lo liệu tang ma rất nóng, nhưng người trẻ như cô ra phố làm ăn thì lại không nhiều lắm, dù có cái tên theo sau giữ thể diện, nhưng dáng dấp của chủ nhân lại khiến người ta nghi ngờ năng lực làm việc của cô. Thế nên dù gào thét cả buổi sáng nhưng chỉ đổi được vài ánh mắt động lòng, chứ chẳng ai bước lại hỏi giá.

“Chậc chậc, có hành đầu tuấn tú như Ngũ gia thế này mà chả ai thèm tìm…”

Kinh Niên càu nhàu đi tới trước một cửa hàng lộ thiên, ngồi xuống rồi gọi một chén trà, vén ống tay áo lên lau mồ hôi, sau đó nhìn về phía Thi Ngũ gia đứng bên cạnh, móc khăn ra phủi bụi trên y phục của hắn: “Ta nói, người ở đây đúng là không có mắt, phải không? Ngũ gia?”

Lúc cô nói câu này thì đúng lúc tiểu nhị bưng trà lên, tiểu nhị ngó cô với ánh mắt kỳ quái một lát mới hỏi: “Vị khách quan này, ngài còn muốn gì nữa không?”

Kinh Niên xua tay nói: “Không làm phiền.”

Nói đoạn nâng bát trà lên nhấp một hớp, lúc ngẩng đầu lên thì thấy tiểu nhị đang tò mò nhìn Thi Ngũ gia bên cạnh chằm chằm, chân mày cô giật giật, cười nói: “Tiểu nhị ca, cậu thấy Ngũ gia của ta có tuấn tú không?”

Tiểu nhị giật mình tỉnh lại, nhìn gương mặt xinh xắn tươi rói kề tới gần, mặt hắn chợt đỏ lên, lật đật gật đầu trả lời: “Tuấn tú… Tuấn tú…”

Kinh Niên cười càng phởn hơn, khoác một tay lên người Thi Ngũ gia, điệu bộ y như mẫu thân thấy con trai mình được người ta khen, cười được một hồi, mặt cô chợt xìu xuống, xót xa than thở: “Nhưng chẳng làm ăn được gì, tới nỗi uống một hớp trà mấy văn tiền cũng thấy đau lòng, còn chẳng nỡ mua một cái bánh bao lót dạ…”

Dáng vẻ nhỏ bé tội nghiệp lập tức kéo tới ánh mắt thông cảm của những khách nhân chung quanh, đại thẩm chủ tiệm có lòng thương người nghe thế, vội vàng bê hai cái bánh bao nóng hôi hổi bước lại, còn sốt sắng vỗ bàn giục: “Ăn nhanh đi, đừng để đói.”

Kinh Niên sờ sờ hầu bao đeo ngang hông, nhìn hau háu hai cái bánh bao bốc khói với bộ mặt thèm nhỏ dãi, nuốt ực nước bọt, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, đại thẩm, ta uống trà được rồi.”

Đại thẩm ưỡn cái bụng béo, vỗ ngực đánh bộp, nói to: “Coi như ta mời, không tính tiền cô!”

Kinh Niên gãi đầu, ngập ngừng: “Nhưng mà…”

Vế sau chưa kịp nói đã bị cắt phăng: “Khỏi nhưng nhị gì hết, ăn cho nóng đi, cô không ăn thì ta cũng vứt hết!” Đại thẩm làm bộ cầm một cái bánh bao lên.

Kinh Niên hớt hải giật lại nhét ngay vào miệng, ăn nhồm nhoàm như hổ đói, vừa ăn vừa lúng búng nói: “Ta ăn… ta ăn… cám ơn đại thẩm!”

Đại thẩm thấy cô ăn ngấu nghiến thì không khỏi lắc đầu, nói: “Cha mẹ cô cũng thật là, để một tiểu cô nương như cô ra ngoài kiếm ăn một thân một mình.”

Cái tay đang nhét bánh bao chợt khựng lại, Kinh Niên nói lí nhí: “Cha mẹ ta… đã qua đời từ sớm… cũng không có người thân…”

Cả cửa tiệm nhỏ thoắt cái rơi vào yên lặng, có thể loáng thoáng nghe thấy vài tiếng thở dài, đại thẩm cũng không biết nói gì để an ủi, đành vỗ vỗ vai Kinh Niên tỏ vẻ khích lệ, rồi quay về bếp làm việc tiếp. Kinh Niên cúi đầu gặm bánh bao, không ai nhìn thấy cặp mắt linh động của cô đang đảo tới đảo lui, đâu có tí bóng dáng nào của khổ sở bơ vơ không nơi nương tựa?

Chẳng bao lâu sau, người đàn ông trung niên ngồi ở bàn kế bên chợt kéo ghế tới trước bàn cô, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu cô nương, cô là Thi quan à?”

Kinh Niên gật đầu, người đàn ông kia nhìn quanh quất rồi mới toét miệng cười ra vẻ thần bí: “Ngó bộ dạng này của cô sợ là không ai dám tìm cô đâu, chi bằng tới trước đại trạch Lâm gia thử xem?” Nói rồi chỉ chỉ đằng trước.

Kinh Niên à một tiếng, hỏi tới: “Đại trạch Lâm gia? Chỗ đó có thể làm ăn được sao?”

“Có làm được không… chuyện này ta cũng không dám bảo đảm, nhưng dạo gần đây đại trạch Lâm gia đang tìm Thi quan.” Người đàn ông lại hạ thấp giọng, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được: “Cô không biết đó thôi, đại công tử của Lâm gia mới đây bị người ta chém chết, đầu với cổ chỉ còn dính lại mỗi một lớp da thôi, mà hắn chết cũng đáng kiếp, suốt ngày chọc ghẹo nương tử nhà người ta, làm đủ chuyện ác, sau khi chết rồi còn quấy phá, lúc ông lão lo tang ma vá đầu với cổ lại cho hắn, cái miệng to như chậu máu bỗng ngoác ra cắn đứt tay lão, mất công lắm mới lôi ra được, mà tay của ông lão thì đứt hết gân, chuẩn một con trá thi(*)! Giờ mấy người làm việc ma chay trong thành chẳng ai có gan nhận, mang một thứ quỷ ma như vậy tới nghĩa địa, bị nó giết lúc nào cũng chả hay. Tiểu cô nương, ta thấy cương thi đại ca của cô rất oai, chắc là bắt được không ít thứ chết chóc rồi đúng không?”

(*) Xác chết vùng dậy.

Kinh Niên vỗ bộp lên vai của người đàn ông kia, mắt chiếu sáng lập lòe, đáp với giọng mười phần trung khí: “Đại thúc, coi như thúc tinh mắt!”

Nói xong cô nhét nửa cái bánh bao còn thừa vào trong ngực, tới cái cờ chào hàng cũng không cầm kịp đã ném phăng đồng tiền mẻ lên bàn, nhảy phốc qua ghế rồi chạy như điên về hướng nghe nói là hướng tới đại trạch Lâm gia, lúc này Thi Ngũ gia luôn chậm nửa nhịp mới giơ hai tay lên, may mà tốc độ nhảy cũng nhanh, nên chỉ chốc lát đã đuổi kịp Kinh Niên, bám sát sau lưng cô.

Một người một thi, chạy nhảy thần tốc, thời gian chừng nửa chén trà nhỏ đã tìm được cổng vào. Kinh Niên ngửa đầu nhìn tấm hoành phi treo trên cửa, xác nhận hai chữ to đùng chiếu lấp lánh này là Lâm Trạch, mới nghiêng đầu cười nói với Thi Ngũ gia: “Ngũ gia, chúng ta có việc làm rồi ~”

Tiếp đó bước lên bậc tam cấp, tới trước cánh cửa gỗ khắc hoa, kéo vòng đồng “Cạch cạch cạch”.

Tiếng gõ cửa vừa lắng xuống, đã nghe bên trong có người lớn giọng đáp lại: “Tới đây tới đây…”

Sau đó cánh cửa bị đẩy hé ra một khe hở nhỏ, thò ra một cái đầu tròn vo, lúc nhìn thấy khách trước cửa, cái mắt hí ra sức chớp lia lịa, sau đó mới lớn tiếng hỏi: “Tiểu cô nương, cô có chuyện gì?”

Kinh Niên không vòng vo mà kéo ngay Thi Ngũ gia tới trước người, nói thẳng vào vấn đề: “Tới nhận việc.”

Tuy cái đầu tròn tự xưng là Tổng quản này có vẻ mặt không tín nhiệm gì, nhưng Thi Ngũ gia anh tư thần võ rốt cuộc cũng có tác dụng, cho nên rất nhanh sau đó Kinh Niên đã được dẫn tới gặp lão gia và phu nhân, đương nhiên, gặp là gặp, nhưng họ cũng không dám tùy tiện giao việc phục thi an trạch to tát này cho một tiểu cô nương người có một mẩu.

Chuyện này không cần phải bàn, lúc đầu đại lão gia cũng không tin cô, ngắm nghía từ trên xuống dưới như nhìn con khỉ đang diễn xiếc, cất giọng hỏi: “Tiểu cô nương, cô là Thi quan thật à?”

Kinh Niên cũng chẳng để bụng, nói nào ngay cô cũng quen rồi, để mặc ông ta nhìn cho đã, còn chuyện cần nói thì một chữ cũng không để sót, cô xoay lưng đi tới bên cạnh Thi Ngũ gia, kéo cánh tay hắn lên: “Ngài nhìn thử Ngũ gia nhà ta chẳng phải là biết liền sao? Nếu không phải Thi quan thì sao có được hành đầu chất lượng cao thế này?”

Đại lão gia híp mắt nhìn cô với vẻ nghi ngờ, bước lên dạo quanh Thi Ngũ gia một vòng, vừa đi vừa săm soi, không nhịn nổi cái tặc lưỡi tấm tắc, lấy làm lạ: “Thứ này đúng là nhìn không tệ…”

Câu đánh giá này lại làm Kinh Niên không thoải mái, cô phồng má rầu rĩ nói: “Không phải chỉ nhìn được, không phải chỉ không tệ thôi đâu.”

Nói xong cô nhón chân vén hé lá bùa của Thi Ngũ gia lên, để cho mọi người thấy ngũ quan bị che kín, nhưng chỉ chốc lát đã hạ xuống ngay: “Ngũ gia nhà ta chính là thượng phẩm chất lượng cao trăm năm… à không, là ngàn năm khó gặp, chuyện có lớn cỡ nào thì ngài ấy cũng làm được tuốt, bao hài lòng!”

Đại lão gia còn hơi ngờ vực, còn đại phu nhân thì lại nóng lòng, bước khẽ tới bên cạnh, kề tai nói nhỏ với ông ta: “Lão gia à, việc này không thể kéo dài được nữa, mấy ngày nay đã có không ít nha hoàn người hầu bỏ việc mà tới tiền công cũng không thèm lãnh, Thi quan có phải một ngày một đêm là tìm được đâu, hiếm khi người ta tới cửa thế này, thôi thì cứ để cô ấy thử xem đi?”

Đại lão gia cúi đầu suy xét, nhủ thầm gần đây đại trạch âm khí bức người, chẳng phải cũng vì cái xác chết ở trong nhà sao? Thân bằng hảo hữu cũng không lui tới, chẳng ai dám tiếp cận đại trạch này, nếu cứ thế mãi thì chẳng phải Lâm trạch sẽ biến thành quỷ trạch sao? Có lẽ nào lại thế?

Sau một phen cân nhắc, cuối cùng đại lão gia đã hạ quyết định, nói ngay với Kinh Niên: “Vậy phiền ngài chỉnh thân tịnh thân cho hài nhi của ta trước, nghi thức ta đã làm xong hết, chỉ thiếu người đưa tới mồ, nếu ngài có thể làm ổn thỏa, thì tiền thù lao gấp bội…”

“Gấp bội?” Vừa nghe thấy hai từ này Kinh Niên đã hăng hái hẳn lên, mấy câu sau cũng lười nghe tiếp, cười nói: “Đâu có đâu có, để cho ta xem hàng trước đã… à nhầm… là xem đại thiếu gia đã, có ai dẫn đường không?”

Nhìn quanh một vòng, toàn bộ nha hoàn và thị tòng đứng hầu bên cạnh, bao gồm cả tổng quản đều lùi hết ra sau, ngay cả lão gia với phu nhân cũng không hẹn mà cùng cúi đầu.

Kinh Niên nhướng nhướng mày, hạ thấp giọng hỏi: “Sao thế? Không ai dẫn đường à?”

Lạ thật, dù sao nha hoàn với thị tòng là người ngoài nên sợ cũng bình thường, nhưng chẳng phải người bị chém chết là con trai của đại lão gia với đại phu nhân à? Sao cả hai đều có vẻ khiếp đảm như sợ trốn còn không kịp thế này?

Đại lão gia ấp a ấp úng giải thích: “Chuyện là… không phải là không muốn dẫn đường… mà vì tiểu nhi tử thật… thật sự quá thảm…”

Đừng nói người ngoài, ngay cả người làm cha như ông nhìn mà còn thấy khiếp, vừa nhắc tới đã phát rét toàn thân. Nghĩ rồi ông ta bước lại gần Kinh Niên nói khẽ: “Thi thể hình như biết cử động, tình hình đại khái là…”

“Trá thi.” Kinh Niên tiếp lời, thấy lão gia ra chiều ấp úng, vẻ mặt sợ hãi, cô bèn phất tay như không để tâm lắm: “Yên tâm yên tâm, không hù ta chạy nổi đâu, được rồi, nói cho ta biết ở đâu đi, để ta tự tới là được rồi.”

Phu nhân vỗ vỗ ngực, kéo Kinh Niên đi hai bước ra hậu viện, chỉ tay về hướng cổng đá ở cuối hành lang: “Đi theo hành lang này rẽ phải sẽ gặp một khách đường, thi thể của tiểu nhi đặt ở đó…”

Kinh Niên nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của đại phu nhân mà tự nhiên buồn cười, cũng cảm thấy đáng buồn thay. Có điều khi nhìn thấy trá thi thì hơn phân nửa người bình thường sẽ có phản ứng này. Tới khi sợ chết khiếp rồi thì lục thân cũng không nhận, câu này thật có lý.

Kinh Niên dẫu môi cười cười, quay trở lại vỗ nhẹ lên Thi Ngũ gia, nói một câu “Cầm tiền chuẩn bị xong” rồi chạy thẳng ra hậu viện, âm thanh nhảy lên nhảy xuống của Ngũ gia hệt như tiếng tim đập của mọi người “Bịch bịch bịch…”

Vừa bước vào phòng lớn đã ngửi thấy một mùi hôi thối ập tới, Kinh Niên quạt quạt tay, khẽ kêu lên: “Thối quá!” Rồi nhìn về phía giường đá nơi bắt nguồn của mùi hôi, bước tới xốc mảnh vải trắng phủ trên đó lên, bất ngờ kêu to kích động: “Ối! Thảm thế này sao?!”

Thi thể trông hệt như cái túi da heo rách nát bẩn thỉu, đầu mình lìa hai nơi chưa tính, tới y phục cũng lỗ chỗ vết máu, giập nát không thể tả. Tốt xấu gì cũng là thiếu gia nhà giàu, nhìn chất liệu của y phục thì cũng là hàng tốt, tám phần là lúc sinh tiền hết sức xa hoa phung phí, nào ngờ sau khi chết ngay cả y phục cũng chưa được thay… Nghe đâu do thường xuyên trêu ghẹo nương tử nhà người ta nên bị chém chết… kiểu chết này tuy thảm nhưng chỉ có thể nói là thiên lý tuần hoàn, báo ứng không sai.

Kinh Niên quay qua lè lưỡi với Thi Ngũ gia, trêu ghẹo: “Nhìn người ta đi, về sau Kinh Niên lau người giúp Ngũ gia phải chịu khó hơn chút thôi ~”

Trêu xong cô bắt đầu xắn tay áo, móc một túi vải từ đai lưng mở ra, trong đó đựng đủ loại móc, kim khâu lớn nhỏ và các loại chỉ nhiều màu với kích cỡ khác nhau, cô cầm túi vải rồi quan sát kỹ mặt cắt của đầu thi thể, nói thầm: “Khâu đầu lại cho ngươi trước đã, hơi ngặt nghèo đây, chậc, thịt teo hết rồi, vá cổ lại thì không ổn lắm!”

Vừa nói vừa vươn ngón tay rút một cây kim ra, chờ cô lảm nhảm hết thì cũng xỏ xong chỉ. Xỏ xong cô nhanh nhảu thắt đầu chỉ lại, nhặt một cái móc mới, rồi mới nhét túi vải về đai lưng. Tiếp theo cô mang kim và móc lại gần cái đầu trên giường đá, cúi thấp người hơn, vươn tay trái ra nâng đầu thi thể.

Đúng lúc này, cái mặt máu me đầm đìa bỗng nhăn nhúm lại, hai mắt vốn đang nhắm chặt bất ngờ trợn trừng, đôi môi thâm đen há ra, phập về hướng cái tay đang thò tới.

Kinh Niên như đã đề phòng trước, khi hắn há mồm thì nhanh chóng rụt tay trái lại, tay phải hơi giơ lên, đâm một kim xuống cái lưỡi đang thè ra dài ngoằng, tay trái thì ra sức ấn lên trán của thi công tử một cái “Bốp”, cái ót vừa rời khỏi giường đá chưa bao lâu đã đập mạnh về lại.

Bàn tay cô vẫn đè nghiến xuống, rút đầu kim ra, trừng mắt quát: “Xem ra trước khi vá đầu thì phải khâu miệng của các hạ trước đã!”

Thi công tử bị đè trán ngày càng trừng lớn hai mắt, miệng há ra ngậm vào mấy bận, hai hàm răng đánh nhau vang lên tiếng cạch cạch lanh lảnh, cả bộ mặt hoàn toàn biến dạng méo mó vì biểu cảm dữ tợn.

Đổi lại người bình thường, tỷ như lão gia, phu nhân, nha hoàn và thị tòng phía ngoài, thấy cảnh tượng này sợ rằng đã bị dọa tới nỗi không hôn mê thì cũng chạy trối chết, nhưng Kinh Niên lại nhìn Thi công tử trên giường này từ trên xuống dưới như đang suy nghĩ điều gì.

Chỉ thấy cô giơ tay xoa cằm, ngó hai tay run run trên giường đá, đột nhiên vỗ đùi cười phá lên: “Người này… chắc là vẫn chưa hóa cương thi hoàn toàn? Cứ nhìn cách hắn không thể hoạt động tự do là biết!”

Cô ngoái đầu nhìn cái mặt không chút cảm xúc của Thi Ngũ gia, rồi ngoảnh lại Thi công tử, chẹp chẹp miệng, thản nhiên trêu chọc: “Chậc —- vô dụng như vậy thảo nào bị người ta chém chết, loại như ngươi căn bản không cần phải làm phiền tới Ngũ gia nhà ta.”

Nói xong rút một lá bùa đỏ trong đai lưng ra, trên đó vẽ một chữ “Phong”(*) màu đen, dán nó lên mặt Thi công tử, sau đó thu tay lại, Thi công tử kia lập tức không còn cựa quậy nữa.

(*) Phong ấn.

Kinh Niên dùng móc cắt hết những mẩu thịt vụn khô héo đi, móc tới đâu thì khâu tới đó, tay bận mà mồm cũng không nhàn rỗi, lải nhải liên miên hệt như đang nói chuyện phiếm với người quen: “Không cam lòng sao? Còn chưa muốn chết sao? Vậy đừng đi đầu thai vội, cứ ở âm tào địa phủ chờ người chém chết ngươi là xong rồi, cơ mà không có bản lĩnh thì đi tới đâu cũng vậy thôi, ta thật lo lắng ngươi trả đũa không thành còn bị người ta làm thịt, ngươi chết rồi, chết rồi sao bị làm thịt tiếp được hả? Có điều lúc ngươi gặp được người nọ thì hắn cũng chết mất đất rồi, ngươi cũng có chém hắn được đâu… Nói tới nói lui ngươi vẫn chẳng được lợi gì.”

Lải nhải xong thì đầu cũng được vá vào ngay hàng thẳng lối, sau khi bỏ dụng cụ làm đẹp thi thể vào lòng, Kinh Niên móc bút đỏ ra, quay người vẽ vài nét lên lá bùa trên trán Thi Ngũ gia, dấu ấn màu mực đỏ chậm rãi thấm vào lá bùa, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trên giấy.

Làm xong cô thu hồi cây bút đỏ, cười nịnh nọt với Thi Ngũ gia, nhẹ giọng nói: “Ngũ gia, Kinh Niên đi tìm lão gia với lão phu nhân lấy ít nước lau với bộ đồ mới, ngài cứ ở đây nghỉ ngơi một lát, Kinh Niên sẽ về ngay.”

Nói rồi đi vòng qua chiếc giường đá, vừa chạy vừa nhảy về hướng cửa sảnh, Thi Ngũ gia vẫn đứng yên tại chỗ, không theo sát đằng sau giống như trước nữa.

Chẳng bao lâu, Kinh Niên đã một tay xách thùng nước, một tay cầm chồng y phục chạy về.

“Để ngài đợi lâu rồi, Ngũ gia.” Cô chạy tới trước giường đá đặt thùng nước và y phục xuống, rồi móc cây bút đỏ ra vẽ một đường trên lá bùa, chờ nét mực thấm hết mới ngồi vào giường đá, cởi quần áo cho thi công tử.

“Bắt ngươi chịu đựng lâu như vậy cũng đủ khó chịu rồi!” Kinh Niên lột cái áo khoác tả tơi tàn tạ của Thi công tử ra, nhìn những vết sẹo chằng chịt trên thi thể phát đen, cô tin chắc đây không phải một đao chết luôn, có vài vết thương đã thối rữa mưng mủ, thảo nào mùi thối xông thiên.

Cô rút cái khăn lông ướt trong thùng ra rồi chà lau nhẹ nhàng, từ mặt tới chân không sót chỗ nào, phải lau mất ba bốn lần mới lau sạch được vết máu khô, cả thùng nước trong đã thành nước bùn màu đen pha đỏ.

Lau xong, Kinh Niên cầm chiếc lam bào mới tinh lên, nhìn Thi công tử thở dài tiếc nuối: “Ôi… thể trạng tốt thế này, lớn lên chắc cũng tuấn tú lắm, ôi, tuổi trẻ tiền đồ vô lượng…”

Than xong lại liếc dọc từ trên xuống dưới mấy lượt, mới chậm rãi mặc nội sam và quần dài cho hắn, khoác thêm ngoại bào, cuối cùng là xỏ giày. Sau đó rút cái lược bên hông ra, bước tới đầu giường đá, nói khẽ: “Coi như là chút tâm ý của Kinh Niên.”

Cô nói xong thì đưa tay đỡ Thi công tử ngồi dậy, để hắn tựa lên người mình, một tay vòng qua sau lưng hắn, tay còn lại chải tóc cho hắn. Mỗi một lần chiếc lượt chải xuống, hai mắt của Thi công tử cũng nhắm lại vài phần, đợi tới khi Kinh Niên rút dây cột tóc trên đầu mình để buộc lên, thì đôi mắt của Thi công tử đã hoàn toàn khép lại, biểu cảm trên gương mặt cũng dần dần chuyển từ dữ tợn sang bình thản.

Kinh Niên dìu Thi công tử nằm xuống, ngắm nhìn hồi lâu mới thu ánh mắt về, lẩm bẩm: “Ngươi ráng chịu thêm chút nữa nhé… chờ lên núi là có thể giải thoát rồi, đừng chờ người giết ngươi, cũng đừng muốn báo thù gì đó, hãy đầu thai vào nhà tốt rồi sống yên ổn hết kiếp sau đi.”

Lúc cô nhét lược vào lại đai lưng, còn đồng thời lôi ra một sợi dây đỏ tết lại mái tóc đã xõa tung, sau đó chạy tới trước mặt Thi Ngũ gia dựa người vào, nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, khuôn mặt bao lâu nay luôn đầy ắp nụ cười, giờ đây thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi rã rời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play