Trong phòng có màn che, không nhìn rõ tình huống bên trong.
“Tạ Hoàng thượng.”
Kỷ Mộ Niên đứng dậy, chờ ở cạnh cửa.
“Vào đi.” Người bên trong nói.
Kỷ Mộ Niên theo lời vén màn bước vào.
Gian bên trong đặt một án dài, trên án để đầy tấu chương. Sau án có ngai vàng, ngai sơn đen thếp vàng, nhưng trên ngai không có người ngồi.
Kỷ Mộ Niên chiếu theo phương hướng trước kia tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy ở trên giường được bố trí cạnh án, có một bóng người đang nằm.
Long Nghệ thong thả nằm ở trên giường, gối đầu để dưới lưng. Thảm trải giường và bao gối đầu đều được thêu hình rồng hoàng tộc. Long Nghệ cũng đã cởi hắc huyền bào rộng thùng thình, mặc trên người một bộ y phục hắc sắc bằng tơ lụa, một tay cầm một quyển tấu chương, một tay cầm bút, nhàn nhã bắt chéo chân nhìn ra phía cửa.
“Trẫm cùng Kì Phi mặc dù ba năm không gặp, nhưng bộ dáng thế nào vẫn còn nhớ rõ ràng.” Long Nghệ cười nói, “Thi hài kia, trẫm ngày đó có nhìn qua, so với thân hình Kì Phi khi xưa thấp hơn một chút. Người chết này có thể qua mặt Huyên Quý Phi, nhưng không lừa được trẫm.”
Y mặc dù tươi cười, hai mắt mở to, lại không mang theo vẻ hiền lành, ngược lại còn mang theo một tia đạm mạc nói, “Kỷ Mộ Niên, theo ngươi cảm thấy, nữ nhân kia như thế nào?”
Kỷ Mộ Niên dừng bút một chút, suy tư nói, “Theo như thần thấy, nữ tử này nếu không phải trời sinh ngu si lười biếng, thì chính là đại trí giả ngu.”
Người bên ngoài đều nói đương kim hoàng đế tâm niệm Kì Phi, nhưng trong cung trừ bỏ Long, Kỷ hai người, lại không có ai biết ẩn tình bên trong.
Long Nghệ dứt lời, trong mắt hiện lên sát ý, nhưng rất nhanh liền biến mất nói, “Huyên Quý Phi ỷ vào có Khúc Vụ, thật biết gây chuyện. Ngay cả người trẫm không động vào, nàng ta cũng dám động.”
Kỷ Mộ Niên nghe xong, bẩm báo chi tiết nói, “Hôm nay lúc thần dẫn nàng kia đi vào nội vụ phủ an bài, cũng gặp được Quý Phi nương nương, bất quá Quý Phi nương nương cũng không nhận ra thân phận của nữ tử kia.”
Long Nghệ lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Kỷ Mộ Niên biết y giận, liền không lên tiếng nữa.
Qua một hồi lâu, Long Nghệ mới chậm rãi nói, “Chuyện đó có làm thỏa đáng chưa?”
Hắn thuở nhỏ được huấn luyện trong bộ đội đặc chủng, là ở một giữa đám nam nhân lăn lộn lớn lên, hiếm thấy phụ nữ, đừng nói gì đến việc ra ngoài tìm vui, bản thân là nam nhi, vậy mà chỉ một lần duy nhất hồi năm trước, đám nam nhân trong đội mới lén lút cứng rắn lôi kéo hắn ra ngoài phá thân.
Sau khi phá thân, đội trưởng còn vỗ vỗ vai của hắn, trịnh trọng nói với hắn, “Tiểu Túc, cậu rốt cục trở thanh nam tử hán chân chính rồi.”
Chung Túc lúc ấy mặc dù thấy sảng khoái, lại cố kỵ kỷ luật trong quân đội, đối với chuyện nam nữ chỉ có chút để ý, không dám đùa giỡn nữa, chỉ là không yên lòng cười cười.
“Tú Nhi muội muội đừng sợ, Nhược Thanh đây là đang giúp ngươi cởi y phục mà.” Nhạc Bích che miệng cười nói, “Vừa rồi Kỷ đại nhân căn dặn chúng ta phải chiếu cố ngươi thật tốt, Tú Nhi muội muội một thân bùn đất, hai tỷ muội chúng ta khẳng định phải giúp ngươi tẩy trừ sạch sẽ mới được.”
Nàng ta bên này nói xong, bên kia tay đã vươn tới cởi bỏ nút thắt.
“Ta… ta… ta không cần tẩy rửa đâu.” Chung Túc vội vàng giãy dụa nói.