Sáng sớm ngày hôm sau, có cận vệ Tây Nam quân tiến vào bẩm báo, Kỷ Mộ Niên đang đeo hộ giáp, nghe được tin tức cận vệ truyền đến, nhíu mày nói, “Thiên chân vạn xác?” (chắn chắn, khẳng định)
“Hồi tướng quân, lính tuần tra quả thật phát hiện thi thể hắn.”
Kỷ Mộ Niên nhíu chặt mày, qua một lúc mới giãn ra, mở miệng nói, “Ngươi dẫn ta đi xem.”
Nói xong, y vừa muốn bước đi, liền nhìn thấy ở lều bên cạnh có một người đi ra, người nọ còn đang sửa sang lại cổ áo của mình, Kỷ Mộ Niên trực tiếp mở miệng nói, “Ngươi cũng cùng ta đi một chuyến.”
Chung Túc sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, đi theo Kỷ Mộ Niên rời khỏi doanh trướng.
Lúc này hai người cưỡi hai con ngựa, đi về hướng một sơn cốc cách doanh trướng không xa. Kỷ Mộ Niên một tay nắm dây cương, một tay cầm theo bảo đao được ngự ban, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chung Túc tuy cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn không mở miệng hỏi.
Đến chỗ sâu trong sơn cốc, thủ vệ dẫn đường nói, “Tướng quân, đến rồi.”
Kỷ Mộ Niên hoàn hồn, bước xuống ngựa, đi đến chỗ cách đó không xa. Bên đó còn có vài quân cận vệ đang đứng, Chung Túc không biết họ, nhưng cũng theo xuống ngựa, cùng Kỷ Mộ Niên đi đến.
Vài quân cận vệ ở đó tránh ra nhường đường, Kỷ Mộ Niên đi đến phía trước, liếc mắt nhìn thi thể một cái, nhíu mày nói, “Phát hiện khi nào?”
“Ngay sáng nay có một con ngựa trở lại quân doanh, chúng ta cảm thấy không đúng, nên phái vài lính tuần tra đi xem thử, sau khi phát hiện liền lập tức bẩm báo tướng quân.” Thủ lĩnh quân cận vệ bên cạnh nói.
Lúc y nói, Chung Túc cũng đang kiểm tra cỗ thi thể kia, thi thể bị một mũi tên bắn trúng khiến cho mất mạng, sau đó lập tức ngã ngựa, xương sống cổ bị gãy, ngã sang một bên theo tư thế vô cùng quỷ dị. Hắn yên lặng nhìn, ánh mắt chăm chú nhìn mũi tên nhiễm đầy máu tươi trên yết hầu của thi thể.
Kỷ Mộ Niên nhịn xuống cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy huyết tinh, đưa tay ra, sờ soạng vài cái trên ngực thi thể, mày nhăn càng thêm sâu, cuối cùng nói, “Khi phát hiện hắn, các ngươi có thấy phong thư trên người hắn hay không?”
Thủ lĩnh quân cận vệ nói, “Khi phát hiện thi thể đến nay vẫn chưa động chạm đến, chỉ chờ tướng quân ra lệnh.”
Kỷ Mộ Niên đứng dậy, liếc mắt nhìn lại Chung Túc một cái.
Chung Túc cũng đang nhìn y, môi giật giật, đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Kỷ Mộ Niên chuyển mắt nhìn quân cận vệ bên cạnh, nói “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Vài quân cận vệ theo lời lui ra phía sau, Kỷ Mộ Niên thế này mới nhìn về phía Chung Túc, “Ngươi vừa muốn nói gì?”
Chung Túc thế này mới cúi đầu cẩn thận kiểm tra mũi tên cắm trong yết hầu của thủ vệ kia, những móc câu màu đỏ, xua tan đi hàn ý lạnh lẽo. Hắn rũ mi nói, “Ta đã thấy loại tên này.”
Kỷ Mộ Niên nghe xong, vẻ mặt lộ ra nét kinh nghi hỏi lại, “Ngươi đã gặp qua loại tên này?”
“Đúng vậy.” Chung Túc nhắm mắt lại, nhớ lại tình cảnh loạn tên bắn đến, thân tên cắm xuống đất, đuôi tên run rẩy, nói “Trước kia, ta chính là trúng loại tên này.”
Kỷ Mộ Niên sửng sốt, y biết lúc săn bắn Hiền Phi vì cứu Long Nghệ, trúng tên bỏ mình, nhưng lúc ấy y ở Tây Nam xa xôi, cũng không biết tình hình khi đó.
Có thể người trước mắt này chính là Hiền Phi mà trước kia từng hầu hạ Long Nghệ ở cấm cung.
Chung Túc chớp mắt nói, “Ta không biết ở nơi này, người dùng loại tên này nhiều hay không, nhưng tên này so với những loại tên bình thường nặng hơn rất nhiều, phải là người có lực cánh tay thật lớn mới có thể khống chế.”
Kỷ Mộ Niên gật đầu nói, “Ta đã biết. Có thể có được lực cánh tay thế này, hiện nay cũng bất quá chỉ mấy người.” Y lục lọi trong tâm trí tên gọi của những người kia, cuối cùng nghĩ đến một người, không thể càng thêm nhíu mày nói, “Ta từng nghe nói hoàng thất Nam Sở có một người võ công cực cao, không biết có phải là y hay không.”
Chung Túc không rõ những lời Kỷ Mộ Niên nói, nhưng nghĩ đến người có võ công cực cao, liền nhớ đến tên thị vệ ngày ấy xông vào Nghi Hi viên.
Người nọ công phu cũng rất lợi hại.
Kỷ Mộ Niên trầm ngâm một lúc, sau đó nói, “Người bắn tên tuy rằng thân phận bí ẩn, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, sơn đạo này là một lộ tuyến ta cố ý xây dựng, vô cùng bí mật.”
Chung Túc có chút không rõ ý tứ của y, qua một lúc, mới hỏi, “Kỷ tướng quân không phải là hoài nghi có gian tế chứ?”
Kỷ Mộ Niên mặt nhăn mày nhó cuối cùng cũng giãn ra, cười cười nói, “Còn chưa thể xác định.”
Sau đó y lại nói, “Tóm lại ngươi không thể bại lộ thân phận của mình mới được. Người ám sát nhất thời bán khắc tất nhiên sẽ không hoài nghi ngươi.” Y tuy nói như vậy, nhưng bộ dáng tươi cười vẫn có chút lo lắng.
Trước đó y dùng hai loại phương thức khác nhau gởi hai bức thư khác nhau, sợ là có người ở sau lưng chặn thư lại, tiết lộ thân phận của Chung Túc.
Vì Long Nghệ, y không thể không cẩn thận làm việc.
***
Ở bên kia, Sở Du Hi một lần nữa mở tờ giấy đã bị vò nát ra, nhìn chữ viết vô cùng xuất sắc bên trên.
Trên viết: ‘Tư quân thường tại, chung linh dục tú.’ (Vẫn thường nhớ vua, nơi đất thiêng sinh ra người tài đức)
Ngay từ đầu khi y vừa mở phong thư này, nhìn đến bút tích của Kỷ Mộ Niên, còn tưởng rằng đây là ‘thư tình’ Kỷ Mộ Niên viết gởi cho Long Nghệ, nhưng sau khi y cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy việc này tuyệt đối không thể.
Rõ ràng đã điều tra ra Kỷ Mộ Niên có quan hệ ái muội với Long Nghệ, nhưng mà ấn theo cách làm việc xưa nay của người này, tuyệt đối không đem tình cảm cá nhân đặt trước việc hai quân giao chiến, càng không thể phái một thân tín của mình tự mình chuyển thư.
Y lại cẩn thận đọc một lần, nhưng vẫn khó hiểu ẩn ý trong đó.
Mà tiếp theo phong thư khiến Sở Hi Du bứt rứt suy nghĩ, cũng chính là phong thư Kỷ Mộ Niên dùng bồ câu đưa tin chuyển về, lại viết tám chữ khác.
‘Túc dạ ưu thán, trì trì nhi quy’ (Sớm khuya lo lắng, chậm trễ trở về)
Ba ngày sau, tám chữ này theo bồ câu đưa thư tiến thẳng vào kinh đô hoàng thành.
Đức Phúc thấy là bồ câu đưa tin của Kỷ Mộ Niên, vội vàng lấy thư, đi vào trong tẩm cung Dưỡng Tâm điện.
Trong tẩm cung, Hoàng đế đang tựa vào trên giường xem tấu chương, bên cạnh đặt đầy ấm sắc thuốc đủ loại kiểu dáng, Hoàng đế vừa xem, vừa nâng chén thuốc lên uống một ngụm. Tuy rằng là nước thuốc vừa cay vừa đắng, nhưng Long Nghệ lại uống như uống trà, nếu không phải Đức Phúc đã tự mình nếm thử, nhất định không thể tin được, thuốc này lại có thể khiến cho đấng thiên tử mắt cũng không chớp mà nhấp từng ngụm.
Long Nghệ nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Đức Phúc bước vào, sắc mặt không khỏi đen lại.
Đã nhiều ngày nay Đức Phúc thật sự là lải nhải chịu không nổi, cả ngày cứ khuyên y nghỉ ngơi cho tốt. Thân thể y kỳ thật cũng không có gì, bất quá theo lời Đồng Hoa nói, mất một chút huyết khí, chỉ cần qua một khoảng thời gian là có thể trọng chấn tinh thần, nhưng trong cung bên này một Đức Phúc bên kia một Thành Phong Nam, trái một câu ‘Hoàng thượng dưỡng thân thể cho tốt’, phải một câu ‘Hoàng thượng long thể khiếm an’, thẳng ép y phải nằm trên giường mới chịu.
Những người này đều trung thành và tận tâm, y thấy cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là nằm úp sấp trên giường là được.
Nhưng mà, cho dù ngày xưa y thích nhất là giường, cũng bị tiếp xúc thường xuyên như vậy mà nảy sinh ám ảnh.
Bên trong giường, vốn phải có một người, một người y rất thích.
Chẳng qua hiện nay, người nọ vẫn không có tin tức.
Long Nghệ dứt khoát trở người lại, chỉ chừa lại bóng lưng cho Đức Phúc.
Đức Phúc biết tính tình Long Nghệ, đành phải ở sau lưng Long Nghệ nói, “Hoàng thượng, Kỷ tướng quân gửi thư.”
Long Nghệ ở bên trong rầu rĩ nói, “Đọc đi.”
Đức Phúc nói, “Kỷ tướng quân chỉ viết tám chữ, nói là ‘Túc dạ ưu thán, trì trì nhi quy’.”
Long Nghệ ‘À’ một tiếng, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Đức Phúc chờ ở một bên.
Qua một lúc sau, Long Nghệ mới hơi nâng đầu lên, “Đức Phúc, nội dung bức thư vừa rồi, đọc lại một lần nữa.”
Đức Phúc ‘Dạ’ một tiếng, đọc lại một lần.
Long Nghệ trừng mắt, lập tức chuyển mặt qua, nhìn về hướng Đức Phúc bên này, hỏi “Kỷ Mộ Niên còn có gởi thư tín nào khác đến không?”
“Hồi Hoàng thượng, không có.” Đức Phúc đáp lại.
Ánh mắt Long Nghệ vẫn trừng thật to, nói “Túc dạ ưu thán, là chữ túc nào?”
Đức Phúc trả lời, “Là chữ ‘túc’ Hoàng thượng đã hạ lệnh phong kín.”
Long Nghệ ‘vèo’ một cái bật dậy ngay trên giường, một bàn tay giơ về hướng Đức Phúc.
Đức Phúc nhanh chóng đưa giấy viết thư cho Long Nghệ, Long Nghệ cũng bất chấp cảm giác đau đớn sau lưng, cầm giấy viết thư, tuy rằng trên giấy chỉ viết có tám chữ, nhưng Long Nghệ lại nhìn chằm chằm những chữ kia lặp đi lặp lại không dưới mười lần.
Sau đó y nâng giọng nói, “Từ kinh thành đi Tây Nam, có xa lắm không?”
Đức Phúc cũng không biết cụ thể lộ tuyến, cúi đầu nhớ lại nói, “Nô tài nhớ là, lúc Kỷ tướng quân dẫn binh đi Tây Nam, có hơn nữa tháng sau, mới có bồ câu đưa tin báo bình an.”
Trong mắt Long Nghệ hiện lên hào quang, hỏi thẳng, “Nếu là khoái mã, thì bao lâu?”
Trong lòng Đức Phúc lập tức cả kinh, nói “Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn.”
“…”
Long Nghệ liếc mắt nhìn Đức Phúc, cảm giác hưng phấn trong lòng vừa mới xuất hiện đã bị vị công công y như lão mụ tử (bà vú già)này dập tắt không còn một mảnh, bất đắc dĩ xoa xoa mày nói, “Đức Phúc, trẫm vừa rồi đang nghĩ phái Dạ Ưng đi tìm hiểu tin tức.”
“…” Đức Phúc ở bên cạnh lập tức nghẹn họng.
Sau đó Long Nghệ nói, “Bất quá những lời này của Đức Phúc vừa mới đánh thức trẫm.”
“…” Đức Phúc kinh hoảng.
Long Nghệ lại nói, “Trẫm nghĩ, cũng nên đi ra ngoài một chút.”
“…”
“Thân mình trẫm xương cốt không tốt, đi ra ngoài một chút, có thể giải sầu.” Long Nghệ trực tiếp tìm cớ.
“…” Đức Phúc vừa định mở miệng, đã nghe Long Nghệ ‘hừ hừ’ hai tiếng nói, “Việc này đã định, Đức Phúc ngươi không cần khuyên.”
Cuối cùng, lại bồi thêm một câu, “Ý trẫm đã quyết, ngươi nói cho Thành Phong Nam, bảo hắn cũng không cần ở trước mặt trẫm lôi lôi kéo kéo.”
Đức Phúc lúc này hoàn toàn không thể phản đối, đành phải đứng một bên, chấp nhận số phận.
Long Nghệ một hơi nói xong mấy câu đó, cả người khí sắc nhất thời tốt hẳn lên, vết thương cũ phía sau lưng cũng cảm giác giảm đi không ít, cả người nét mặt tỏa sáng, long nhan đại duyệt, bộ dạng vui mừng sung sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT