Nữ nhân này ánh mắt tuy rằng quẫn bách, nhưng lại trong suốt như nước.
Rơi vào đường cùng, Kỷ Mộ Niên đành phải dẫn theo Chung Túc đến một nhà vệ sinh ở gần đó.
Chung Túc ở bên cạnh nhà vệ sinh do dự đứng nhìn.
“Đây là nam xí phòng, cung nữ xí phòng ở bên kia.” Kỷ Mộ Niên nói.
Chung Túc thế này mới cúi mặt bước đi vào.
Người này thật sự là một đóa kì ba. (1)
Kỷ Mộ Niên hít sâu một hơi, đứng dưới bóng cây bên ngoài mao xí, siết chặt hai nắm đấm kiên nhẫn chờ đợi.
Nữ nhân này tuy rằng chẳng đáng lo lắng, nhưng chuyện Hoàng thượng phân phó, y tất nhiên là không dám cãi lời.
Đợi thời gian ước chừng một khắc, Kỷ Mộ Niên ở dưới tàng cây tới lui vài vòng, vẫn không thấy nữ nhân kia từ trong xí phòng đi ra, nhưng lại có mấy thái giám cung nữ tới tới lui lui, đi qua đi lại vài nhóm người.
“…” Nữ nhân này sẽ không phải là lọt xuống hầm cầu đi.
Lại qua một khắc nữa, Chung Túc vẫn chưa đi ra.
Kỷ Mộ Niên trong lòng nghĩ, do dự có cần hô to gọi một cung nữ đi vào xem xét nghiệm chứng xem mình có đoán đúng hay không. Đúng lúc này, nữ nhân kia sắc mặt có chút khó coi đi ra, chẳng qua trên mặt nữ nhân này toàn vết bùn cùng tro bụi, nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra được manh mối.
Chung Túc tâm tình chưa từng rối rắm như thế này, khuôn mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại trắng, cả người cứ cọ cọ xát xát vẻ không yên lòng.
Kỷ Mộ Niên nhìn thần sắc của hắn, “Phụt” một tiếng bật cười, nói “Vừa nói ngươi không giống nữ nhân, lúc này thì lại ra dáng nữ nhân rồi.”
“Cung nữ làm sai, sẽ giao cho Thượng phương tư xử trí.” Kỷ Mộ Niên thản nhiên nói, “Nhìn bộ dáng của ngươi, cũng là dạng dễ phạm tội, về sau kiềm chế một chút.”
Chung Túc im lặng tăng nhanh tốc độ.
Thượng phương tư đúng là hôm qua chính miệng Hoàng thượng phân phó điều tra vụ việc phóng hỏa lãnh cung, xem ra việc này phỏng chừng còn chưa biết cụ thể người có liên quan.
Chung Túc đuổi kịp Kỷ Mộ Niên, nhưng Kỷ Mộ Niên cũng không vội vã đi, ngược lại trêu chọc nói, “Trong Thượng phương tư thái giám rất nhiều, nam nhân tàn phế thiếu hụt này nọ trong lòng luôn hư không một chút. Nếu phạm tội bị đưa vào Thượng phương tư, người nào cũng bị thái giám chỉnh đến chết, có thể sống sót đi ra thật đúng là không nhiều lắm.”
“…”
Chung Túc nghĩ, hiện tại cái gì kia của hắn coi như cũng không còn.
Kỷ Mộ Niên cười ‘Hắc hắc’ một tiếng, nói tiếp, “Thân tàn chí không tàn, khó trách Hoàng đế đem chuyện Kì Phi giao cho Thượng phương tư.”
“…”
Thân tàn chí không tàn…
“Phàm là chuyện trọng đại, Hoàng thượng đều giao cho Hình bộ đi thẩm tra xử lí, lúc này Kì Phi tuy là phế phi, nhưng tốt xấu cũng còn mang danh tần phi, Hoàng thượng lại đem sự tình giao cho Thượng phương tư, sợ là sẽ trực tiếp tha người chịu tội thay kia ra làm thịt ngay.” Kỷ Mộ Niên vừa đi vừa không chút để ý nói.
Chung Túc hơi hơi sửng sốt, trong lòng không khỏi sinh ra một tia đề phòng.
Hắn cảm giác cực kỳ sâu sắc, Kỷ Mộ Niên tuy rằng nói rất vô tâm, nhưng lại giống như rõ ràng ám chỉ Chung Túc. Chung Túc cũng không nhìn ra được ý đồ của vị đại nhân trước mặt này, chỉ biết là vốn dĩ đã cẩn thận làm việc lại càng phải cẩn thận thêm mới được.
Nội vụ phủ cửa điện thật nhiều, Kỷ Mộ Niên dẫn Chung Túc tám rẽ bảy quẹo, cuối cùng đi vào một đại điện, trong điện treo một bảng gỗ, trên đề Thượng phương thư ‘Kế toán tư’. Kỷ Mộ Niên vô cùng quen thuộc mà mở khóa đẩy cửa bước vào, vòng vo vài vòng, đến một tiểu phòng bên trong điện, Chung Túc đuổi theo phía sau.
Trong phòng có đặt một án thư, sau án thư có một người đang ngồi, ngủ đến ngon lành. Người này ngồi trên một ghế gỗ lim, phía sau có một giá sách bằng gỗ tùng, trên giá chất đầy sách, sắp xếp chỉnh tề.
Kỷ Mộ Niên đi tới bên án, gõ gõ mấy cái.
Người ngồi sau án mơ mơ màng màng mở mắt ra, nâng mắt nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Kỷ Mộ Niên, sau đó cả kinh, vẻ buồn ngủ trên mặt biến mất, ‘Vụt’ một cái từ trên ghế đứng lên, chạy tới bên cạnh án, đối với Kỷ Mộ Niên cúi đầu quỳ xuống.
“Nô tài tham kiến Kỷ đại nhân.”
Kỷ Mộ Niên cũng không trả lời, tự cố tự địa đi vòng qua người của y ngồi lên ghế, tùy tay cầm một tập sổ sách lên lật lật, cười nhạt nói, “Ta nhớ rõ ngươi gọi là Đức Ẩn.”
Đức Ẩn gật đầu xác nhận, nhưng Chung Túc có thể nhìn thấy người này bàn tay bên dưới ống tay áo run nhè nhẹ.
Xem ra vị Kỷ đại nhân này quả nhiên không phải nhân vật nhỏ.