*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày kế tiếp, năm ngàn quân Tây nam đóng quân ở ngoại ô phụ cận kinh thành, Chấn võ tướng quân thỉnh cầu được vào kinh diện thánh.

Hoàng đế đáp ứng, đón Hàn Thiêu Khiếu vào Dưỡng Tâm điện.

Trong Dưỡng Tâm điện có tiếng động của đồ sứ vỡ vụn. Hàn Thiên Khiếu ẩn nhẫn lửa giận vào điện, lại thịnh nộ bước ra.

Trong lúc nhất thời, các loại lời đồng nổi lên bốn phía trong cung. Có người nói Chung Mỹ nhân sau khi gặp chuyện không may chẳng những không bị giam, ngược lại còn được Hoàng đế kim ốc tàng kiều(nhà vàng giấu người đẹp); Có người nói Hoàng đế vì bảo hộ Chung Mỹ nhân, không tiếc tức giận tịch thu binh quyền của Chấn võ tướng quân; cũng có người nói Chấn võ tương quân sẽ vì báo thù cho nữ nhi đã mất mà phản nghịch.

Khi Hàn Thiên Khiếu nhìn thấy thi thể Hàn Tu Nghi trong quan tài, chỉ nói, “Mẫn nhi, là phụ thân… Phụ thân không nên gả ngươi vào trong cung.”

Thái y Thành Phong Nam phụng mệnh Hoàng đế, đánh tan vết ban xanh do độc tố gây ra trên thi thể, tạm thời bảo lưu thi thể không bị rữa nát, hơn nữa còn lưu lại dung nhan của Hàn Tu Nghi lúc sinh tiền. Lúc này Hàn Thiên Khiếu nhìn thấy bộ dạng Hàn Mẫn vẫn không khác gì so với hai năm trước khi tiến cung, chỉ là đôi mắt đã khép chặt, không bao giờ mở ra nữa mà thôi.

Mà bên kia, Long Nghệ thu hồi hai mảnh giấy viết thư, lại cho người dẫn trù sư và thái giám ở Nghi Hi viên rời đi, thế này mới gọi Chung Túc vẫn ở đợi bên trong tẩm thất đi ra.

Chung Túc nhớ tới việc hôm qua, trong lòng có khúc mắc, nhưng người này một thân thiên tử cao quý, bản thân không thể phản kháng, chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài.

Long Nghệ nhìn vẻ mặt do dự của Chung Túc, trong lòng có chút không hài lòng.

Hôm qua rõ ràng y có cơ hội làm đến bước cuối cùng, nhưng đến nửa đường lại mạc danh kỳ diệu ngừng lại, bộ dạng nữ nhân kia trầm mặc kháng cự, khiến cho y vừa muốn nghiến răng nghiến lợi lại vừa đau lòng. Đến cuối cùng, y cư nhiên hết giận, chỉ là ôm Mỹ nhân bình an qua một đêm mà thôi.

Nghĩ đến việc hôm qua, Long Nghệ thật cảm thấy tâm phiền ý loạn, cho dù vừa rồi đối mặt với chuyện Hàn Thiên Khiếu chất vấn, y cũng không có tâm tình phức tạp như giờ phút này. Y cân nhắc đắn đo một phen, thế này mới nói, “Tiểu Túc, qua mấy ngày nữa trẫm phải xuất cung một chuyến.”

Chung Túc thế này mới ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.

Long Nghệ nói, “Đã đến Đông chí, trẫm phải đi đến tế đàn một chuyến làm lễ tế thiên.”

Y nói xong, cười tủm tỉm với Chung Túc, lại nói, “Tiểu Túc, trẫm định lần tế thiên này, sẽ dẫn ngươi theo.”

“…” Chung Túc biết, Hoàng đế tuy gần đây kề cận hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không lỗ mãng dẫn theo một mình hắn.

“Tiểu Túc.” Long Nghệ lại gọi.

“…” Chung Túc không lên tiếng.

“Ngươi không tính tạ trẫm ân điển sao?”

“…” Chung Túc do dự một hồi, hạ thấp người nói, “Chung Túc tạ Hoàng thượng ân điển.”

Long Nghệ cười ha ha giơ tay muốn ôm Chung Túc, nhưng tay vừa giơ ra lại như nghĩ đến điều gì, lại rụt tay trở về, ngược lại nâng một chén trà nhỏ trên bàn lên, đặt ở trước miệng, vừa nhấp ngụm trà vừa cười nói, “Tiểu Túc, trẫm chỉ mang một phi tử là ngươi thôi.” Lúc này mâu quang của y chớp động, tươi cười lại vô cùng thần bí.

“…”

Chung Túc cảm thấy Long Nghệ thập phần kì quái, cho dù đây là thiên đại sủng hạnh, hắn vẫn không khỏi cảm giác da đầu run lên.

Việc Hoàng đế quyết định, dĩ nhiên phải sấm rền gió cuốn tuân theo mà không thể có sai lầm, cách ngày Chung Túc liền thấy Đức Phúc mang y phục trình lên.

Chung Túc lật lật quần áo, ngạc nhiên nói, “Đức Phúc công công, quần áo này sao lại không giống với loại trước kia ta vẫn mặc?”

Đức Phúc ngượng ngùng cười nói, “Hồi nương nương, đây là y phục hoạn quan Hoàng thượng bảo nô tài mang đến.”

“…” Chung Túc giũ giũ một cái, bộ y phục kia bung ra, hình thức quả nhiên không sai biệt bao nhiêu so với y phục Đức Phúc đang mặc trên người.

Đức Phúc sợ Chung Túc tức giận, lại cố ý nói, “Mỹ nhân nương nương, lúc Hoàng đế tế thiên chưa bao giờ mang theo tần phi, lần này có thể dẫn theo nương nương, đã là thiên đại sủng hạnh.”

“…” Chung Túc nghe ra ngụ ý của y, là muốn bản thân lúc tế thiên không được để lộ bản thân.

Hắn buông y phục xuống, kéo Đức Phúc qua nói, “Chung Túc biết công công hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, công công có biết vì sao lần này Hoàng thượng lại dẫn theo một mình ta đi tế đàn kia?”

Đức Phúc thật cẩn thận nói, “Nương nương, thánh ý không thể tùy tiện phỏng đoán.”

“…”

Muốn từ trong miệng Đức Phúc biết được tin tức gì, thật sự là có chút khó khăn.

Chỉ là đã nhiều ngày nay, Chung Túc gặp được nếu không phải là Hoa Kết thì là Hoàng đế, ở trong Dưỡng Tâm điện tựa như con chim bị nhốt trong lồng, đối với bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Đức Phúc nói, “Nương nương, nếu không còn chuyện gì cần, nô tài cáo lui trước. Khi nương nương thử quần áo rồi, nếu cảm thấy không thích hợp, lại bảo Hoa Kết đến tìm nô tài.”

Chung Túc đành phải thôi, nhìn Đức Phúc lui ra ngoài. Hoa Kết ở bên cạnh thế này mới đi lên tiếp nhận y phục.

Hoa Kết cẩn thận đánh giá bộ y phục thái giám kia, bỗng nhiên ‘phụt’ một tiếng bật cười.

Chung Túc tò mò liếc mắt nhìn Hoa Kết một cái, hỏi “Kết Nhi, làm sao vậy?”

Hoa Kết vừa chỉ chỉ từng hình thức chỗ cổ áo, vị trí đai lưng, cùng chiếc quần dài của bộ y phục, vừa nói, “Nương nương nhìn không ra sao, y phục này tuy là cho nhóm công công mặc, nhưng hình thức lại cùng một khuôn mẫu với bộ y phục may bằng lụa vân đài mà nương nương mặc trước kia.”

Lụa vân đài là chỉ loại tơ lụa thêu hoa văn hoa cải dầu kia. Chung Túc nhìn theo những chỗ Hoa Kết chỉ, hơi hơi sửng sốt.

Hoa Kết nói, “Hoàng thượng thật là có tâm.”

Chung Túc trầm mặc không nói.

***

Đợi đến ngày tế thiên, từ bên trong hoàng thành có một đội nhân mã đi ra, đội nghi binh dẫn đầu, thị nữ theo hầu; xe ngựa nạm ngọc, trang trí hình rồng uốn lượn; Ô Vân Đạp Tuyết (giống ngựa đen có bốn vó màu trắng), hoàng liễn xếp hàng, chậm rãi di chuyển tựa như rồng bay xuất động.

Tế đàn ở phía nam kinh thành, cách hoàng thành hơn trăm dặm lộ trình.

Hoàng đế du hành, khí thế vang dội. Trên đường lớn kinh thành dân chúng đông không đếm xuể, nghe thấy thiên tử di giá, có người tò mò vây xem, có người mộ danh quan vọng (ngưỡng mộ danh tiếng mà ra nhìn). Phàm là những chỗ thiên tử đi qua, đám đông dân chúng lại một phen nhấp nhô quỳ lạy.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Chung Túc ngồi trong xa giá, nghe thanh âm ồn ào của người bên ngoài, bỗng nhiên nhớ đến năm ấy thủ trưởng quân khu đến thị sát đại đội Lôi Đình, lúc hắn cùng thủ trưởng kiểm duyệt đội ngũ, binh lính dưới sân cũng nhất tề hô ‘Chào thủ trưởng’ đến điếc tai.

Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển về người trong xa giá.

Xa giá là một xe ngựa rất lớn, trước có tám đầu Ô Vân Đạp Tuyết kéo đi, đều là tuấn mã, kéo xe vô cùng ổn định, bên trong xa giá sa trướng rũ xuống, kim la (một loại lụa)phiêu bồng, trên có bày trí tháp y, có án có thai (bàn dài). Mà người nọ như chúng tinh ủng nguyệt (ngàn sao xoay quanh vầng trăng), đang nằm ở trên tháp, đầu gối trên đùi ở Chung Túc, tay áo bào rộng thùng thình buông xuống, vẫn không nhúc nhích.

“…”

Người này nhất định là đang ngủ.

Từ sau khi Chung Túc ở chung với vị Hoàng đế này ở Dưỡng Tâm điện, liền biết Hoàng thượng là người yêu ngủ mê giường.

Hắn trầm mặc ngồi trên tháp, nhìn dung nhan khi ngủ của Long Nghệ, cũng không nhúc nhích.

Nhưng giấc ngủ này của Long Nghệ vẫn là rất hiệu quả.

Trình tự tế thiên rất phiền phức, buổi tối Hoàng đế ở bên trong hành cung tại tế đàn ngủ không đến hai canh giờ, đã bị Đức Phúc gọi tỉnh, bắt đầu mặc cổn miện(*). Việc mặc lễ phục cổn miện so với mặc triều phục còn phiền toái hơn nhiều, Long Nghệ phải đứng cho cung nữ chuẩn bị gần một canh giờ.

(*) Một loại triều phục khá rườm rà để cho đế vương ngày xưa mặc khi tham dự các điển lễ long trọng.

Sau đó đi ra khỏi hành cung, Long Nghệ dưới sự hộ tống của mọi người, đi về hướng tế đàn.

Lúc này bên ngoài trời vẫn còn tối mờ, không thấy ánh sáng.

Đợi sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Chung Túc.

Việc tế thiên này Chung Túc không biết gì cả, Long Nghệ khẳng định sẽ không dẫn hắn đi cùng. Mà Chung Túc bộ dạng giả thành công công, từ lúc cung nữ vào phòng liền tỉnh lại chờ ở một bên, hiện tại chẳng chút mệt mỏi, cũng không còn buồn ngủ.

Giờ Mẹo, Đức Phúc mang đồ ăn sáng đến cho Chung Túc, Long Nghệ không thấy bóng dáng.

Buổi trưa, Đức Phúc lại đưa ngọ thiện (bữa trưa) đến cho Chung Túc, Long Nghệ vẫn không thấy bóng dáng.

Giờ Thân, Đức Phúc đi vào phòng Chung Túc, khom người nói, “Nương nương, Hoàng thượng gọi nương nương buổi tối đến phòng ăn dùng bữa.”

Nói xong, y cũng không nhiều lời, xoay người dẫn đường.

Chung Túc không hiểu ra sao, đi theo Đức Phúc, ở trong hành cung quẹo trái quẹo phải bảy tám lần, đi đến một đường mòn trong hoa viên, ở chỗ này lại nhìn thấy Long Nghệ.

Long Nghệ không biết đã thay đổi một thân cổn miện từ lúc nào, hiện tại mặc một thân thường phục, đang ngồi bên cạnh một thạch bàn, trong bàn tay cầm một quân cờ. Trên thạch bàn có một bàn cờ, bên kia bàn cờ, có một tăng nhân tuổi còn trẻ đang ngồi, mặc dù chay giới, nhưng mặt mày như họa, bạch sa như tuyết, xuất trần bất nhiễm, chỉ là lúc tăng nhân nâng mặt lên, mắt bên phải màu đỏ rực, dữ tợn khủng bố.

Tăng nhân kia cũng nhìn thấy Chung Túc, liền mỉm cười với hắn.

Chung Túc thấy con ngươi màu đỏ của tăng nhân kia nhìn về phía mình, không khỏi cảm thấy cả kinh.

Đầu bên kia Đức Phúc đã đi trước rồi, Chung Túc không biết đường đi trong hành cung, sợ bị lạc đường, lại một lần nữa bước nhanh đuổi theo.

Đợi sau khi Chung Túc biến mất khỏi tầm nhìn, Long Nghệ mới hạ quân cờ vừa rồi cầm trong tay xuống, đôi mắt bình tĩnh hỏi, “Đồng Hoa, ngươi vừa rồi có nhìn thấy nàng không? Nàng có thật sự không phải là Kì Phi hay không?”

Tăng nhân được gọi là Đồng Hoa cười nhẹ nói, “Quả thật không phải.”

Lời nói của tăng nhân tuy rằng vân đạm phong khinh, nhưng Long Nghệ lại âm thầm thở ra một hơi, tảng đá lớn vẫn luôn treo trong lòng không biết tại sao được hạ xuống.

Hoàng đế và tăng nhân lại hạ vài nước cờ. Đi đến nước khó, Long Nghệ lại tạm dừng một lúc, một lần nữa mở miệng hỏi, “Đồng Hoa, con mắt này của ngươi thật sự có thể thấy rõ bộ dạng hồn phách sao?”

Đồng Hoa biết Long Nghệ chơi cờ không yên lòng, đơn giản buông quân cờ xuống nói, “Hoàng thượng vì sao lại hỏi như vậy?”

Long Nghệ nhìn chằm chằm Đồng Hoa, mất tự nhiên cười nói, “Đồng Hoa nên biết tâm sự của trẫm, trẫm muốn biết người nọ rốt cục là bộ dáng gì.”

Người nọ mà y nói, chính là Chung Túc.

Đồng Hoa hồi tưởng lại bộ dạng của người nọ, phong vận nỗi liễm, nam xuyên thân nữ, không khỏi cười nhẹ.

(*) Bonus hình y phục cổn miện của Long Long.

download

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play