Long Nghệ cũng không bảo ngừng lại, đầy thú vị đứng bên cạnh quan sát. Nhưng ngược lại Kỷ Mộ Niên ở phía sau khi đuổi kịp đến, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nữ nhân cả người ướt đẫm, trước đó son phấn tô vẽ trên mặt đều đã bị rửa trôi, lộ ra gương mặt thật.
Tuy rằng cúi đầu, nhưng mà bị cung nữ hai giữ chặt bên và cái tát vừa rồi làm cho đầu bị lệch sang một bên, ngẫu nhiên thoáng nhìn qua, cư nhiên so với Kì Phi ba năm trước đây có chín phần tương tự.
Kỷ Mộ Niêm đang trong lúc sửng sốt, trong đầu hiện ra mấy phần phỏng đoán.
Mọi người như sóng cuộn lớp lớp quỳ xuống hành lễ, hai cung nữ đang túm trụ Chung Túc cũng thất kinh quỳ phục xuống.
Long Nghệ chắp tay ở sau lưng, bước vào trong viện.
Toàn bộ mọi người trong viện cơ hồ đều quỳ rạp trên mặt đất, chỉ trừ một người.
Y chậm rãi đi đến bên cạnh người nọ. Người này mặc dù đang quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp xuống, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như trước, tựa như thói quen hình thành nhiều năm, không thể thay đổi.
Chung Túc nhìn thấy đôi giày da cùng thắt lưng cao cao bằng đai ngọc đi chung quanh mình một vòng, sau đó dừng lại phía trước mặt hắn.
“Thấy trẫm, ngươi không quỳ bái sao?”
Long Nghệ nhìn đỉnh đầu Chung Túc hỏi.
Tóc người này thật đúng là bị ướt hoàn toàn rồi, trên thái dương còn có giọt nước đang chảy.
Hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, cũng có thể nghe được câu hỏi của Đế vương bên cạnh, nhưng mà hắn không mở miệng được, cũng không biết mở miệng như thế nào.
Bởi vậy hắn không nói chuyện.
Bộ dạng cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ.
“…”
Long Nghệ từ sau khi làm Hoàng đế, chưa từng gặp qua người to gan lớn mật như thế. Cho dù là Khúc Vụ ngạo mạn, cũng không dám sau khi y lên tiếng mà vẫn thờ ơ.
“Ngẩng đầu lên.” Hoàng đế nói.
Không quỳ bái được, đầu hẳn là còn có thể nâng lên được chứ!
Mâu quang Long Nghệ nheo lại, gắt gao tập trung nhìn Chung Túc.
Chung Túc vẫn như cũng không hề cử động.
Cho dù ngay cả một chút ý tưởng muốn cử động cũng không có.
“…”
Long Nghệ bắt đầu vuốt ve ban chỉ trên ngón cái. Bình thường thời điểm y vuốt ve ban chỉ, đều đại biểu là y đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó.
Y lạnh lùng nhìn người trước mắt.
“Nếu không quỳ bái, đầu không nâng lên được, vậy nói chuyện chung quy cũng có thể chứ.”
Long Nghệ hòa hoãn thanh âm nói, uy nghi thi triển ra hết.
Chung Túc cảm thấy áp lực chung quanh người đột nhiên tăng lên, khiến hắn không thở nổi. Hắn cực lực nhịn xuống cỗ tinh ngọt nảy lên trong cổ họng, rầu rĩ khụ một tiếng.
“Khụ khụ.”
“…”
Long Nghệ trừng mắt nhìn người này, đồng tử (con ngươi) hơi co lại, cơn tức xoát xoát bừng lên.