- Ngươi muốn xử trí ta như thế nào?

Ma Cảnh Thương đắng chát hỏi, từ Hỗn Độn chi chủ biến thành Ttù nhân, tư vị trong đó chỉ có chính hắn hiểu.

Hiện tại ở trong cơ thể hắn không có một chút xíu pháp lực, như dê đợi làm thịt.

Tần Quân giống như cười mà không phải cười nói:

- Hiện tại toàn bộ vũ trụ đều cho rằng ngươi đã vẫn lạc.

Ma Cảnh Thương cười khổ, nếu không có Tần Quân xuất thủ, hắn cũng không sống nổi, nhiều nhất cùng Tô Đế đồng quy vu tận.

Tô Đế thật sự là quá mạnh.

Hi Linh hừ lạnh nói:

- Vì sao phải cứu hắn?

Trong Thiên Đế Thạch Điện, chỉ có vài người biết được Ma Cảnh Thương còn sống, đều là thân tín của Tần Quân, tỷ như Hi Linh, Hoắc Khứ Bệnh, Đông Vương Công.

Bây giờ Hoắc Khứ Bệnh cùng Đông Vương Công đã max trị số độ trung thành, Xa Bỉ Thi cũng đạt tới 99, đều đáng tin cậy.

Tần Quân cười nói:

- Trẫm không muốn hắn chết mà thôi.

Câu trả lời này để Hi Linh càng thêm ghen ghét, để toàn thân Ma Cảnh Thương run rẩy, tâm thần rung mạnh, các loại tâm tình trong nháy mắt xông lên đầu.

Hắn bắt đầu khống chế không nổi, khóc lớn lên.

Giờ phút này hắn không có chút phong phạm Ma Tổ, tự mình khóc, phảng phất như muốn phát tiết ra tất cả nghẹn khuất cùng áp lực ở những năm gần đây.

Đổi lại những người khác, hắn có thể sẽ không như vậy, nhưng đối mặt Tần Quân, hắn khắc chế không được mình.

Như là mặt đối cha mẹ của mình.

Ma Cảnh Thương không có cha mẹ, toàn bộ thời kỳ Hỗn Độn, sinh linh có tư cách trở thành trưởng bối của hắn chỉ có một vị, chính là Thiên Đế trước mắt.

Tần Quân không có quấy rầy hắn, để hắn thỏa thích phát tiết.

Chỉ có quên đi tất cả, mới có thể bắt đầu lại từ đầu.

Kỳ thực hắn lựa chọn cứu Ma Cảnh Thương, không chỉ xem trọng thiên phú của Ma Cảnh Thương, càng quan trọng hơn là Ma Cảnh Thương tôn kính hắn.

Hoắc Khứ Bệnh giết vào Ma tộc, Ma Cảnh Thương bế quan làm sao có thể không phát hiện được?

Nhưng Ma Cảnh Thương phảng phất như không phát giác, đổi lại lúc khác, Tần Quân có khả năng cho là hắn kiêng kị mình, nhưng ở thời khắc Tần Quân cùng Vận Mệnh đại chiến, loại thái độ này liền đáng quý.

Huống chi, đệ tử Ly Võ Ma Tôn của Tần Quân ở trong Ma tộc địa vị gần với Ma Cảnh Thương, chúng sinh đều cho rằng Ma Cảnh Thương ngốc, nhưng Ma Cảnh Thương khăng khăng như thế.

Đủ loại nguyên nhân, để Tần Quân rất khó chán ghét Ma Cảnh Thương.

Ma Cảnh Thương vẫn muốn siêu việt Tần Quân, loại ý chí chiến đấu này sớm đã không phải cừu hận, chỉ là thiên tính, muốn trở thành mạnh nhất.

- Hừ, nữ nhi tư thái, không biết xấu hổ.

Hi Linh nhẹ giọng hừ lạnh, có loại cảm giác như ăn dấm.

Tần Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, để thái độ của nàng tốt hơn một chút.

Thật lâu sau…

Ma Cảnh Thương không còn thút thít, quỳ trên mặt đất, cái trán kề sát đất, không biết suy nghĩ cái gì.

- Ngày sau bái trẫm vi sư!

Tần Quân đánh vỡ yên lặng, lời vừa nói ra, Ma Cảnh Thương đột nhiên ngẩng đầu, Hi Linh hoa dung thất sắc.

- Bệ Hạ, không thể a!

Hi Linh vội vàng khuyên đạo, dã tâm của Ma Cảnh Thương quá lớn, không thể nhận.

Ma Cảnh Thương mừng rỡ không thôi, mình không chết, còn có thể trở thành đệ tử của Thiên Đế?

Tần Quân cười nói:

- Trẫm từ trước tới giờ không sẽ nhìn nhầm người.

Tương lai Ma tộc sẽ còn ngóc đầu lại, thu phục Ma Cảnh Thương, ngày sau tất có tác dụng lớn.

Ma Cảnh Thương vội vàng dập đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Đa tạ sư tôn ân không giết!

Hi Linh bĩu môi, nhưng không tiếp tục khuyên nữa.

Đến tận đây, Ma Cảnh Thương trở thành đồ đệ thứ năm của Tần Quân, năm vị đồ đệ ở thời kỳ Hỗn Độn, Nguyên Sơ Đại Đế, Viêm Tuyên Đế Quân, Ly Võ Ma Tôn, Sơ Đại Cực Viêm Ma Thần, Ma Tổ Ma Cảnh Thương!

Thời đại thuộc về Ma Tổ, kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play