Chưa tới một tháng, sắc mặt người này đã tối tăm, tiều tụy đi hơn rất nhiều, khóe miệng vẫn luôn duy trì ý cười ôn hòa, gật đầu với hai người.

Kỷ Viên có chút kinh ngạc.

Vân Thừa? Vị nhân huynh này kết thù với họ cũng không nhỏ, hắn với Diệp Quân Trì cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, Vân Thừa sao dám tới cản họ lại?

“Triệu Hà quả nhiên không ngăn hai người lại nổi.” Vân Thừa che miệng ho khan vài tiếng, nét cười lại chân thật thêm vài phần.

Diệp Quân Trì lãnh đạm đáp: “Thế nên ngươi liền vội vã tới đây chịu chết?”

Vân Thừa lắc đầu: “Tại hạ tới là để hợp tác với hai vị.”

Diệp Quân Trì ngoài cười nhưng trong không cười, cũng không đáp lời.

Bốn phía quả thực không có người, Vân Thừa một mình tới đây, hắn hẳn là rất rõ Diệp Quân Trì có thể giết hắn dễ như trở bàn tay, cho dù đã biết vậy nhưng vẫn dám xuất hiện, cũng có vài phần dũng khí.

Vân Thừa thấy họ cũng không cự tuyệt, mắt sáng lên: “Nơi này nói chuyện không tiện, đổi một nơi khác nói chuyện có được không?”

“Muốn nói gì thì cứ ở đây mà nói.” Diệp Quân Trì nhàn nhạt nói, “Ta không giết ngươi là bởi lần trước ngươi thủ hạ lưu tình với A Viên, nhưng vậy cũng không có nghĩa là ta có kiên nhẫn nghe ngươi nói nhảm.”

Lần trước trong khóa hồn trận, lúc Kỷ Viên lao ra khỏi vòng linh trận bảo hộ mà Diệp Quân Trì vẽ ra, bị Ngọc Thu một cước đá bay, nhưng chỉ bị chút vết thương nhẹ. Ngọc Thu luôn ra tay tàn nhẫn độc ác, không trực tiếp làm vỡ phế phủ nội tạng của Kỷ Viên, có lẽ hẳn là vào thời khắc mấu chốt Vân Thừa đã phát huy chút tác dụng của mình.

Vân Thừa có chút bất đắc dĩ, chuyện hắn muốn nói quá nhiều, lại không biết nên mở lời từ đâu, trầm mặc một lát, hắn nói: “Ta biết Triệu Dương không phải do ngươi giết, cữu cữu hôn mê cũng không có liên quan gì tới hai người cả, Giang Tuyết Tùng cũng chỉ là gieo gió gặt bão, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

“Ngươi bị người khống chế phải không.” Diệp Quân Trì nhíu mày, híp mắt, không chút dao động,”Ta không muốn đang lúc ngươi nói chuyện, lại đột nhiên một kiếm đâm tới, hoặc là nổ tan xác mà chết, ngày hôm sau giới tu chân lại lan truyền tin đồn ta giết đại công tử của Vân gia.”

“Kẻ kia sẽ không giết ta đâu…” Vân Thừa nói, hốc mắt đỏ hồng, “Cha ta… cha ta vẫn còn có ý thức, gần đây ông tỉnh táo lại được một lần, bây giờ ông miễn cưỡng có thể áp chế kẻ kia lại, ta cam đoan sẽ không bị thao túng.”

Dừng lại một chút, hắn tháo bội kiếm xuống, lại đưa một sợi dây thừng phát ánh sáng vàng rực rỡ ra cùng đưa cho Diệp Quân Trì: “Đây là Khốn Tiên Tác, ngươi có thể trói ta lại rồi nghe ta nói.”

Diệp Quân Trì và Kỷ Viên nhìn nhau.

Vân Thừa rất có thành ý, họ vốn dĩ đã định tiếp cận Vân Thừa hỏi thăm chút tin tức, hiểu chân tướng của sự thật càng thêm chi tiết, bây giờ người lại tự mình đưa tới cửa, tuy rằng có thể có trá, nhưng họ cũng không ngại nghe lí do thoái thác của hắn một chút.

Trong lòng hai người đều đã quyết định, Diệp Quân Trì cúi đầu, không coi ai ra gì mà hôn lên ấn đường của Kỷ Viên, cười nói: “Bảo bối, có muốn nghe hắn nói một chút không?”

Kỷ Viên im lặng, lại lần nữa đối diện với Diệp Quân Trì một lát, còn chưa hiểu rõ ẩn ý không thể cho ai biết mà ánh mắt mang ý cười kia chứa đựng, đã nghe thấy hệ thống giảng giải: “Lão đại muốn nói, tất cả đều nghe lời lão bà.”

Kỷ Viên: “…”

Vân Thừa tuy rằng thường ngày luôn bị Ngọc Thu khống chế, nhưng ý thức lại tỉnh táo, đương nhiên là biết chuyện Ngọc Thu đã làm, nghe thấy lời Diệp Quân Trì nói, hắn có chút khẩn trương nhìn về phía Kỷ Viên, sợ hắn vừa mở miệng ra là sẽ từ chối.

Kỷ Viên lặng lẽ nhìn nhìn Diệp Quân Trì, gật đầu với Vân Thừa.

Vân Thừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, dẫn hai người chui vào rừng cây bên đường. Khu rừng này không biết là thông tới đâu, đúng vào ngày đông, lá cây đã rụng trụi, chỉ còn những cành cây khẳng khiu. Vừa đúng lúc tối nay còn có trăng.

Ánh trăng thanh lãnh tưới xuống, rơi xuống những nhánh cây khô gầy trong rừng cây tăm tối, nhìn chẳng khác gì móng vuốt của quỷ, gió lạnh thổi ào ào làm thi thoảng cành cây lại đong đưa, thoáng chốc bóng ma ẩn hiện, âm trầm nói không nên lời.

Hai người không xa không gần đi theo sau Vân Thừa, khắp nơi tĩnh mịch một mảnh, Diệp Quân Trì vẫn nhớ Kỷ Viên sợ quỷ, thò tay nắm lấy tay hắn, không chút để ý mà dùng ngón tay út khều khều lòng bàn tay hắn, như nhớ tới chuyện gì đó, thấp giọng nói: “A Viên, vẫn chưa nói cho ta biết, vì sao lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý?”

Kỷ Viên bị hắn làm tới ngứa ngáy trong lòng, cũng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới chuyện có quỷ hay không có quỷ nữa, huống chi bên cạnh còn có Ma quân đại nhân đi cùng, trong lòng còn ôm tiên kiếm Hồi Trì, sẽ không có yêu ma quỷ quái phương nào không có mắt tới đây hiến đầu ra đâu. Hắn rút tay ra, không rút về nổi, liền dùng sức nắm lấy ngón tay nghịch ngợm kia, lành lạnh đáp: “Chuyện này cũng cần biết nguyên nhân?”

Diệp Quân Trì nghĩ một chút, hơi mỉm cười: “Cũng không phải là muốn biết cho lắm, chỉ cần ngươi nguyện ý ở bên ta là đã đủ rồi.”

“Bởi vì…” Kỷ Viên mím môi, rũ mắt nhìn xuống đất, “Ta muốn ở bên ngươi.”

Bước chân của Diệp Quân Trì rõ ràng đã cứng lại.

Ngay sau đó hắn lại nghe thấy Kỷ Viên nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta cũng muốn ngươi ở bên ta, ta cũng… thích ngươi.”

Ánh mắt Diệp Quân Trì tối lại, liếc mắt nhìn Vân Thừa đang chăm chú dẫn đường, thò tay nắm lấy cằm Kỷ Viên. Cho dù bóng đêm có mông lung đến đâu, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú kia dần hiện lên màu hồng nhàn nhạt, hình như có chút thẹn thùng.

Hắn cúi đầu, liếm liếm vành tai Kỷ Viên, thở dài nói: “Ta thật muốn lột sạch ngươi ra ngay lập tức, áp lên trên giường làm tới tận bình minh.”

Kỷ Viên chỉ cảm thấy nơi bị liếm nóng lên từng đợt, như có dòng điện lưu mảnh chảy qua, mặt đỏ lên hoàn toàn: “Câm miệng!”

Hắn run run chọt hệ thống: “Hệ thống, Diệp lưu manh lại đùa giỡn ta rồi!”

Hệ thống ồ một tiếng: “Chuyện của ngươi không liên quan tới ta, ít show ân ái trước mặt ta đi, ai cũng có tôn nghiêm đấy nhé.”

Diệp lưu manh được một tấc lại muốn tiến một thước, ngậm lấy vành tai hắn hút vào: “Vẻ mặt A Viên thật đáng yêu, làm ta càng muốn làm chuyện đó.”

Bởi giờ đã có linh lực mênh mông mạnh mẽ trong cơ thể, Kỷ Viên cũng đã có thể nhìn thấy vật trong bóng đêm, quay đầu lại liền nhìn thấy thần sắc nguy hiểm cực kì quen thuộc trong mắt Diệp Quân Trì. Biết Diệp mỗ làm việc luôn không màng tới ánh mắt của người khác, hắn dừng lại một chút, nhanh miệng dán lên hôn môi Diệp Quân Trì, chưa đợi hắn kịp phản ứng lại, đã thấp giọng nói “Đừng nghịch”, rồi đẩy hắn ra bước nhanh về phía trước.

Khó có khi lại được Kỷ Viên chủ động hôn, Diệp Quân Trì đứng tại chỗ nhấm nháp dư vị một lúc, rồi mới liếm liếm môi theo sau, cười tủm tỉm ôm eo hắn.

Hai người trao đổi với nhau, hoàn toàn dựa vào một thân tu vi, vô thanh vô tức, nói chuyện cũng cố tình giảm tới âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy, Vân Thừa lo lắng sốt ruột, căn bản không phát hiện bản thân vốn dĩ đang ở tâm lốc xoáy, hai người thì càng lúc càng ngọt ngào đút thức ăn chó cho hệ thống đang càng lúc càng thêm sầu.

Hệ thống thở dài một tiếng: “Ta không biết ta làm thế này có phải là sai hay không, nhưng ta cảm thấy ta thật muốn bãi công.”

Đến lượt Kỷ Viên an ủi nói: “Bảo bối, nén bi thương.”

Hệ thống: “…” Thằng nhãi ranh kia.

Đi hồi lâu, Vân Thừa dừng lại trước một cái cây đại thụ, quay đầu nhìn Diệp Quân Trì và Kỷ Viên, dẫn đầu đi qua – cái cây kia không ngờ lại chỉ là ảo giác, Vân Thừa đi vào, bóng dáng liền biến mất vô tung.

Theo tác phong ngày thường của Diệp Quân Trì, cho dù bên trong có vô số ám khí bẫy rập hiểm nguy, hắn cũng sẽ cười cho qua chuyện bước vào trực tiếp, nhưng nhìn Kỷ Viên bên cạnh, lại nghĩ tới cây châm đen bay tới trong vạn kiếm trận kia, bước chân hắn dừng lại, bảo Kỷ Viên đưa Hồi Trì cho mình, bày một cái kết giới, rồi mới bước vào.

Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi trong nháy mắt, lại là một ám đạo cũ kĩ. Vân Thừa cầm đuốc đứng một bên, thấy hai người đã vào, lúc này mới cười cười, thấp giọng nói: “Đây là ám đạo dưới chân núi Thừa Dương, không có nhiều người biết tới, cũng là do Triệu Dương đưa ta tới, hắn chính là bị giết ở gần đây…”

Thần sắc hắn có chút bi ai, Diệp Quân Trì mắt lạnh nhìn hắn: “Ngươi dẫn chúng ta tới đây, muốn làm gì?”

Vân Thừa do dự một chút: “Các ngươi đi theo ta.”

Đã tới tận đây rồi, tiến thêm một bước nữa cũng chẳng có gì. Trên mặt Diệp Quân Trì không chút để ý, đầu ngón tay lại miết một cái như có như không trên chuôi kiếm Hồi Trì.

Nếu Vân Thừa có dị động gì, hắn sẽ không dùng Khốn Tiên Tác trói hắn, mà sẽ lập tức giết chết luôn.

Bị mang tiếng xấu nhiều hơn hay ít đi một tiếng cũng chẳng sao cả, hắn nhất định phải bảo vệ cho Kỷ Viên được an toàn.

Ám đạo này có rất nhiều nhánh nhỏ khác nhau, xem ra là đường thông từ núi Thừa Dương tới những nơi khác nhau.

Vân Thừa có vẻ rất quen với nơi này, rẽ trái quẹo phải, rất nhanh đã tới trước một ám môn, giơ tay đẩy cửa ra.

Diệp Quân Trì vừa nhìn, đã thấy trong căn phòng tối có một chiếc quan tài.

Trong lòng xẹt qua một suy đoán, hắn nhìn Vân Thừa một cái, đi vào trong, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên liền nhìn thấy có một người trẻ tuổi có vài phần tương tự với Triệu Hà, sắc mặt rất trắng, quả là đã chết, nằm trong quan tài.

Kỷ Viên theo phản xạ nổi da gà một hồi, thu hồi tầm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Đây là Triệu Dương?”

Vân Thừa chậm rãi đi tới bên quan tài, thần sắc trong mắt phức tạp, gật đầu. Thi thể của Triệu Dương không phải là đã bị Ngọc Thu trộm mất đi rồi sao?

Kỷ Viên cứ tưởng rằng thi thể sau khi bị trộm đi sẽ bị thiêu, hoặc là bị ném tới bãi tha ma cho chó ăn, không ngờ vẫn còn ở lại núi Thừa Dương.

Vân Thừa chầm chậm nói: “Trước khi các ngươi tới núi Thừa Dương, cữu cữu đã phát thiệp mời cha ta tới đây… thi thể, là kẻ kia khống chế ta trộm ra, chỉ ngay trước khi các ngươi tới núi Thừa Dương không lâu. Ta có nhìn thấy các ngươi ở phần mộ tổ tiên của Triệu gia, chỉ là lúc ấy người quá nhiều, các ngươi chắc là không chú ý tới ta.”

“Xác không ngờ vẫn còn.” Diệp Quân Trì nhướng mày, xoa xoa đầu Kỷ Viên, tựa như đang an ủi, quan sát một chút, rồi kéo y phục của Triệu Dương ra.

Nghe nói Triệu Dương chết thảm, Diệp Quân Trì kéo y phục gã ra, lại chỉ thấy trên ngực gã có một vết thương do kiếm đâm.

Là một kích trí mạng.

Hắn bình tĩnh xoay thi thể lại, nhìn vết thương lớn nhỏ sau lưng, trong lòng như đã hiểu ra điều gì đó, cười như không cười mà nhìn Vân Thừa: “Ra là vậy.”

Sắc mặt Vân Thừa tái nhợt, ánh mắt có chút né tránh: “Ta…”

“Triệu Dương có vẻ rất tin tưởng ngươi.” Diệp Quân Trì buồn bã nói, “Không chút phòng vệ mà xoay lưng về phía ngươi, quan hệ của các ngươi rất tốt?”

Vân Thừa nghẹn họng: “… Rất tốt.”

“Ta nghĩ có khi đến tận lúc chết gã cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao biểu ca mình lại đâm cho mình một kiếm từ sau lưng.”

“Đừng nói nữa…” Sắc mặt Vân Thừa càng lúc càng trắng, xem ra cũng không dám nhìn người trong quan tài thêm một lần nào.

“Triệu Dương chỉ là tên giá áo túi cơm, háo sắc không ai bằng, ngươi với gã quan hệ hẳn là không tốt như ngươi nói, có điều Triệu Dương hẳn là thiệt tình thực sự đối tốt với ngươi.” Diệp Quân Trì móc một cái khăn tay ra, cẩn thận lau lau tay, mới một lần nữa nắm lấy tay Kỷ Viên, không chút lưu tình nói tiếp, “Trộm thi thể của gã rồi giữ lại ở đây, ngươi là áy náy bởi gã đối tốt với ngươi, hay là áy náy gã vô cùng tin tưởng ngươi?”

“Ta… ta là bị ép buộc!” Vân Thừa đỏ mắt, giọng nói cũng run rẩy theo, “Kẻ kia khống chế cơ thể ta! Ta cũng không biết… không hề biết, tận tới khi gã khống chế ta giết chết Triệu Dương…”

Bí mật chôn trong đáy lòng tựa như nọc độc vậy, không thể bức ra được, chỉ có thể để nó tàn sát bừa bãi trong lòng. Tuy rằng bởi ngại quan hệ sâu xa giữa hai nhà nên không thể không vờ như giao hảo với Triệu Dương, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn luôn rất khinh thường, ghét Triệu Dương, tận tới lúc trước khi chết Triệu Dương đột nhiên xoay đầy, không thể tin mà trừng mắt nhìn mình.

Đôi mắt sung huyết kia ngày đêm tra tấn Vân Thừa, hắn muốn lan rộng sự thật ra khắp thiên hạ, lại bị kẻ kia khống chế chặt chẽ, chỉ có thể làm cho trò khôi hài này càng lúc càng trở nên nực cười hơn, theo sau lưng người ta quạt gió, thêm củi.

Diệp Quân Trì cười lạnh một tiếng: “Chuyện ngươi muốn nói chính là chuyện này?”

Vân Thừa khựng lại, đỏ mắt nói: “Phụ thân của ta bị gã chiếm lấy cơ thể, đã… sắp không chịu được nữa rồi, không bao lâu nữa, kẻ kia sẽ hoàn toàn chiếm lấy cơ thể của phụ thân ta. Ta quyết không thể để cả một đời quang minh của phụ thân ta bị hủy hoại hoàn toàn trong tay kẻ kia, điều các ngươi muốn biết, ta sẽ đều nói hết cho các ngươi, chỉ cần các ngươi đánh bại gã, sau đó… ta sẽ tận tay giết gã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play