Sư Sư bỏ đi khiến Lạc Man và Võ Nhị cảm thấy áy náy, có đôi khi con người chính là như vậy, vào những lúc không biết, một khi người mất, ngay cả không khí cũng như mỏng manh đi.
Lạc Man đọc thư của Lý Sư Sư thì chỉ cảm thấy buồn phiền, đồ ngốc này, cứ thế mà đi à, một thân một mình như thế, tứ cố vô thân, dung mạo lại xinh đẹp nhường nào, có thể đi đâu được đây?
Có gặp phải người xấu không?
Lạc Man xoa trán, chỉ cảm thấy đau cả đầu.
Võ Nhị cũng yên lặng ngồi ở một bên, cúi đầu không nói gì.
Hỗ Tam Nương cũng tiều tụy ngồi xổm một góc.
Cảm thấy được không khí không tốt, Lí Quỳ cũng an phận thủ thường ngồi ở ghế tựa.
Lâm Xung đỡ Trương Trinh Nương vào liền nhìn thấy một cảnh như vậy, không khỏi cười: “Sao thế này? Nhị Lang, cãi nhau à?”
Lạc Man ngẩng đầu, có lẽ là rốt cuộc cũng tìm được phu quân, Trương Trinh Nương thỏa mãn rúc vào trên người Lâm Xung, cảnh tượng hạnh phúc đâm đau mắt nàng, nàng hạ mắt: “Sư Sư đi rồi.”
“Cái gì?” Trái tim Lâm Xung nhảy dựng lên, thân thể bỗng chốc cứng ngắc: “Đi bao giờ? Mọi người không đi tìm sao?”
Cảm thấy được chồng mình không như bình thường, Trương Trinh Nương ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Lâm Xung cúi đầu, mất tự nhiên cười cười.
Trong lòng Trương Trinh Nương càng thêm nghi hoặc: “Là vị Lí cô nương kia sao? Cô ấy thế nào?”
Lạc Man chưa từng có nghẹn khuất như thế, nên nói cái gì đây? Người ta nhìn các người ngọt ngào như mật nên đi rồi sao?
Lý Sư Sư không sai, Lâm Xung cũng không sai, Trương Trinh Nương một lòng tìm chồng lại càng không sai, nhưng nàng chỉ cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Trương Trinh Nương lại càng khó chịu.
Võ Tòng thở dài nói: “Tìm rồi, tìm khắp một vòng trong trấn, chỉ biết là cô ấy đã ra khỏi thành…”
Trong lòng Lâm Xung đột nhiên nảy sinh cảm giác áy náy: “Chúng ta lại đi tìm xem sao?”
“Vô dụng. Cô ấy đã muốn chạy thì sẽ không để huynh tìm được đâu.” Lạc Man thở dài.
Lâm Xung trầm mặc.
Cảm xúc của mọi người đều bởi vì chuyện này mà chìm xuống, cơm nước xong, Hỗ Tam Nương cắn môi nói: “Chúng ta xuống núi vì tìm Lí Quỳ huynh đệ, bây giờ, Lí Quỳ huynh đệ đã tìm được, chúng ta có nên hay không trở về?”
Lí Quỳ ngẩn ngơ, liên tục xua tay: “Không được! Ta đồng ý với ca ca là phải đi tìm Sài Tiến ca ca rồi.”
Võ Nhị trừng mắt liếc hắn một cái.
Lạc Man nghĩ ngợi rồi mở miệng: “Ta cảm thấy Lí Quỳ huynh đệ nói rất đúng, theo ta thấy, không bằng chúng ta chia làm hai đường, Lâm đại ca, tẩu tử, Tam Nương trở về trên núi phục mệnh, chúng ta đi tìm Sài tiên sinh.”
Lâm Xung biết nàng là muốn ở lại tìm Lý Sư Sư nên chỉ đành nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Cũng được.”
“Không! Ta cũng muốn ở lại.” Hỗ Tam Nương đột nhiên nói.
“Lúc chúng ta đi, Tiều Cái ca ca đã nói cho ta toàn quyền quyết địn. Nếu không nghe lệnh thì có thể tiền trảm hậu tấu!” Lạc Man lạnh lùng nhìn ả ta, trong ánh mắt lộ sát ý.
Tâm tình của nàng bây giờ rất không tốt, Hỗ Tam Nương lại chọc nàng, nàng rất khó cam đoan chuyện gì!
Thân mình Hỗ Tam Nương cứng đờ.
Trương Trinh Nương vội hoà giải: “Ta cùng với muội tử nhất kiến như cố, muội tử liền theo ta trở về làm bạn đi!”
Trên mặt của nàng ta nhàn nhạt ý cười, ánh mắt trong trẻo, mang theo vẻ khẩn cầu khó thấy.
Hỗ Tam Nương do dự một chút rồi gật đầu.
Việc này không nên chậm trễ, ăn qua điểm tâm, Lâm Xung liền xuất phát. Trước khi đi, Trương Trinh Nương cầm lấy tay Lạc Man, dặn dò nàng lần nữa nhất định phải tìm được Lý Sư Sư.
Lạc Man không nói gì, thật muốn biết nàng ấy có biết tâm tình của chồng mình hay không.
Nhưng chẳng hiểu sao nàng lại chẳng nói nổi nên lời.
“Muội tử, muội cũng không cần gạt ta. Ta biết vị Sư Sư muội tử kia với Xung ca tất nhiên có…” Nói xong, nàng ấy dừng một chút, trong ánh mắt giống như bất đắc dĩ.
“Thật ra ở trên đường, ta đã từng nghĩ đến chuyện có khi lúc ta tìm được Xung ca, chàng đã cưới vợ khác rồi cũng nên. Nhưng bây giờ thì sao? Tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình…”
“Ngừng!” Lạc Man mở to mắt “Sư Sư và Xung ca là trong sạch!”
Trương Trinh Nương nhếch miệng cười, lòng tràn đầy ái mộ và thỏa mãn, nhỏ giọng nói: “Ta biết. Ta hiểu Xung ca, chàng có thể làm như vậy, ta rất vui vẻ!” Dù sao lúc đó thì nàng cũng coi như đã chết.
“Nhưng xem ra, chàng cũng rất để ý Sư Sư cô nương, ta không nghĩ chàng có tiếc nuối, nên nếu như muội tìm được cô ấy thì phiền muội nói với cô ấy, ta nguyện làm tỷ muội tốt với cô ấy.”
Nói xong, nàng ta thản nhiên cười rồi đi, hoàn toàn không để ý tới Lạc Man đã như lạc cả hồn ở sau lưng.
Lạc Man đã cảm nhận được một cách chân thực được đây là ở cổ đại, là thời đại đàn ông có thể danh chính ngôn thuận trái ôm phải ấp, cho dù tình nghĩa tới đâu đi chăng nữa.
Võ Nhị ôm nàng lên ngựa, Lạc Man vẫn cảm thấy hồ đồ.
Nghe nàng bối rối kể lại, Võ Nhị chau mày: “Thế thì sao? Không phải rất bình thường sao? Ngay cả bổ đầu huyện Dương Cốc chẳng phải cũng có hai thiếp đó sao?” Chàng còn tưởng là chuyện gì chứ!
Thời đại này chính là như thế, nuôi được thì cứ cưới, sau đó để họ làm bà cô già trong nhà.
“Nhưng đây quả thực là cách tốt.” Võ Nhị âm thầm gật đầu, trong lòng cảm phục Trương Trinh Nương không thôi, thế nào gọi là phụ nữ chứ, đây mới chính là phụ nữ này.
Lạc Man lại lần nữa cảm khái Võ Nhị quả là hết thuốc chữa, chỉ có thể lắc đầu: “Sư Sư sẽ không đồng ý đâu.” Nàng vốn không có cách nào tưởng tượng nổi cảnh Lý Sư Sư biết vâng lời đi theo sau lưng Trương Trinh Nương, cô ấy sẽ phô trương hết cỡ, mặc một bộ quần áo màu đỏ chứ không phải nhợt nhạt theo sau lưng người.
Võ Nhị không đáp, chỉ nhún vai, lười biếng xáp vào trên người Lạc Man: “Thôi thôi, mặc kệ người khác đi! Chúng ta vẫn nên ngẫm xem đi đâu đây đã.”
“Đi tìm Sư Sư đi.” Lạc Man trầm mặc một chút, nàng vẫn hơi lo lắng.
“Được.” Võ Nhị không có dị nghị, chỉ cần ở cùng Lạc Man thì thế nào cũng được.
Vì thế, bọn họ lại ở lại đây hai ngày nhưng vẫn không hỏi thăm ra được Lý Sư Sư đã đi hướng nào rồi, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải đi Thương Châu trước.
Mấy ngày sau, bọn họ rốt cuộc đến hoành hải quận Thương Châu, giữa trưa, đúng vào khoảng thời gian đông đúc nhất trong ngày, trên đường lớn lát đá, mọi người rộn ràng nhốn nháo, bán buôn ầm ĩ.
Từ trên Lương Sơn, Lí Quỳ đã có một khoảng thời gian chưa thấy cảnh náo nhiệt như vậy, nhất thời mắt sáng lên, hoan hô một tiếng vọt vào đám người, cười ngây ngô sờ cái này nắn cái kia.
“Thiết Ngưu!” Võ Nhị nhíu mày.
Lí Quỳ lập tức đứng lại, khiếp sợ nhìn chàng.
“Đi dạo cũng không ngại, nhưng mà phải đợi chúng ta yên ổn xong đã mới được.” Lạc Man cười nói.
Lí Quỳ lập tức thành thành thật thật trở về, đi theo phía sau bọn họ tìm một nhà trọ.
Dọc đường đi, bởi vì Võ Tòng đã cải trang một chút nên cũng không có ai nhận ra.
Thật ra Lạc Man cũng khá coi trọng Sài Tiên, dù sao, Sài Tiến cũng là hậu duệ hoàng tộc, lại có kim bài miễn tử trong tay, giàu có một phương, thê thiếp thành đàn, cuộc sống mỹ mãn, quả thực không đáng để căng thẳng với y, nhưng y cũng chẳng biết nhiều về Lương Sơn, thiếu một người như y cũng chẳng sao.
Đáng tiếc, trên đời này quả là người tính không bằng trời tính.
Mẹ của Lôi Hoành xảy ra tranh chấp với người khác, bị người ta đẩy ngã chết, Lôi Hoành giận dữ giết người nọ, bị phán lưu đày. Chu Đồng thấy hắn đáng thương, trên đường lưu đày một mình thả hắn, cũng vì thế mà bị phán lưu đày.
Ma xui đất khiến làm sao mà lại quen được Sài Tiến.
Vừa lúc Sài gia bị tham quan chiếm lấy, Chu Đồng theo Sài Tiến tiến đến phân rõ phải trái, nhất thời thất thủ đánh chết người!
Lần này tuy không phải có Lý Quỳ gây rối nhưng Chu Đồng lại như theo dớp y, cả hắn lẫn Sài Tiến đều bị túm vào lao.
Đây đúng chuyện hôm Võ Nhị và Lạc Man vừa tới đã nghe.
Biết chuyện, hai người hoảng sợ hai mặt nhìn nhau, chuyện tới nước này cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, mạng nhỏ của Sài Tiến khó bảo toàn, vẫn nên về Lương Sơn thôi.
Ba người hiếm khi cùng đồng ý như vậy, vì thế đồng tâm hiệp lực cùng cướp ngục.
Tổng chỉ huy vẫn là Lạc Man, Võ Tòng mãnh liệt yêu cầu điều chàng đảm nhiệm phó tổng chỉ huy, Lí Quỳ nửa tỉnh nửa mê làm tiểu binh duy nhất.
Hành động vẫn phải dùng trí.
Bởi vì thời gian khẩn cấp, mấy người Sài Tiến sau ba ngày sau sẽ bị chém, mà Võ Tòng lại là lần đầu đến Thương Châu, địa hình không thuộc, ngay cả Sài Tiến bị nhốt ở đâu cũng không biết, vì thế cách duy nhất chính là khiến bọn họ chủ động thả Sài Tiến ra.
Muốn bọn họ chủ động thả người thì phải cần một mồi nhử thật là ngon.
Lạc Man chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được quận chủ của quận Hoành Hảo —- Cao Liêm, người này nghe đồn là bà con xa cháu của Cao Cầu, vì giỏi nịnh bợ nên rất được yêu thích, vì thế gã mới có gan chiếm nhà Sài Gia.
Hơn nữa người này lại cực kì háo sắc, Lạc Man vì có thể bắt lấy điểm này mà tóm gã.
“Không được!” Lạc Man vừa mới nói đại khái, Võ Nhị đã thẳng thừng từ chối.
Lạc Man nhíu mày: “Vì sao?” Chàng còn chưa nghe xong kế hoạch của nàng cơ mà, sao lại không được?
Lí Quỳ cũng tròn mắt nhìn chàng.
Võ Nhị ừ hử nửa ngày, gấp đến mức đỏ mặt tía tai cũng chưa nói ra nguyên cớ, chỉ vô cùng kiên quyết nói: “Không được!” Muốn chàng đồng ý để vợ đi à? Đùa ai thế?!
Lạc Man kinh ngạc, không thể à?! Chàng biết sao?! Nhưng mà nàng cũng không để ý thì chàng còn để ý cái gì?
Lạc Man hiếm khi dịu dàng nói: “Nhị ca! Đại sự làm trọng! Ngẫm lại năm đó chàng cũng được Sài tiên sinh thu lưu cơ mà! Làm người không thể quên ơn!”
Lí Quỳ đồng ý gật đầu.
Mặt Võ Tòng tái đi, ân chàng đương nhiên phải báo! Nhưng mà sắc đẹp của vợ không thể vung bừa được!
“Hơn nữa, nhị ca chàng võ nghệ cao cường, gã lại không làm gì được chàng. Chỉ làm dáng mà thôi! Nam tử hán đại trượng phu, co được giãn được!” Lạc Man tiếp tục khuyên nhủ.
Lí Quỳ phụ họa: “Đúng vậy!”
“Hử?! Không đúng! Tẩu tử, tỷ rốt cuộc là có ý gì thế! Khiến đệ hồ đồ mất rồi!” Lí Quỳ đột nhiên có phản ứng.
Võ Tòng cũng mê hoặc nhìn nàng.
“Muốn Võ Nhị đi dụ dỗ quận chủ!” Lạc Man nhả lời vàng.
Tim Lạc Man run lên, nhìn chàng vỗ một cái mà nát cả cái bàn, hiếm khi chột dạ, ấp úng nói: “Chính là… Chính là… Mama ở di hồng viện nói, Cao Liêm… Thích… Thích nam tử anh tuấn…” Không còn cách nào khác, nàng nhìn trái nhìn phải cũng chẳng nhìn ra được chút tế bào anh tuấn nào trên người Lí Quỳ, chỉ có thể… Chỉ có thể nhờ Võ Tòng!
Lí Quỳ ngoác miệng hoảng sợ nhìn bọn họ.
Lạc Man xoay ngón tay: “Nhị ca… Chỉ là diễn kịch… Diễn kịch…”
“Không cần nói nhiều!” Võ Nhị gào lên.
Lạc Man ngậm miệng ngay tắp lự, ra vẻ vô tội nhìn chàng.
Võ Tòng hít sâu mấy hơi, sắc mặt từ đen biến hồng, sau đó lại trắng toát, tới tới lui lui một chốc rồi cuối cùng cũng oán hận giẫm chân, bi phẫn: “Được! Vì sài ca ca! Ông đây liều mạng!!!!!!!!!”
Ngày thứ hai, Lí Quỳ ra ngoài liền nhìn thấy Lạc Man cười hì hì đứng ở ngoài cửa, bên cạnh còn có một thư sinh mi thanh mục tú, vô cùng anh tuấn nhưng sắc mặt âm trầm đang nắm tay Lạc Man.
Lí Quỳ nhất thời nổi giận: “Tên khốn kia! Dám sàm sỡ chị dâu à, ông đây bổ chết ngươi!”
Vừa muốn động thủ thì đã thấy sắc mặt thư sinh kia nháy mắt xanh mét, oán hận trừng mắt nhìn y, giọng nói như nhét qua kẽ răng: “Lí Thiết Ngưu!!”
Cằm Lí Quỳ xém chút rơi xuống: “Ca… Ca ca!!!!”
“Thế nào? Thế nào? Đẹp mắt không?!” Lạc Man đắc ý, thao thao bất tuyệt: “Da Nhị ca quá tối, ta dùng rất nhiều phấn xong, còn sửa lông mày cho chàng, khiến cho chàng có vẻ càng nhu hòa hơn một chút…”
“Đủ rồi!” Võ Tòng thất bại lau mặt, âm trắc nhìn Lí Quỳ: “Ta nói cho đệ hay, nếu chuyện này có người thứ tư biết…”
Nói xong chàng dùng lực đánh ra một quyền, quyền phong tạt qua mặt Lí Quỳ đánh vào trên cửa, kêu “Răng rắc” một tiếng, in một vết to đùng trên cửa.
…
“Đã biết! Ca ca.” Lí Quỳ chết lặng nói, trong lòng cân nhắc Cao Liêm có được tính là người thứ 4 không, hay là làm thịt gã giết người giệt khẩu trước nhỉ?
Căn cứ nguyên tắc chết sớm siêu sinh sớm, Võ Tòng dứt khoát bất cứ giá nào, hôm đó liền tới chỗ Cao Liêm thường tới
Đợi đến chàng quay tới vòng thứ ba, quay đến choáng đầu hoa mắt, trong lòng chỉ hận không thể túm Lạc Man qua thì Cao Liêm mới chịu xuất hiện.
Gã mặc trường bào tím sắc, mấy sợi râu mỏng manh phất phơ, sắc mặt trắng nõn, chỉ là đôi mắt nhỏ tí hin đảo quanh khiến người ta không thoải mái, Võ Tòng hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm kỹ thuật mà giáo sư Lạc Man dạy, chàng bước nhỏ, xoay thắt lưng, bước nhỏ, xoay thắt lưng…
Cao Liêm buồn chán đi quanh quất, lúc lơ đãng nhìn thấy một mĩ nam mặc đồ thư sinh màu trắng, môi đỏ răng trắng, đi đường như tơ như liễu, bờ eo thon gầy hữu lực mà mềm mại, khiến lòng gã ngứa ngáy, không nén được liền nhào qua.
“Vị công tử này hình như không phải người địa phương…” Gã vân vê chòm râu dê, mắt đảo quanh đánh giá.
Võ Nhị cố nén xúc động, quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Ta đến nương nhờ họ hàng…”
Cao liêm nhìn hai má chàng ửng hồng, trong lòng vui vẻ vô cùng!
“Cậu tới tìm ai? Bản quan là quan phụ mẫu nơi này, cậu chỉ cần nói ra thôi…” Gã giả vờ giả vịt nói.
Võ Nhị quả thực muốn ói ra, càng dùng thêm sức quay mặt qua chỗ khác: “Là thúc thúc của ta, thúc nói thúc ấy làm quản gia ở phủ của Sài đại nhận…”
“Cái gì?! Sài Tiến?!” Cao Liêm mừng rỡ “Hắn giết người đã bị bản quan bắt lại rồi!”
“Cái gì?!” Võ Nhị kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng, lắp bắp nói “Chuyện này… chuyện này là có chuyện gì thế?!”
Cao Liêm cười không chút hoang mang: “Đi, cùng ta đến chỗ đó, chúng ta nói chuyện một chút!”
Võ Nhị chỉ có thể đi theo gã quẹo trái rẽ phải suốt một vòng, vào thẳng gian nhà trong cùng của gã.
Lạc Man đã hỏi thăm qua, đây là nơi gã chuyên tìm hoan mua vui, vì thế đã sớm cùng Lí Quỳ tới mai phục nơi đây.
Đợi chừng một canh giờ, rốt cuộc cũng có người vào.
Người vừa đẩy cửa vào liền quay người ôm lấy người sau lưng: “Mỹ nhân! Tim đại gia ngứa cả lên rồi!”
Cả người Võ Tòng tóc gáy lập tức dựng thẳng, không đợi phản ứng xong đã bị người ta chu mỏ lại, cả người chàng như thể bị sên bọ bò đầy, ghê tởm vô cùng.
Võ Nhị nhất thời thẹn quá thành giận, cũng bất chấp kế hoạch gì đó, trực tiếp một quyền đánh gã luôn.
Cao Liêm phun máu tươi rồi bị đánh bay ra, vừa hay dừng lại dưới chân Lạc Man và Lí Quỳ, sau đó ngoẹo đầu ngất đi.
Lí Quỳ lấy ra một cái bao tải thô lỗ nhét gã vào, ba người nhanh chóng lui đi.
Chờ nha dịch nghe thấy động tĩnh xông tới thì đã chỉ nhìn thấy một đống máu cùng với một tờ giấy: “Muốn đổi Cao Liêm về, giờ Thân mang Sài Tiến và Chu Đồng đến rừng nhỏ cách Thành Tây mười dặm! Nếu muộn, chờ nhặt xác cho gã đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT