*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
May thay Võ Tòng là người cực kì quân tử, cho dù hai người ở chung một gian phòng, hắn vẫn luôn ngủ dưới đất, Lạc Man ngủ trên giường.
Nhìn bóng dáng cao gầy ở sát cửa, Lạc Man bĩu môi quay mặt vào tường. Nằm chắn cửa như vậy là sợ nàng nửa đêm chạy trốn chứ gì!
Võ Tòng vẫn không nhúc nhích, không biết là có đang ngủ hay không.
Dù sao cũng là cùng một nam nhân xa lạ chung một phòng, Lạc Man trở mình mãi cũng không thể ngủ nổi, lăn lộn mãi tới nửa đêm mới có chút mơ màng muốn ngủ, bỗng nhiên cách vách truyền tiếng động rất nhỏ.
Võ Tòng đang nằm bỗng nhiên bật người một cái đứng lên, cảnh giác nhìn ra cửa.
Lạc Man cũng ngồi dậy nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng động càng lúc càng lớn, nghe như là có người đang rên rỉ lại giống như đang khóc nức nở.
Lông mày Võ Tòng giật giật, nhìn thoáng qua Lạc Man, vội chạy lại phía giường, che phía trước Lạc Man.
Lạc Man cẩn thận nghe thì phát hiện âm thanh là từ bên kia vách tường vọng sang, quay đầu ra hiệu cho Võ Tòng ý bảo hắn lên giường.
Võ Tòng nhẹ nhàng cởi giày lên giường, làm theo Lạc Man dán lỗ tai vào vách tường, âm thanh quả nhiên rõ ràng hơn nhiều.
Chẳng những có tiếng nức nở của nữ nhân, còn có tiếng nam nhân thở dốc và tiếng cót két của giường gỗ.
Cách vách chính là phòng của Tôn Nhị Nương và Trương Thanh.
Lạc Man lập tức liền hiểu rõ!
Gì chứ, đây là hai vợ chồng người ta làm vận động lúc nửa đêm mà!
Võ Tòng cũng phản ứng được rất nhanh, khuôn mặt tuấn tú cũng lập tức đỏ bừng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh liếc nhìn Lạc Man, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra: “Được rồi! Không có việc gì đâu! Nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Hắn như lửa cháy đến mông nhảy vội xuống giường, chui vào trong chăn, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát.
Lạc Man cũng xấu hổ, loại cảm giác này… Cùng một nam nhân trong hoàn cảnh này, mặc dù là người hiện đại nhưng nàng vẫn cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Lại nằm xuống, Lạc Man càng cảm thấy khó chịu, thật vất vả cơn buồn ngủ mới tới giờ thì đã bay hết trơn, mà chủ yếu là hai vợ chồng ở cách vách kia càng ngày càng nghiêm trọng, rõ ràng đã đến chỗ cao trào, âm thanh động tác đã không đè nén được nữa, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.
Như vậy làm sao mà người ta sống được chứ!
Lạc Man che mặt lặng lẽ lăn lộn ở trên giường.
“Phụ thân qua đời vào lúc ta 5 tuổi, sau đó một năm mẫu thân cũng buông tay trần thế!” Trong lúc đang vô cùng xấu hổ, Võ Tòng bỗng nhiên mở miệng.
Lúc này, làm chút chuyện gì đó so với việc im lặng tốt hơn rất nhiều!
Lạc Man lập tức thở một hơi dài nhẹ nhõm, nới tay lẳng lặng nghe Võ Tòng nói.
“Ca ca lớn hơn ta năm tuổi, vì cuộc sống mưu sinh, ca ca phải làm bánh để bán. Mỗi buổi sáng, ca ca luôn quải quang gánh, một đầu là ta một đầu là bánh bao.” Võ Tòng gối đầu lên hai tay nhìn nóc nhà đen tuyền, dường như xuyên qua màn đêm đen tuyền lại có thể thấy được thiếu niên bán bánh ngày xưa, vóc người nhỏ bé vẫn cố hết sứ gánh đòn gánh.
“Đáng tiếc lúc đó cũng do không có người chỉ dạy nên mới đầu ca ca làm bánh đặc biệt khó ăn, căn bản là không có người mua. Ca ca đi hết cả một ngày cũng không bán được một cái bánh.” Cho nên khi về đến nhà, bánh còn thừa tất nhiên trở thành ba bữa của huynh đệ bọn họ.
“Sau này, bánh rốt làm càng lúc càng ngon, người mua cũng nhiều hơn, nhưng mà cũng kéo theo một đám du côn, lưu manh! Bọn chúng thường xuyên vì vóc người thấp bé của ca ca mà cố ý bắt nạt, đánh đập huynh ấy.” Lúc đó Võ Tòng còn nhỏ, Võ Đại Lang bảo vệ hắn vô cùng nên không bao giờ dẫn hắn đi trên đường.
“Đến lúc ta 8 tuổi, ta muốn học võ. Ca ca lấy hết tất cả tiền dành dụm đưa ta đến học chỗ của một giáo đầu… Có thể nói, không có ca ca liền không có Võ Tòng ngày hôm nay!” Ánh mắt Võ Tòng dần ẩm ướt.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người nuôi dưỡng mất đi mà mình lại không ở đó.
Đời trước, hắn vất vả lớn lên, cố gắng có chút quan chức ở nha môn, nhưng mà ca ca lại không còn nữa.
Võ Tòng liếc mắt nhìn Lạc Man một chút.
Lạc Man yên lặng cảm khái, Võ Đại Lang làm được như vậy cũng thật không dễ gì, mang một thân tàn tật, chẳng những phải nuôi sống bản thân còn phải nuôi sống đệ đệ còn bé, cho dù sống ở hiện đại hòa bình đi chăng nữa cũng thật gian nan! Nhưng mà Võ Tòng rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Không lẽ nghe chuyện gia đình người ta sau liền phát sinh chút chuyện cảm động gì đó!
Dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Võ Tòng nhàn nhạt nói: “Ca ca một lòng là muốn tốt cho ta, ta hiển nhiên cũng hi vọng ca ca an lành. Bây giờ, ca ca rất thích muội, muốn chúng ta thành thân. Muội nói xem, muội là muội muội của chúng ta, có phải muội cũng nên thành toàn tâm nguyện của ca hay không!”
Cảm động của Lạc Man lập tức bị đánh bay!
Không đúng! Võ Đại Lang sống không dễ dàng, nhưng mà nàng cũng sống không dễ mà! Dựa vào cái gì phải vì thành toàn cho tâm nguyện của Võ Đại Lang mà nàng phải hy sinh hạnh phúc cả đời của mình chứ! Với lại ơn cứu mạng của Võ Đại Lang nàng cũng đã báo xong, nàng cũng chẳng nợ huynh ấy cái gì!
Võ Tòng chủ yếu là muốn nói với Lạc Man, mặc kệ trước kia hắn có đối xử với nàng thế nào đi nữa, hắn cũng đều nể tình ca ca mà nhất định sẽ đối tốt nàng, để cho nàng yên tâm.
Đáng tiếc, bởi vì vấn đề khả năng biểu đạt, Lạc Man lại hiểu sai mất rồi.
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc rời giường, Võ Nhị Lang và Lạc Man mỗi người đều mang theo hai mắt thâm quầng.
“Ui cha! Hai vợ chồng chắc là làm việc tới nửa đêm phải không!” Tôn Nhị Nương mang ánh mắt mềm mại như hoa sen sau mưa trêu ghẹo bọn họ.
Vừa nhìn thấy nàng ta, Võ Tòng lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ liên tục nói: “Tẩu tử đừng nói bậy.”
Lạc Man lạnh nhạt giả chết đứng bên cạnh.
Tôn Nhị Nương ngạc nhiên nhìn nét mặt trái ngược của bọn họ: “Ui cha, huynh đệ còn thẹn thùng sao!”
Nhìn tình cảnh ám muội như vậy, muội tử nhìn nhu nhược như vậy thì ra rất mạnh mẽ!
Một thân một mình lên sườn núi chữ Thập, đối mặt với trêu ghẹo của Tôn Nhị Nương nàng còn có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh, xem ra Võ huynh đệ đã bị nàng ăn sạch sành sanh!
Dù sao, đời trước Võ Tòng làm nhiều việc sai lầm, nhưng đối với hắn mà nói, quả thật cũng gặp rất nhiều người tốt, giống như vợ chồng Tôn Nhị Nương hay như Thi Ân – Báo mắt vàng.
Võ Tòng vốn tính trở về huyện Dương Cốc, giết Phan Kim Liên mang theo ca ca tìm đến vợ chồng Tôn Nhị Nương, lại đi đánh Tưởng Môn Thần, sau đó lên Lương Sơn tìm nơi nương tựa.
Sau này Lạc Man bị bắt, hắn lại muốn tìm Lạc Man trở về, thành thân xong, lại mang gia đình tới sườn núi Chữ Thập, rồi đi giết Tưởng Môn Thần.
Nhưng mà bây giờ Lạc Man lại vô tình đi tới sườn núi Chữ Thập, vậy thì trước hết đi giải quyết Tưởng Môn Thần rồi mời trở về huyện Dương Cốc cũng được!
Võ Tòng hạ quyết tâm, ăn xong điểm tâm liền cáo từ.
Vừa ra đến cửa, Lạc Man kéo Tôn Nhị Nương trốn sang một bên, nói nhỏ một lúc lâu, cuối cùng mỹ mãn đi theo phía sau Võ Tòng.
“Haiz! Tuổi trẻ thật là tốt!!” Nhìn hai bóng dáng đã đi xa, Tôn Nhị Nương thở dài cảm thán.
Trương Thanh buồn bực nhìn nàng ta nói: “Nhị nương có ý gì vậy?!”
Tôn Nhị Nương liếc trắng mắt: “Nói chàng cũng không hiểu đâu!”
Thì ra vừa rồi Lạc Man kéo Tôn Nhị Nương sang một bên, muốn nàng ta đưa cho thuốc mê loại tốt, Tôn Nhị Nương cảm thấy có chút kì lạ nên không chịu cho, liên tục truy vấn nàng có ý đồ gì.
Bị hỏi tới nóng nảy, Lạc Man đành phải ấp úng nói, nhị ca một đêm làm bảy lần, khiến nàng mỗi đêm đều không thể ngủ yên. Lúc này mới muốn tìm tỷ tỷ xin ít dược… xin một đêm yên giấc mà thôi.
Tôn Nhị Nương nhất thời há hốc mồm, người ta nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Không thể tưởng được với bộ dạng ngượng ngùng kia Võ Nhị Lang ở trên giường lại như long như hổ vậy sao.
Nàng ta nhìn khuôn mặt Lạc Man đau khổ cùng với đôi mắt thâm quầng liền nổi lên lòng đồng tình, vội vàng lấy ra mấy bao bột phấn trong túi đưa cho nàng.
“Tỷ tỷ, ta muốn loại vô sắc vô vị…” Lạc Man uyển chuyển nói.
Tôn Nhị Nương nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: “Muội tử, muội không biết rồi, thuốc mê trong tiệm của ta tuyệt đối là tốt nhất. Nhưng mà thuốc này là chuyên môn để cho vào trong rượu mới trở nên vô sắc vô vị, còn có thể tăng hiệu lực của thuốc. Lần trước là do ta cho vào trong trà, cho nên muội mới phát hiện được.”
Nghe vậy, Lạc Man an tâm liền cảm tạ Tôn Nhị Nương, vui mừng đi theo sau Võ Tòng.
Mà tất cả chuyện này Võ Tòng tất nhiên là không biết.
Thậm chí làm sau này, chuyện Võ Tòng một đêm làm bảy lần truyền ra ở Lương Sơn khiến cho các đấng đàn ông ghen tị không thôi, làm mọi cách để tìm hiểu phương pháp bảo dưỡng của Võ Tòng, Võ Tòng cũng hoàn toàn không biết gì cả, tất nhiên là cũng không biết nói gì.
Nhất thời khiến cả đám tức giận, để lại không ít danh tiếng.