*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Cũng may nhờ có Võ đại lang nên không khí trên bàn cơm coi như có thể chấp nhận được.
Lạc Man vẫn yên lặng chậm rãi ăn cơm nhưng Võ Tòng lại luôn lôi kéo huynh trưởng kể rất nhiều chuyện.
Võ đại lang sợ vắng vẻ Lạc Man, không ngừng gắp thức ăn cho nàng khiến lửa ghen của Võ Tòng bay ngập trời.
Ăn cơm xong, Lạc Man đuổi Võ đại lang đi nghỉ ngơi theo thường lệ, bản thân bắt đầu rửa chén thu dọn mọi thứ.
Bởi vì không chuẩn bị dư chăn đệm, Võ Tòng tạm thời ở cùng Võ đại lang.
Phòng của Võ đại lang là tự tay Lạc Man bố trí, vì để làm cho cuộc sống của y thuận tiện hơn cho nên hầu như tất cả đồ dùng trong phòng đều thấp hơn bình thường khoảng 30cm.
Nhờ vậy dù là lên giường, rót nước hay lấy bất cứ thứ gì Võ đại lang đều làm rất dễ dàng.
Võ Tòng nhìn mọi đồ vật trong phòng được bố trí rất dụng tâm, trong lòng dâng lên một cảm giác rất kì lạ, giống như một người có tội ác tày trời bỗng nhiên một ngày kia lại đi làm chuyện tốt. Trên một phương diện nào đó hắn cảm thấy có một chút cảm động, nhưng mà về phương diện khác hắn không thể quên được những chuyện ả đã làm ra.
“Nhị lang! Mau đi nghỉ thôi.” Trải giường xong, Võ đại lang vui mừng vẫy tay gọi đệ đệ.
Nhìn ca ca vui vẻ như vậy, Võ Tòng cũng nhịn không được cười rộ lên “Đến đây!”
Quên đi, dù sao hắn cũng sẽ bảo vệ ca ca thật tốt. Nếu như… nếu như, Phan Kim Liên thành thành thật thật, vậy tha nàng ta một mạng cũng không đáng kể gì!
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Võ Tòng đã thức dậy, đang ở trong sân đánh một bộ quyền pháp lại thấy Lạc Man mặc một thân nam trang
“Làm gì vậy?” Võ Tòng cau mày xem nàng, một nữ nhân trời chưa sáng lại mặc nam trang muốn đi ra ngoài, còn không phải là đi gặp gian phu sao?
Đáy mắt Võ Tòng lóe sáng, làm như hỏi bâng quơ.
Lúc này đã đến đầu thu, buổi sáng trời còn hơi lạnh.
Võ Tòng do tập võ buổi sáng nên cởi trần không mặc đồ nửa người trên, lại vì vừa vận động xong, trên người còn vương lại những giọt mồ hôi trong suốt, trải rộng khắp trên những cơ bắp rắn chắc hoàn mỹ.
Ánh mắt hắn hơi hơi nheo lại, giống như con báo đang vận sức chờ phát động, cả người tràn ngập năng lượng tốt đẹp.
Ánh mắt Lạc Man lướt qua nói: “Chạy bộ thôi.”
Võ Tòng trở về lại kích thích thần kinh vốn đã mẫn cảm của nàng, đêm qua nàng đã hạ quyết tâm, nhất định phải gia tăng luyện tập cho bản thân, không mong có thể đánh với Võ nhị lang, chỉ mong tới lúc đó có thể chạy trốn để giữ được mạng sống.
Chạy bộ? Võ Tòng cười lạnh, không có việc gì chạy bộ làm gì?
“Ta chạy cùng muội!” Võ Tòng cầm lấy áo chậm rãi mặc vào.
Lạc Man kinh ngạc quay đầu, vừa vặn thấy Võ nhị lang chầm chậm đưa tay vào trong ống tay áo, sau đó lại chậm rãi mặc bên tay áo còn lại, vạt áo màu trắng cọ tới lui trên khuôn ngực rắn chắc, khêu gợi cơ bụng nửa ẩn nửa hiện.
Kết hợp với khuôn mặt hắn anh tuấn lãnh ngạn, mười phần gợi cảm.
Lạc Man đột nhiên toát ra một ý nghĩ, Võ Nhị Lang đang quyến rũ nàng.
Nhưng nàng lập tức bị ý tưởng đó làm sợ chết khiếp, nàng tự giễu cười: “Không cần, muội có thói quen chạy một mình…” Chẳng lẽ chạy bộ còn phải mang theo một nam nhân có địch ý với mình luyện tập?
Kính nhờ! Nàng không muốn sáng sớm đã bị co rút dạ dày đâu!
“À! chẳng lẽ muội muốn nhân cơ hội đi gặp người nào hửm!” Võ Tòng cười lạnh, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng.
Lạc Man hết chỗ nói, nàng bây giờ một thân trong sạch, muốn gặp ai còn phải nhân cơ hội sao?
“Được rồi, tùy huynh!” Lạc Man nhún vai trả lời
Cũng không để ý Võ Tòng mà mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Thì ra là vậy, giờ thì nàng đã hiểu đường đường anh hùng đánh hổ Võ nhị lang đã mắc chứng bệnh thần kinh lại còn có chứng vọng tưởng nặng?!
Lạc Man làm một số động tác cho nóng người rồi mới bắt đầu chạy vòng quanh thành.
Thói quen này của nàng đã có được một thời gian, mọi người trong huyện đều biết, gặp nàng đều cười cười chào hỏi.
Võ Tòng chầm chạp đi theo sau, nhìn Lạc Man tươi cười như hoa không ngừng chào hỏi cùng tiểu thương trên đường, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là loại nữ nhân không an phận, chưa gì đã bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lúc hai người họ chạy về nhà thì Võ đại lang cũng đã rời giường làm xong điểm tâm.
Lạc Man rất tự nhiên vào nhà thay quần áo sau đó ăn cơm.
Buổi sáng không có nhiều việc nên nàng cũng thường tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Ngôi nhà này có hai khu, phía trước là nhà có hai tầng lầu, lầu dưới bán bánh, lầu trên làm kho hàng, mặt sau là một cái đại viện có một loạt nhà trệt nên phía sau dùng làm nơi ở.
Hôm nay là ngày đẹp trời, Lạc Man giặt quần áo xong liền mang lên lầu hai, nàng khoát mấy cái sào trúc lên cửa sổ rồi xoay người cầm quần áo chuẩn bị phơi lên, nào ngờ do lơ đãng, tay nàng vô tình đụng đổ sào trúc, một cái sào bị rơi ra ngoài.
“Aaaa!” Lạc Man hét lên, cầu trời đừng đụng phải ai!
Nàng vội vàng vươn đầu ra nhìn, thật không khéo, gậy tre lại rơi vào người mặc áo trắng đang đi ngang qua.
“Này! Người ở dưới không sao chứ?!” Lạc Man xấu hổ hỏi.
Người nọ đang đi trên đường đột nhiên bị cây sào trúc từ đâu rơi xuống đầu, trong lòng đang tức giận, vừa nghe có người hỏi lập tức xoa đầu ngẩng mặt nhìn lên, lọt vào mắt là cửa sổ lầu hai khắc hoa có một nữ nhân mặc quần áo hồng nhạt mang vẻ mặt xin lỗi đang nhìn xuống. Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp bao phủ nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, nàng giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, còn đẹp hơn cả mỹ nhân trong tranh được treo ở thư phòng của hắn nữa.
Đây đúng là duyên phận do trời định!
Linh hồn bé nhỏ của Tây Môn Khánh nháy mắt liền run lên, hắn nhanh chóng buông tay, làm ra vẻ một công tử phong lưu văn nhã: “Tại hạ không có việc gì. Cô nương phơi quần áo cần phải cẩn thận!”
Ha hả! Còn làm bộ! Rõ ràng vừa rồi còn đau đến nhe răng trợn mắt, giờ lại thành một người phong lưu tài tử!
Lạc Man nhịn không được cười lên, lanh lảnh đáp: “Vâng! Đa tạ công tử.”
Mỹ nhân nở nụ cười!! Nàng nhất định có hứng thú với ta!
Tây Môn Khánh cười ngây ngô, vừa định hỏi tên của nàng đã thấy Lạc Man trực tiếp đóng cửa sổ đi vào.
Tây Môn Khánh đáng tiếc ngậm miệng, không ngừng lắc đầu thở dài, mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng bắt mất hồn ta rồi, từ nay làm sao ngủ yên giấc đây!
Vừa lắc đầu vừa thong thả ung dung rời đi.
Một màn này vừa vặn lọt vào mắt của hai người.
Một là ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh của Võ Tòng.
Hai là Vương bà tử suốt ngày hết ăn lại nằm, vừa gian xảo lại tham lam.
Võ Tòng vốn đang giúp đỡ ở trong tiệm, nhưng hôm nay Lý bộ đầu lại đặc biệt tìm đến nói huyện nha muốn mời hắn đi làm đô thống.
Chuyện này Võ Tòng đã biết trước, nếu là Võ Tòng trước đây khẳng định hắn sẽ đồng ý. Đáng tiếc sau khi đã trải qua một đời thăm trầm, suy nghĩ của Võ Tòng cũng đã thay đổi.
Triều đình ngu ngốc vô đạo, sớm hay muộn hắn cũng sẽ lên Lương Sơn, còn tới làm việc ở nha môn làm gì nữa.
Võ Tòng nhẹ nhàng từ chối, đang muốn vào trong tiệm, vừa hay lại nhìn thấy rõ ràng cảnh Phan Kim Liên vô tình gặp Tây Môn Khánh trên đường.
Võ Tòng không tự giác nắm chặt tay lại, đáy mắt tỏa ra sát khí, sống lại lần nữa mà nữ nhân này vậy còn muốn thông đồng với Tây Môn Khánh! Đúng là tiện nhân!
Suy nghĩ lại, hắn lại nới tay ra, như vậy cũng tốt, đại ca đã gả ả cho hắn, ả cũng chính là người của hắn. Nếu như ả dám can đảm không an phận thì vừa hay có lý do cho một đao kết liễu mạng ả!
Bản thân chỉ cần lặng lẽ nhìn xem mà thôi!
Sau khi đã hạ quyết tâm, hắn coi như không có việc gì bước vào cửa tiệm, tiếp tục giúp ca ca làm bánh.
Lạc Man hoàn toàn không biết gì những chuyện này nàng cả, sau khi phơi xong quần áo thì quay trở lại trong tiệm phụ giúp.