Editor: Vũ

Beta: Vũ Yên

“Vẫn đủ thời gian, em có thể đi ra ngoài rồi.” Trương Khởi Linh chắc chắn nói.

Tôi cầm lấy tay anh, vừa muốn nói tôi không muốn đi. Trương Khởi Linh liền ngăn lời tôi “Em ở tại chỗ này cũng không làm được gì, em với anh không giống nhau, đối với thế giới này em chính là một con người.” Anh cúi đầu ánh mắt nhìn tôi chăm chú, thanh âm rất nhẹ chậm rãi nói: “Nếu như anh còn sống, anh nhất định sẽ không cứ như vậy mà buông tha em, dù em vẫn như trước đây không thay đổi anh cũng sẽ nhốt em cả đời … Thế nhưng hiện tại không giống nhau…”

“Anh… rất không muốn để em đi, nhưng anh không có biện pháp nào khác, tuy rằng anh có chút điên, nhưng anh biết anh là một người đã chết, cái gì cũng không cho em được…” Anh đập lên cánh tay mình “Chỉ có thể khiến cho em một thân băng lãnh…”

“Anh trở về cũng chỉ vì một việc, không nghĩ tới em lại đáp ứng lấy một người chết, đối với anh còn có gì chưa thoả mãn.”

“Em phải sống sót, cuối cùng cũng có người nhớ kỹ Trương Khởi Linh tôi, tôi nói rồi em là mối liên hệ duy nhất của tôi đối với thế giới này, cũng không phải là lừa gạt em, bất kỳ người nào trên thế giới này lúc chết đi, không ai muốn ngay một người nhớ thương mình cũng không có, anh cũng vậy.”

Tôi chưa từng thấy anh nói nhiều như vậy, cũng không bao giờ nghĩ sẽ được nghe chính miệng anh nói ra những lời này. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và chăm chú, trong ánh mắt ấy muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ che chở không cho bất kỳ thứ gì thương tổn tôi. Đến lúc này tôi cũng hiểu rõ những lời Tiểu Cầm đã nói: ‘Hắn nhìn anh bằng ánh mắt như vậy thì không thể nào hắn sẽ làm tổn thương anh.’

Anh là một người đã chết nhưng anh lại vì tôi mà lo lắng suy nghĩ hết thảy mọi chuyện sau này, khiến tôi không có lời nào phản bác.

Bầu trời ngoài kia đã bắt đầu ửng hồng, những vì sao đang dần tắt sáng, báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày nắng ấm.

Tôi mặc anh nắm tay kéo tới cạnh cửa sổ, xung quanh phất phới lụa đen, chúng tôi ở phía trước linh đường của Vương Thiên sư làm lễ bái lạy trời đất, có thể nói là hình ảnh quỷ dị nhất thế gian này. Lòng tôi nặng nề, anh đang đứng ngay trước mắt tôi, khoảng cách rõ ràng gần như vậy, chỉ cần đưa tay là chạm tới nhưng giống như bị ngăn cách bởi một một dải Hoàng Hà, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh biến mất giữa những chập trùng sóng nước.

Bái lạy thiên địa rồi tới phu thê giao bái liền kết thúc nghi thức. Lúc Trương Khởi Linh xoay người đứng đối diện với tôi, trong ánh mắt anh  ánh lên niềm vui nhưng đó không phải là niềm vui sướng đột ngột, mà nó phảng phất như đã được thời gian sàng lọc, ướp lên men một cách chậm rãi bình thản, nó không cuồng nhiệt nhưng lại thấm đẫm ngọt ngào từng chút từng chút một.

Giống như tôi và anh đã trải qua rất nhiều năm tháng hạnh phúc bên nhau.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau anh cũng sẽ tan biến mất.

Chẳng bao lâu sau chính tôi cũng chỉ có một mình.

Năm tháng dài đằng đẵng như vậy, tôi còn rất nhiều thời gian như vậy, chìm trong tịch mịch cô đơn chỉ có một mình tôi, nhớ về quá khứ, nhớ về một người như vậy.

Lúc Trương Khởi Linh cúi người chuẩn bị khom lưng hướng tôi bái lạy, trong chớp mắt kia tôi bỗng nhiên ôm lấy anh.

“Tiểu ca…”

“Chúng ta không cần lạy… nghi thức cứ như vậy đi, em sẽ không chê anh nhìn không thấy hình dạng, cũng không chê anh lạnh như băng, anh cũng đừng ghét bỏ em là một phế nhân bị phế bỏ một tay một chân, anh cả đời đều theo em, em cũng cả đời đều cùng anh…”

“Ngô Tà…” Lần này tôi nghe thấy giọng anh nghẹn ngào. Tôi gấp đến độ tay chân không biết để chỗ nào, anh bỗng nhiên đẩy tôi ra một khoảng, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hướng tôi vẫy vẫy tay.

Tôi theo bản năng không muốn làm theo lại bị anh giữ chặt sau gáy.

“Phu thê giao bái…” Anh ở bên tai nhẹ nhàng thổi qua một câu như vậy, tôi giống như là bị đánh cho tỉnh mộng, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Trương Khởi Linh hướng tôi cười cười, miệng anh cười nhưng trong mắt lại nhìn không ra chút vui mừng nào hết.

“Ngô Tà, nghi thức đã xong.”

Âm hôn đã thành.

Tôi không thốt được lên lời, nước mắt nóng hổi mặn chát cuồn cuộn rơi xuống.

Anh nâng cằm tôi lên ghé sát mặt lại, nhất thời ánh sáng trong mắt tôi đều bị che khuất.

Không có cưỡng ép.

Môi của anh như gió biển mềm mại, ướt át nhẹ nhàng lướt trên môi tôi, ấm áp như ánh mặt trời buổi sáng.

Trời đất như quay cuồng.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào như chính con người anh, luôn đem hết thảy tình yêu cùng nhiệt tình cả đời anh cho tôi.

Không biết là do ai bắt đầu trước nhưng “Động phòng” cứ như thế mà thuận lý thành chương. Phía sau tôi thừa nhận sự va chạm của anh, mồ hôi ướt đẫm mang theo dục vọng đam mê, mặc cho bên cạnh giống như còn có ánh mắt âm u của Vương Bát Khâu cùng ánh mắt mang thần thái sống động trong bức di ảnh của Vương Thiên sư đang nhìn chằm chằm. Chúng tôi hoan ái trong cấm kỵ cùng vui sướng. Trương Khởi Linh đang ở trong thân thể tôi, giống như sẽ vĩnh viễn không rời xa, thế nhưng tôi biết, tôi không thể giữ được anh, khi ánh bình minh ló rạng anh sẽ rời đi, anh sẽ tan biến theo ánh mặt trời ngoài kia.

Kết thúc bi kịch ( BE)

Vĩ Thanh:

Chân trời bắt đầu hiện ra chút ánh sáng, nền trời rạng rỡ như lớp vảy của những con cá bảy màu, màu lam sẫm của bầu trời đêm dần dần tiêu tán, ánh bình minh đã ló rạng, quả nhiên hôm nay là một ngày nắng.

Trong này là không khí trầm mặc trước giờ sinh ly tử biệt.

Không ai lên tiếng, cũng không ai nói lời sinh ly tử biệt, chúng tôi lẳng lặng ôm nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là theo thói quen ngắm ánh bình minh buổi sớm. Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một người đàn ông trải qua cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nhưng bây giờ nghĩ lại nếu như có ngày đó cũng không tệ, sáng dậy sớm cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng leo núi, đàn ông sau ba mươi rất dễ mập thành bụng bia, tôi nghĩ so với anh ta nhất định sẽ già nhanh hơn, cũng mập nhanh hơn.

Trước kia bị anh cưỡng ép sống cùng một đoạn thời gian, lúc đó tôi chỉ mong chạy trốn, bây giờ nhớ lại thời điếm đó tôi hết nháo lại ầm ĩ cũng là một loại trải nghiệm, đáng tiếc tôi khi ấy không biết hưởng thụ chỉ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng nên lãng phí vô ích bao nhiêu thời gian được ở bên cạnh anh.

Trong lòng quá nhiều tư vị, khi hiểu ra hết thảy thì đã quá muộn, mọi chuyện cũng đã thành quá khứ.

Dù tương lai dài đằng đẵng, dù sẽ phải đơn lẻ cả đời nhưng tôi vẫn luôn biết ơn, bất luận là số mệnh do ông trời sắp đặt, tôi và anh nhất định lại có thể cùng gặp gỡ. Tôi cảm tạ số phận đã không cho mọi chuyện kết thúc một năm trước, cảm tạ ông trời đã cho tôi cơ hội này, cơ hội được mang anh trở về, khiến cho tôi trải qua những chuyện này, làm cho câu chuyện này kéo dài, để chúng tôi được cùng nhau một lần nữa viết lên một kết cục khác.

Không còn nuối tiếc.

Ánh mặt trời mang theo ấm áp như nụ hôn của anh nhẹ nhàng chiếu vào cửa sổ.

Trương Khởi Linh rời đi.

Trương Khởi Linh lúc ra đi cũng không nói hẹn gặp lại, giống như anh chỉ ra ngoài một lát, cũng giống như trước đây anh đi ra ngoài mua một chút điểm tâm rất nhanh sẽ trở về. Tôi giả vờ như đang ngủ, anh nhân lúc tôi không hay biết mà đi ra ngoài. Anh không chỉ đi một mình, còn mang theo cảm giác lạnh băng như bia mộ kia đi mất.

Đồ lừa đảo, lúc trước nói cái gì mà dù chết cũng không buông tôi, chỉ là lừa gạt người, anh vẫn rời bỏ tôi. Từ nay về sau, trời đất bao la, ngoại trừ trong tim tôi bất luận cái gì trên thế giới này cũng không tìm được anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play