Tôi không dám suy nghĩ lâu, trong đầu nháy mắt liền xuất hiện lý do thoái thác “Chỉ là gặp gỡ trên phương diện làm ăn.”
Công việc làm ăn của Tam thúc vô cùng bí ẩn, hoạt động làm ăn buôn bán hầu hết đều là giao dịch ngầm. Tuy tôi lúc này chỉ là tạm trông coi giùm mối làm ăn của Tam thúc nhưng thân phận hợp pháp bên ngoài của tôi là ông chủ cửa hàng.
“Sao? Anh buôn bán gì thế?”
“Tôi chỉ là ông chủ tiệm đồ cổ nhỏ, hắn là ông chủ lớn, thỉnh thoảng giao thiệp làm ăn là không tránh khỏi.”
Nói đến đây, cảnh quan bỗng nhiên đổi giọng “Chúng tôi điều tra rồi, hai gã bị chết kia là người hắn thuê để giết anh. Anh suy nghĩ kỹ xem, có phải anh với hắn phát sinh ân oán gì không?”
“Xin lỗi, tôi thực sự không biết.”
Hắn còn muốn nói thêm điều gì bỗng điện thoại đổ chuông cắt ngang, hắn nhận điện thoại xong sắc mặt ngày càng xấu, trong lòng tôi cũng nảy lên lo lắng bất an.
“Tôi đã biết, tôi lập tức tới ngay.” Hắn cúp điện thoại, liếc mắt nhìn tôi “Vương Phương Phúc đã chết.”
Tôi thoáng sửng sốt, Vương Phương Phúc chẳng phải là tên cúng cơm của Lục Tử. Tôi thoáng run rẩy “Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì… ”
Hắn đội mũ đi ra ngoài cửa, “Trong lúc cháy nhà, hắn bị khóa trái ở trong phòng.”
Cửa đã khép lại, tôi vẫn ngồi trên giường nhìn đến thất thần, có phải sau cánh cửa kia có ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm…. Trên vách tường trắng xoá kia giống như có bao nhiêu bàn tay với móng tay sắc nhọn đang vươn tới…
Lục Tử đã chết, là ai giết hắn? Là Vương Bát Khâu làm sao?
Vậy còn cái chết của A Lạn thì sao? Của hai gã kia thì sao?
Lạnh lẽo, tôi cảm thấy lạnh tới tận xương tuỷ, đối mặt với những thứ mình không biết rõ thật bất lực. Giống như nhất cử nhất động của bạn đều bị người ta theo dõi. Trong bóng tối kia là cặp mắt giống như camera luôn muốn lột sạch quần áo của bạn, muốn đem tất cả những nơi riêng tư trên cơ thể bạn chiếu lên màn ảnh lớn.
Giống như con súc sắc bị thao túng.
Lần này sẽ tới lượt ai? Bàn tay vô hình kia muốn dẫn chúng ta đi tới nơi nào?
Trợ lý biết được tin tức về Lục Tử sau thời gian cảnh quan rời đi một lát, hắn liền điện thoại tới báo, tôi vẫn ngồi yên trên giường nhìn chăm chằm vào cửa.
Nghe người ta nói vợ con Lục Tử sau khi ra khỏi nhà một lát thì căn nhà bốc cháy, theo lời vợ gã, lúc cô ta rời khỏi nhà Lục Tử không ở trong nhà nhưng nửa giờ sau cô ta trở về…
Tôi hoảng hốt, gần đây tin xấu đều nghe trợ lý thông báo tới, cũng giống như cái chết của A Lạn, Lục Tử đều bị chết khi cửa phòng khoá trái, cả người gã bị đốt trụi. Trong căn phòng sau khi dập lửa người ta tìm thấy vết tích chứng tỏ trong lúc phát sinh hoả hoạn Lục Tử cố sức mở cửa nhưng không ai giải thích được tại sao cửa bị khoá trong mà gã ở bên trong lại không mở được.
“Đúng rồi ” Trợ lý bỗng nhiên lên tiếng “Ở trên người Lục Tử tìm được ví tiền.”
“Sao?”
“Ví tiền kia là của A Lạn.”
Ví tiền của A Lạn sao lại ở chỗ Lục Tử? Gã đến nhà Lục Tử sao? Đến lúc nào chứ? Đến cái ngày gã gặp chuyện không may kia sao?
Trong đầu tôi có vô số câu hỏi nghi vấn, tôi cố gắng bình tĩnh phân tích, nếu loại bỏ giả thiết về ma quỷ thì tất cả tình tiết quỷ dị kia chắc chắn là một âm mưu cao thâm, A Lạn với Lục Tử có quan hệ gì? Cái chết của Lục Tử cùng Vương Bát Khâu có quan hệ gì? Ngày ba người đó gặp nhau đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ thế tâm tình của tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không biết từ lúc nào thần kinh của tôi bắt đầu khẩn trương như vậy, vừa rồi tôi đã khẩn trương sao?
Có một số chuyện không ai muốn người khác biết, tựa như trong ví tiền của A Lạn chứa đựng bí mật gì? A Lạn vốn là kẻ cợt nhả phóng túng nhưng bộ mặt thật đằng sau của gã là gì?
Nếu như không phải sau đó cảnh quan mang ví tiền của A Lạn tới chỗ tôi, chỉ vào tấm hình hỏi tôi có biết người trong hình là ai không thì tôi sợ rằng cả đời này tôi vĩnh không nhìn thấu một con người khác của A Lạn.
Tấm hình trong ví tiền của A Lạn là hình một thiếu niên nét mặt trẻ con sạch sẽ, ánh mắt trong trẻo, yêu ghét phân minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT