Trong tích tắc, cảm thấy dạ dày quặn lên, tim bị vắt kiệt tới đau nhói. Cô không biết nên khóc hay cười, nên vui hay buồn, có làm sao cô cũng không ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này.

Buổi chiều này cô chỉ định đến đưa cơm cho hắn mà thôi.

Nhìn sắc mặt trắng như xác chết của cô, tim hắn như bị ai hung hăng bóp nghẹn, bỗng nhiên lại nhớ tới nụ cười ngọt ngào mà cô dành cho tên nam nhân kia vào ban sáng.

Hoảng và loạn, căm ghét và đố kỵ, tất cả xô mạnh vào tim.

Hắn biết, họ Tô cho rằng tên kia mới là người thích hợp với Đông Đông, là người mà Tô Tiểu Mị thấy vừa lòng, là nam nhân mà Tô Tiểu Mị chọn cho cô. Vì vậy họ Tô mới đến đây cảnh cáo hắn, mới tới đây bắt hắn rút lui.

Mà hắn biết Đông Đông quả thật có thiện cảm với tên kia.

Cô cười với tên họ Thu đó, để hắn ta mặc tình ra vào cửa tiệm cô, chạm vào muôi của cô, mở lồng hấp của cô, động vào mâm tiền của cô, bán đậu hũ rồi thối lại tiền thay cô.

Bởi lúc nhỏ bị người ta bắt nạt nên cô luôn luôn đề phòng, cảnh giác mọi người, nhưng cô lại không làm vậy với hắn ta, cô tin tưởng hắn ta.

Thậm chí tên nam nhân kia còn muốn mời cô tới nhà ăn cơm. Tới tận bây giờ hắn chưa từng mời cô như thế, chưa từng, hắn không nghĩ tới vì ngay cả hắn cũng không thích quay về cái nhà kia, sao lại nghĩ tới chuyện mời cô tới đó?

Nhưng nó không phải cái cớ, cũng không phải lý do.

Sự thật bày ra trước mắt chính là, hắn không mời cô tới nhà, một lần cũng không.

Sự vui sướng của cô bộc lộ rõ ràng đến thế, trong khoảnh khắc đó, hắn biết hắn đã quá chậm, đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Tuy hai người gặp nhau khá sớm, nhưng nếu cạnh tranh công bằng thì hắn sẽ không giành được chút lợi thế nào.

Cho nên, hắn mới dụ dỗ cô, mới không dừng lại.

Cô giao thân thể cho hắn, nhưng lòng cô thì không ở bên hắn, hoàn toàn không ở bên hắn. Hắn biết mình rất hèn hạ, nhưng hắn không thể nào không hèn hạ như vậy, hắn cần thời gian, nhiều thời gian hơn.

Hắn nâng tay lên chạm mặt cô, để cô nhìn hắn rồi mở miệng hỏi:

“Đông Đông, nàng không muốn gả cho ta sao?”

“Ta…” Cô nhìn đôi mắt tối đen mù mịt của hắn, môi khẽ run.

“Ta kém cỏi tới vậy sao? Kém cỏi tới mức nàng không muốn gả cho ta sao?”

Nam nhân này chưa bao giờ tỏ ra yếu kém, vậy mà lại nhằm lúc này nêu lên sự yếu kém của mình.

“Huynh biết… Huynh không kém cỏi…” Cô nhỏ giọng nói.

“Vậy nàng gả cho ta nhé.” Hắn yêu cầu: “Nàng biết ta là thiếu gia Dịch gia, gả cho ta chính là làm Thiếu phu nhân Dịch gia, không ai dám vô lễ với nàng nữa, dám hạ nhục nàng nữa, ta sẽ không để bất cứ ai ức hiếp nàng, không để cho nàng chịu chút ấm ức nào, ta sẽ chăm sóc nàng, nàng biết mà.”

Cổ họng Đông Đông thắt lại, lòng quặn lên, cô biết hắn sẽ chăm sóc cô, lúc trước hắn đã nói rồi, nhưng điều cô mong muốn không phải thế này, vậy mà hắn vẫn cho cô…

Gả cho hắn… Trở thành thê tử của hắn…

Chuyện này… so với ước mơ vốn có từ lâu của cô còn lớn lao hơn rất nhiều…

Cô không đủ tư cách, cô biết, cô không xứng với hắn, cô biết. Dù có thể đọc được khẩu ngữ, nhưng cô không thể làm chủ mẫu đương gia, cô hiểu chuyện này hơn ai hết. Nhưng, chỉ cần thành thân thì cô có thể ở mãi bên cạnh hắn, suốt đời suốt kiếp, quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn, giúp đỡ hắn, ủng hộ hắn.

Đây là giấc mộng xa xỉ nhường nào, xa xỉ tới mức ngay cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ, vậy mà hắn lại tự tay dâng lên tặng cho cô.

Hắn sẽ hối hận, cô không nên đồng ý.

Chờ tới khi hắn tỉnh táo lại, chờ cơn hứng thú qua đi, có lẽ vài năm sau, hắn sẽ hối hận vì đã cưới cô.

Thế giới bên ngoài rộng lớn biết bao, rồi sẽ có lúc hắn gặp được nữ nhân mà hắn thích thật lòng, cô nương mà hắn yêu thương bằng cả trái tim, tới lúc đó hắn sẽ nhận ra quyết định cưới cô là một việc sai lầm.

Nhưng mà, sao có thể thử mà cô lại không thử?

Cô thật lòng rất muốn ở bên hắn, một ngày một đêm cũng được, một năm cũng được…

Cho nên, dù biết rõ đây là con đường không lối thoát, dù biết một khi đã đồng ý cô sẽ khó lòng quay lại, nhưng cô vẫn không chống lại được khát vọng của bản thân, không tài nào chống lại yêu cầu của hắn.

Thế là cô khàn giọng lên tiếng.

“Được, ta gả cho huynh.”

Thấy cô đã chịu mở miệng, lòng hắn bỗng lâng lâng nhẹ bẫng, nói giọng khàn khàn: “Nàng sẽ không hối hận.”

Cô nhìn hắn, nở ra nụ cười yếu ớt.

Hắn biết cô rất băn khoăn, hắn có thể cảm giác được sự bất an và thấp thỏm của cô, nhưng hắn không kiềm chế được, vươn vội tay ra ôm chặt cô vào lòng.

Đây là dụ dỗ, là gạt gẫm, nhưng hắn không làm không được.

Hắn chiếm được thân thể của cô, nhưng bấy nhiêu chưa đủ, hắn muốn thể xác của cô nhưng càng muốn lòng của cô hơn.

Hắn muốn trở thành người trong lòng cô, muốn cô mãi mãi mãi mãi thuộc về hắn, nhớ nhung hắn.

Hắn cần thời gian, nhiều thời gian hơn.

Bất chấp tất cả, mặc kệ trong lòng cô có ý định với tên kia hay không, chỉ cần thành thân thì cô sẽ là của hắn, đến lúc đó hắn sẽ có rất nhiều thời gian để bước vào tim cô.

Hắn sẽ có được, hắn phải có được.

~ Hết phần thượng ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play