Thời gian trôi qua rất nhanh, trong sự vội vàng đó, tám năm liền trôi qua.

Mật Ngói Đăng trấn mọi người sinh hoạt bình yên, hàng năm đều là mùa thu hoạch làm cho người ta quên đi trên người vẫn còn chịu sự nguyền rủa cùng hắc ám, bọn họ yên tâm như trước tín ngưỡng vào Tát Thước Ngươi thánh giáo, bọn họ tin tưởng giáo hoàng cùng nghiệp đoàn ma đạo sư bảo hộ, mà Mật Ngói Đăng trấn mưa thuận gió hòa nên sản phẩm nông nghiệp phong phú, cũng dần trở nên giàu có.

Con lớn nhất của lão trưởng trấn kế thừa chức vị của phụ thân làm trưởng trấn cũng đã tám năm, hắn lập tức trở thành một trưởng trấn xứng chức, cũng rất nhanh từ tiểu tử đã biến thành thanh niên trai tráng, thường xuyên qua lại giữa thủ đô và thôn trấn, sắc mặt hắn đã bị phơi nắng thành đen, nhưng thân thể thì cường tráng dị thường, đối với trưởng trấn lạc quan mà nghiêm túc, hắn chỉ có phiền não duy nhất là đứa con duy nhất của mình – Thước Á.

Đứa nhỏ bị ghi lại trong lịch sử của đất nước, tám năm sau qua đi, có lẽ trí nhớ đã không còn được bình thường, tình trạng của hắn luôn bị chú ý, Thước Á sau này lớn lên, tính cách thật quái gở.

Thước Á vóc dáng cao dài, dáng người mảnh khảnh cùng mặt tái nhợt, mẫu thân hắn từng một lần thiếu chút nữa mất đi hắn, cho nên chưa bao giờ để Thước Á giống như những nam hài khác mà làm việc dưới ánh mặt trời, làm việc nhà nông, Thước Á thích một mình đến chân núi trong rừng rậm săn thú — rừng rậm trên vách núi đen dựng đứng cao ngất gần bờ biển chưa từng có người đi vào sâu bên trong, nông nghiệp là việc chính, Mật Ngói Đăng trấn chưa từng có thợ săn chuyên trách. Mà Thước Á từ mười bốn tuổi liền bắt đầu đặc biệt thích một mình tới rừng rậm yên tĩnh.

Hắn chưa bao giờ chơi đùa với nam nữ cùng tuổi, cũng không theo chân bọn họ nói chuyện với nhau, thậm chí cũng rất ít nói chuyện với người trong nhà.

Làm cha mẹ lo lắng là đã hai mươi mốt tuổi, hắn cũng không có ý định kết hôn.

Mỗi khi mẫu thân bàn về việc kết hôn hay các cô gái trong trấn, Thước Á luôn cúi đầu một câu cũng không nói.

Làm mẫu thân cùng phụ thân cũng không cách nào tiếp tục nói.

Tám năm trước, khi bọn hắn nhìn thấy đứa con của chính mình toàn thân dính đầy máu của ma đạo sư kia từ trong căn phòng bị nguyền rủa đi ra, có lẽ nên hiểu được đứa con của chính mình đã vĩnh viễn thay đổi.

Phụ thân nghĩ muốn khuyên bảo đứa con, nhưng Thước Á vĩnh viễn cũng không nói một câu làm hắn không có biện pháp. Tức giận vừa nói với mẫu thân hai câu, Thước Á đột nhiên đứng lên, nâng lên cung tiễn của chính mình, một mình rời đi, thẳng tắp đi tới rừng rậm.

Rừng rậm thực im lặng, Thước Á luôn một mình ngồi trong rừng rậm, nhìn cây cối sinh trưởng, nhìn hoa dại nở ra, nghe sương sớm rơi tí tách, tâm tình liền trở nên yên tĩnh — mà  ở trong rừng rậm ngủ trưa, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt, lại giống như nhớ về quãng thời gian đặc biệt trong trí nhớ.

Luôn vào lúc chim chóc kêu to tỉnh lại, trời chiều phi thường hồng, cả thân hình đều phi thường ấm áp, chỉ có như vậy, mới giống như có được sự yên bình trong nội tâm. Thánh giáo, ở trong lòng Thước Á, đã trở thành không quan trọng. Thậm chí, ngay cả sự tín nhiệm của ông nội, cũng đều đã hoàn toàn trở nên thay đổi.

— bởi vì người kia đã từng kêu lên thảm thiết cùng nguyền rủa.....

Mặc kệ người khác như thế nào, cảnh trong mơ của Thước Á, luôn có vô số tia chớp đáng sợ đốt chọi một người....

Tỉnh lại toàn thân đầy mồ hôi lạnh, hắn không thể ở địa phương có người mà an tâm đi vào giấc ngủ, ở trong nhà mình cũng luôn chờ đợi tới hừng đông — không dám ngủ, trong giấc mơ, luôn nhớ lại cảnh tượng khủng bố — chất vấn, bất an, đã tám năm, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?!

Là làm trái lời hứa, hay biểu dương chính nghĩa? Hoặc là, vì mình, mà đốt cháy hủy diệt một sinh mệnh!

Không ai nói cho Thước Á. Mọi người đều giữ kín như bưng. Cái tên Ốc Lý Á Tư, đã trở thành cấm kỵ, không được nhắc tới, là cái tên bị nguyền rủa. Mọi người đều vui vẻ sinh hoạt, từng ở trước mặt hắn cười quyến rũ, những nữ hài tử nay đã trở thành thê tử của nam nhân, thành mẫu thân của những tân sinh mệnh, các nàng, đều đã quên rồi sao?

Trừ bỏ người nhà ngoại, không còn ai cười với Thước Á nữa, bọn họ mang theo sự lãnh đạm cố ý vô tình đối mặt với Thước Á — tựa hồ Thước Á đem tên lưu lại lịch sử, liền chứng minh sự hoang đường của bọn họ cũng trở thành lịch sử..... Cùng mọi người ở chung, làm Thước Á rất thống khổ.

Phòng ở của Ốc Lý Á Tư, đã sớm bị dỡ bỏ, trở thành một mảnh phế tích cỏ dại mọc thành bụi, ngay cả tiểu hài tử cũng không cho phép đến địa phương đó chơi. Tất cả các đóa hoa cũng bị xúc bỏ, chôn thật sâu dưới đất, cho dù ở dưới ánh trăng, cũng không còn một chút hương thơm cùng màu sắc...

Những khi ở trong nhà ngồi ngốc thực buồn chán, Thước Á hay một mình chạy tới rừng rậm, nơi này vào ban đêm, tuyệt không làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Bóng đêm rất sáng, ánh trăng tuyệt không xa lạ, rừng rậm ban đêm, côn trùng kêu vang, ngược lại tất cả nỗi ám ảnh đều biến mất.

Sau khi lớn hơn, Thước Á thậm chí bắt đầu bắt tay vào làm một khu nhà nhỏ, nằm ở vị trí nông trong rừng rậm, lúc đói thì tìm hoa quả trong rừng, ban đêm nghe tiếng gió xuyên qua lá cây một mình đi vào giấc ngủ, bình tĩnh mà ngủ không mộng mị đến tận lúc có tiếng chim hót.....

Phụ thân cùng mẫu thân dần dần cũng không còn quản hắn.

Giẫm lên lá cây mùa thu, Thước Á ngây thơ phát hiện thật sự lạnh, một ngày không thấy, lá cây vàng óng ánh đã muốn trở thành thổ nhưỡng dưới chân đại thụ — dưới tàng cây có sóc nhỏ lấy đồ vật này nọ ăn, lúc Thước Á đi qua, tiểu động vật cũng không quay đầu lại.

Phòng nhỏ không có đồ vật này nọ, giường cùng đồ dùng đơn giản, trên cửa sổ bày mấy bồn hoa, đều là tiểu hoa dại trong rừng rậm. Tưới nước, nhìn ngắm nụ hoa, chờ mong mấy đóa hoa nhỏ này nở ra — ở trong này, rời xa đám người, Thước Á thậm chí cảm thấy được ngủ cũng là một loại hưởng thụ.

— ngày mai đi rừng rậm nhìn xem thử?

Mùa thu rừng rậm có rất nhiều cây có quả, có thể cất trữ qua mùa đông.

Ngày hôm sau sáng sớm, một mình mang theo cung tiễn, theo con đường quen thuộc tiến vào trong rừng rậm yên tĩnh.

Đều là phong cảnh quen thuộc, nhiều năm như vậy trôi qua, cơ hồ mỗi một gốc cây đều trở thành người quen thân thiết, ánh sáng đều xuyên thấu qua lá cây xanh lục chiếu lên người, phi thường ấm áp. Nhớ rõ ở chỗ sâu trong rừng rậm có một gốc cây đặc biệt to là cây hạt dẻ, quả vừa to lại ăn ngon, năm trước Thước Á mới hái được một nửa, ngày hôm sau đến đã sắp rơi hết, hoặc là bị tiểu động vật chuyển đi toàn bộ rồi?

Ôm tâm tình xem thử, Thước Á đứng ở dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên: quả lấp lóe dưới lá cây, rất nhiều, rất lớn.

Nhưng trên cây không chỉ có trái cây.

— là quần áo thô ráp, tuy rằng bẩn, nhưng cũng không đến mức nát vụn, dù sao cũng là mùa thu, gió cũng đã rất lạnh....

Tóc tản ra, thực bẩn, dính lá cây cùng xác quả, đã sắp nhìn không ra dung mạo....

Chỉ có ánh mắt kia, như trước là hoảng loạn mang theo sự điên cuồng cùng cừu hận—

Hắn lập tức muốn chạy trốn khỏi thân thể mới nhảy xuống từ bên kia đại thụ, nhưng tứ chi lại hoàn toàn bất động — thật mạnh ngã trên mặt đất đầy lá rụng, Thước Á chạy ra khỏi nơi đại thụ che chắn, chói mắt, lá rụng màu vàng trong không trung, có chút màu đỏ tươi đến mức thành đen như là máu....

Ốc Lý Á Tư....

“Không được lại đây.... ” Thanh âm khàn khàn, âm thanh phát ra vậy mà lại mang theo sự sợ hãi....

“Ốc Lý Á Tư..... Ngươi, còn sống không?” Thước Á muốn hỏi cái gì đó, nhưng xuất ra khỏi ngực, cũng chỉ có những lời này mà thôi.

“Sống?.... “Có lẽ là có thể miễn cưỡng đứng lên được, Ốc Lý Á Tư, hoặc là nói bản thân có thể sống lại chỉ vì một mục đích duy nhất, cười lạnh, tựa hồ là thái độ cười nhạo, máu nhỏ giọt, xuyên qua tám năm mãi mãi ám ảnh trong trí nhớ, như trước là huyết nhục mơ hồ.... “Ta là quỷ!”

“Hoặc là, ngươi có thể gọi người nhà đến lại giết ta lần nữa!!”

Gió nổi lên, Thước Á biết thái dương đã bắt đầu lặn về tây.

Tuy rằng thời gian đã qua, nhưng Thước Á lại cảm giác trời chiều như vậy cùng thật lâu thật lâu trước kia cũng không có gì khác nhau....

“Miệng vết thương, nghiêm trọng không?”

“Ngươi vẫn như vậy sao?”

“Mùa đông lập tức tới rồi, ngươi đi nơi nào?”

“Tám năm, ngươi vẫn như vậy sao?”

Thước Á nói xong, cũng không cần hắn trả lời.

Cũng không rõ ràng là hỏi chính mình, hay là hỏi hắn, chỉ là nhìn linh hồn nam nhân bị chính tay mình giết chết này, lại chỉ biết nói lung tung....

Bởi vì những điều này cùng lắm là một loại mộng ảo, linh hồn của hắn sao? Không, thậm chí ngay cả linh hồn của hắn, đều đã bị phong ấn dưới nền đất hắc ám!

Này hết thảy... Đều là mộng ảo sao?!

Bước chân phía dưới lá rụng bắt đầu thì thầm tiếng vang.

Qua hồi lâu Thước Á mới nghe rõ đó là thanh âm bước chân của chính mình.... hướng về phía hắn đi qua... Vô luận là ác mộng hay sự thật, hiện tại chính mình, đã đủ cường đại, có năng lực lý giải hết thảy mọi sự tình!

“Cút —!”

Ốc Lý Á Tư phí công vô ích hô một tiếng, rồi giãy dụa bắt đầu đứng lên chạy....

Hắn chạy thực hoảng hốt khó coi, cước bộ không xong, trên mặt đất, để lại một đạo vết máu tí tách.

Ốc Lý Á Tư.......

Thước Á nửa đêm bừng tỉnh, hỏi chính mình: đó không phải mộng? Người kia không phải đã muốn hóa thành tro rồi sao? Người kia, bị phong ấn ở dưới tảng đá giữa ruộng lúa....  Đó là linh hồn sao? Vì sao, linh hồn lại chảy máu? Vì sao, linh hồn lại đói khát?

Không....

Kia không phải linh hồn....

Ốc Lý Á Tư đã trở lại.

Ốc Lý Á Tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play