Một hồi náo loạn khôi hài kết thúc, Trương Kiến Hiền nằm tại một bệnh viện tư lớn ở nội thành Đài Nam, đơn độc trong phòng bệnh cao cấp, sở dĩ được đối xử như vậy, vì cha mẹ có tiền có thế của hắn được cảnh sát báo tin, khẩn cấp dìm tin tức, lại tống hắn đến bệnh viện do họ hàng mở.
Ngọc Linh Lung đã tiêm cho hắn loại thuốc rất mạnh, hắn đã ngủ mê man một ngày một đêm, mơ hồ nghe thấy cảnh sát bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, nói khu dân cư vùng ngoại thành xảy ra trận đấu súng kịch liệt của hắc bang, khi cảnh sát chạy tới hiện trường, phát hiện vài cỗ thi thể, trong đó có kẻ đặc biệt, xác nhận vốn là người đứng đầu một bang hội phía bắc, ngoại hiệu là Tiểu Xích Hào.
Về nơi xảy ra đấu súng, là một biệt thự ngoại ô, thân phận chủ nhà đã xác định, nghe nói chỉ là một người dân lương thiện, lúc sự tình phát sinh thì đang ở trong chuồng gà, bởi bây giờ giá gà đang lên, sợ trộm ghé thăm, chủ nhà không thể không canh chừng chuồng gà mỗi đêm.
Hỏi chủ nhà tại sao trong nhà lại có hắc bang gây chiến, chủ nhà chỉ nhún vai nói không biết, cảnh sát cũng chẳng thể tìm hiểu thêm.
Trương Kiến Hiền nhớ tới Kim Long, nhớ tới trên vai gã bị thương, theo những gì hắn vừa nghe, Kim Long hẳn là không bị bắt, có lẽ đang trốn nơi nào đó dưỡng thương, thuận tiện tránh rắc rối.
Sau đó, kết thúc rồi? Vì tránh hiềm nghi, Kim Long hẳn sẽ rời xa mình, sau này hẳn sẽ không còn gặp lại, Trương Kiến Hiền hắn rốt cục có thể trở về cuộc sống bình thường.
Tiếp tục cố gắng đạt thành tựu tại công ty, cũng tiếp tục mơ mơ màng màng mỗi đêm.
Sau khi thanh tỉnh, cảnh sát có hỏi thăm việc Trương Kiến Hiền làm việc tại Đài Bắc vì sao lại ở hiện trường đấu súng Đài Nam, hơn nữa không thể cử động, vô cùng kỳ lạ, liệt hắn vào danh sách nhân vật quan trọng, lại phái một gã cảnh quan chống tội phạm Nam Bộ tới tra án.
Quá khứ Trương Kiến Hiền quá mức sạch sẽ, tốt nghiệp tại một trường danh giá ở Mỹ, có nghề nghiệp, chú bác còn là chính trị gia nổi tiếng, bởi vậy thái độ của cảnh sát với hắn cũng thân hòa, chủ yếu là làm rõ chút nghi vấn mà thôi.
“Lúc tôi chuẩn bị đi làm, có người cầm súng lao vào xe của tôi, ngoài cửa nhà, có hai kẻ khác phóng xe tới bắn…” Trương Kiến Hiền giải thích.
Đây là thực, căn cứ theo điều tra của cảnh sát, cùng lời khai hàng xóm của Trương Kiến Hiền, buổi sáng ngày thứ Hai, ngay lúc hắn định đi làm, trước cửa đột nhiên có bắn nhau, Trương Kiến Hiền luôn lái xe cẩn thận lại phóng nhanh, xe đụng đông đụng tây, phóng vọt đi.
“Có hai kẻ bắt cóc uy hiếp tôi, cướp xe của, còn nói muốn bắt tôi làm con tin…” Hạ mi, Trương Kiến Hiền chậm rãi hồi tưởng, cau mày nói: “Tôi không thể làm gì, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh…”
“Anh còn nhớ rõ tướng mạo kẻ bắt cóc không?”
Trương Kiến Hiền suy nghĩ một chút, nói: “… Tôi rất sợ hãi, không dám nhìn nhiều…”
Cảnh quan lấy mấy tấm hình cho hắn nhận dạng, trong đó bất ngờ có cả hình Kim Long, Vĩ Tử cùng Cận đại ca, Trương Kiến Hiền cười khổ, nhất nhất phủ nhận, nhưng nhìn thấy Tiểu Xích Hào, cùng kẻ từng chĩa súng vào ngực hắn, lại bị Kim Long đánh gục, hắn nói có điểm giống.
Trương Kiến Hiền không nhận Kim Long, thuần túy là vì trả lại nhân tình, bởi vì khi Tiểu Xích Hào xuất hiện, gã đã lấy thân chắn trước Trương Kiến Hiền, thậm chí còn trúng đạn, tính ra, Kim Long đã cứu hắn hai lần.
Cho nên, hắn không muốn thiếu nợ Kim Long.
Cảnh quan cuối cùng nói: “Chúng tôi hoài nghi Xích Hào bang từ đâu đó biết được bối cảnh gia đình anh, vì giành đất đai tiền tài ở Nam Bộ, bắt cóc anh đến Đài Nam, định lấy anh uy hiếp Trương gia… Chúng tôi đã liên lạc với cha mẹ anh, bọn họ đang ở ngoài.”
Cười khổ, cha mẹ cũng tới? Là muốn dìm chuyện này xuống đi.
“Án tử này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, sau này còn cần tiên sinh phối hợp điều tra…” TRước khi cảnh quan rời đi, khách khí nói.
“Tôi sẽ tận lực phối hợp, không thành vấn đề.” Trương Kiến Hiền gật đầu nói.
Cảnh quan đi không bao lâu, lại có mấy người vào, đi đầu là người đàn ông đã hai màu tóc, ước chừng năm mươi mấy tuổi, bên cạnh ông là một vị quý phu nhân trung niên, trang phục cao nhã đoan trang, phía sau là ba vị thanh niên, tướng mạo tương tự Trương Kiến Hiền, nhưng khí chất lại phù phiếm, bộ dạng lòe loẹt.
Trương Kiến Hiền nhận ra người đến, cho dù mười năm không gặp.
“Cha, mẹ.” Lại gật đầu với ba người phía sau: “Kiến Trí, Kiến Trung, Kiến Dũng.”
Cha mẹ cùng ba người em đều tới, sắc mặt lại khó coi, không có vui sướng sau bao năm xa cách, khí thế hung hãn, không giống như an ủi con mình, ngược lại như đến khởi binh vấn tội.
Người cha uy nghiêm nhìn hắn, không nói một câu, người mẹ mở miệng trước.
“… Lại là mày, lại vừa làm ra chuyện gì? Tưởng cho mày ra nước ngoài, sẽ làm mày thu liễm chút, không ngờ mày còn dính vào hắc đạo, nghĩ động tới dự án quy hoạch của chú mày…”
“Dự án quy hoạch?” Trương Kiến Hiền nghe không hiểu.
Bọn đệ đệ lúc này náo nhiệt lên: “Chú làm ủy viên lập pháp nói, gần đây một bang phái ở Bắc Bộ đang muốn lôi kéo ông, chính xác là chú ý tới dự án quy hoạch của ông, tính phân một chén canh, chú không để ý, bọn chúng tìm anh, diễn khổ nhục kế đi!”
“Khổ nhục kế? Có gì tốt cho tôi?” Trương Kiến Hiền vẫn không rõ ý tứ trong lời bọn họ.
“Đừng giả bộ, đại ca, anh nhất định là vì ba mẹ không chia đất cho anh, cho nên cùng lão đại hắc bang mưu đồ cướp sản nghiệp trong nhà… Đừng như vậy, mấy năm trước ba mẹ đã cho anh một bút tiền, đê anh cách xa xa ra, với anh cũng tận tình tận nghĩa rồi…” Một đệ đệ nói như vậy.
Người đệ đệ tiếp lời: “… Đại ca chuyện anh cặp kè với đàn ông, đến giờ vẫn làm bọn tôi xấu hổ khi ra ngoài… Vị lão đại hắc bang kia sẽ không phải một tình nhân của anh chứ? Hơi quá đáng, dù là tình nhâ, bọn tôi dù sao cũng là thân nhân, anh sao có thể chân ngoài dài hơn chân trong, sử dụng thủ đoạn âm hiểm như vây?”
“Tôi không có.” Trương Kiến Hiền thản nhiên mà đáp.
Người mẹ lúc này nói: “Làm cái gì, trong lòng mày biết rõ ràng, trước kia mày học không giỏi, trung học đã quan hệ bất chính với đàn ông, còn nháo đến toàn bộ Đài Nam đều biết, ta đã bỏ cả đống tiền để cha mẹ đối phương im miệng… Ghê tởm, nếu không phải cảnh sát tìm chúng ta, ta căn bản không muốn thừa nhận mày là con ta.”
Trương Kiến Hiền đưa mắt nhìn cha, nói: “… Con chưa từng làm cái gì.”
Người cha lạnh lùng hừ một tiếng: “Bác sĩ nói xét nghiệm nước tiểu của mày phát hiện có thuốc phiện, giải thích thế nào? Mày đã trụy lạc đến độ dùng tới thuốc? Tao cảnh cáo mày, ở ngoài ngàn vạn lần đừng nói là con tao, tao sang năm sẽ tham gia tuyển thị trưởng, nếu tin tức con tao dùng thuốc còn là đồng tính luyến ái truyền ra, đối thủ nhất định sẽ dùng để công kích tao.”
Trương Kiến Hiền đầu tiên là thất thần, sau đó cười.
Người nhà này thật sự rất buồn cười, bọn họ chỉ biết chỉ trích, thì ra đều đặt lợi ích của mình lên trên hết, cha muốn tranh tuyển thị trưởng, cho nên lãnh khốc cắt đứt quan hệ; bọn đệ đệ sợ đại ca tranh tài sản, cho nên trước mặt cha mẹ gièm pha; mẹ thì sao? Mẹ xuất thân danh môn, khác biệt hoàn toàn với thường nhân như mình…
Những người này cư nhiên là cha mẹ anh em của hắn.
“Mày cười cái gì?” Người cha quát một hồi, thấy con mình tươi cười, kỳ quái hỏi.
Trương Kiến Hiền lắc đầu, quay về giường, trả lời: “… Tôi không nhận ra các người, mời về cho, tôi cùng Trương gia ở Đài Nam một chút quan hệ cũng không có, tôi sẽ nói như vậy với bất kể người nào.”
Nhắm mắt lại, trước đây còn có điểm quyến luyến, thậm chí hy vọng có một ngày bọn họ một lần nữa tiếp nhận mình, nay hắn đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi.
Có thể nói, hắn thậm chí muốn vứt bỏ họ “Trương” này, hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Nghe thấy thanh âm những người đó ra ngoài hơn nữa còn đóng cửa lại, khóe miệng hắn vẫn duy trì nụ cười, nhưng hai mắt lại ê ẩm, cơ hồ sắp rơi lệ.
Tình người ấm áp nhu hòa không phải không có, chỉ là Trương Kiến Hiền hắn bất hạnh, thân nhân đều là kẻ lương bạc lãnh khốc.
Không bao lâu, cánh cửa lại bị mở ra, hắn vốn tưởng là y tá, lơ đểnh, lại nghe thấy có người nhẹ giọng gọi tên hắn.