Để đồng xu cầu nguyện trong túi, Yusite lái xe tới trường học đón Emily về nhà.
Emily chú ý tới ba ba trầm mặc hơn trước, lúc ở ngã tư gặp đèn đỏ dừng lại, Yusite nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng, “… Emily, con cảm thấy chú bác sĩ là người thế nào?”
“…” Nhớ tới bí mật nhỏ của mình, Emily rất chột dạ. Sau một lúc lâu mới bĩu môi trả lời: “Không biết… Hẳn không phải là người xấu.”
Yusite chỉ tùy tiện hừ một tiếng đáp lại, tựa hồ cũng không thèm để ý đến câu trả lời của Emily, tựa như hắn lại thật ra là tự đặt câu hỏi cho mình.
“Ba ba…” Emily kéo tay áo của Yusite, nhỏ giọng nói: “Chúng ta là có phải nên mời chú Jesse ăn cơm không, cảm ơn y lần trước…”
Lần này Yusite quay đầu, mang theo mỉm cười, sờ sờ má của Emily, “Ý kiến hay.” Hắn đưa điện thoại giao cho Emily, “Con mời y đi.”
Emily có chút thẹn thùng nhấn xuống phím điện thoại. Không khéo, đúng lúc nhà buôn thiết bị chữa trị đến bệnh viện thăm hỏi, Campbell chỉ có thể vội vã trả lời một câu y sẽ gọi lại liền cúp máy. Emily vì thế đưa điện thoại trả lại cho Yusite. Về đến nhà, bọn họ vừa bước vào cửa, điện thoại trong nhà liền vang lên.
Chắc là Campbell gọi tới, Yusite và Emily trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ như vậy. Cha con nhìn nhau một cái, Emily có chút ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác, đi vào phòng, Yusite mỉm cười nhận điện thoại.
“Alo?”
Đầu kia của điện thoại đầu tiên là yên lặng một lát. Mấy giây sau, đối phương rốt cục mở miệng.”Johan?”
Là giọng của một người phụ nữ, một giọng nữ làm Yusite da đầu tê dại, hắn tựa như gặp phải sấm sét giữa trời quang, nhất thời khô nứt tiêu hóa.
Vượt qua kinh ngạc chấn động trước đó, hắn rốt cục mở miệng, lấy thanh âm khô khốc nói: “… Nina?”
“Đúng, em là Nina.”
“Em khỏe không?” Yusite có chút rối loạn, “Sáu năm… Sáu năm qua, em rốt cục nghĩ đến liên lạc với bọn anh?”
Nhớ tới lúc trước nháy mắt nhận được đơn ly dị, Yusite oán giận gần như muốn ói. Hắn nhớ rõ bản thân lúc đó mất hết hồn vía dựa vào cuawr trượt ngồi xuống đất, con gái mới bốn tuổi không ngừng gào khóc, hắn cũng khóc. Cũng không phải là bởi vì đối Nina có bao nhiêu quyến luyến, nhưng mà ở chung vài năm, cho dù không có tình yêu cũng có nên có thân tình, nhưng phát hiện đối phương lại không cho hắn bất kỳ giải thích, nói rõ gì, thậm chí không có dũng khí đối mặt, coi cha con bọn họ như hàng hóa vậy dùng một gói bưu kiện liền trả lại.
“Tôi gọi điện cũng không phải ôn chuyện hay ân cần thăm hỏi.” Tiếng của Nina cơ hồ không mang theo tình cảm, “Tôi nghĩ trước thông báo cho anh, hai ngày nữa anh sẽ nhận được một phong thư của luật sư gửi: Tôi muốn giành quyền giám hộ Emily.”
Yusite ngây ngẩn cả người. Hai giây sau, hắn nhịn không được rống to hơn: “Giở trò quỷ gì? Lại là thư của luật sư! Cô coi tôi, coi Emily thành cái gì? Vì sao không có can đảm đối mặt với chúng tôi?”
“Johan, đây là chuyện nghiêm túc. Lúc tôi 『 đối mặt 』 với anh sẽ mang theo luật sư cùng đi, tôi kiến nghị anh cũng tìm một luật sư.”
“Xuống địa ngục đi!” Yusite chửi ầm lên, “Cô dựa vào cái gì? Ban đầu là cô vứt bỏ chúng tôi rời đi, bây giờ còn có mặt mũi tranh quyền giám hộ? Nói cho cô biết, Emily là con gái của tôi, một mình tôi! Cô dựa vào cái gì…”
“Johan, mẹ nó…” Giọng điệu của Nina cũng sắc nhọn hơn, lập tức bên cạnh mơ hồ truyền đến một trận thanh âm huyên náo thì thầm, thanh âm của cô ta lại khôi phục lãnh đạm như trước, “Căn cứ theo lời luật sư của tôi, lúc tôi và anh ly hôn mặc dù không có đặc biệt xin quyền giám hộ, cũng không có nghĩa là buông tha; mà anh lại lợi dụng cơ hội 『 một mình chiếm lấy 』 Emily. Hiện tại tôi chỉ là mở rộng quyền lợi tôi nên có.”
“Cô nói cái gì…” Giọng của Yusite run run.
“Tôi lúc trước tuổi còn quá nhỏ, đối với cuộc sống và tương lai đều lờ mờ. Mà anh suốt ngày ở bên ngoài, làm việc, thu nhập đều không ổn định, không có cách nào làm chỗ dựa và che chở cho gia đình; tôi phải tự mình lo việc nhà, tự đối mặt với gánh nặng cuộc sống… Tôi không biết làm thế nào mới tốt, không thể làm gì khác hơn là ly hôn, là bởi vì sợ…”
“Cái gì? Cô muốn nói cho tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi? Không nên ức hiếp người quá đáng!” Yusite cắn răng nghiến lợi nói “Nếu như cô thật là bất đắc dĩ mới ly hôn, như vậy con gái thì sao? Những năm gần đây cô có quan tâm tới nó không?”
“Tôi đã gặp Emily rồi.” Nina bình tĩnh nói. Yusite không khỏi kinh ngạc ngẩn người: Emily lại chưa từng nói cho hắn biết.
“Trên thực tế, trong hai năm qua, tôi bình thường đến trường học của Emily, chỉ dám đứng xa nhìn nàng.” Nina bình tĩnh nhưng giọng nói lại ác liệt quở trách, “Johan, anh cũng không phải một người cha xứng chức. Để bệnh tim của Emily kéo dài lâu như vậy, thậm chí ngay cả đúng giờ đưa đón nó cũng làm không được. Anh mỗi lần đến trễ đều là tôi ở cùng nó.”
Yusite nhớ tới lúc giao hàng cho Diego, có một ngày đến đón Emily muộn, lúc đến trường Emily lại không có ở đó.
Nina lại tiếp tục nói: “Bởi vì anh không có thời gian, cho nên Emily không thể tham gia cuộc thi đánh vần, bởi vì anh vô năng, kéo đến bây giờ còn không thể làm xong phẫu thuật tim hoàn chỉnh cho Emily, anh khiến Emily ở trước mặt bạn học thật mất mặt… Anh… Anh ngay cả tóc của nó cũng không buộc tốt…” Nina nói đến đây, càng nghẹn ngào.
“Lúc này nói chuyện buộc tóc cái gì?” Yusite tức giận cũng chảy nước mắt, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Những lời này cô thế nào mà nói ra được? Nếu như cô thật sự có tâm, vì sao không ở hai năm trước liền tranh quyền giám hộ đi? Hết lần này tới lần khác đợi đến lúc nó phải chuyển viện đến bậnh viện tốt nhất bờ đông, lịch phẫu thuật cũng đã xếp xong mới tranh?”
Nina trầm mặc. Bên cạnh lần nữa vang lên tiếng thì thầm. Yusite lúc này mới ý thức được, chắc là tiếng của luật sư, đây là đang thu âm cuộc gọi.
“Nói chung, tôi chín chắn hơn rất nhiều.” Nina nhớ lại bản thảo tựa như đều đâu vào đấy nói: “Tôi tái hôn rồi, nhà tôi buôn bán vật dụng trong nhà, có một con trai mười lăm tuổi, vợ trước sinh; mấy năm này, tôi đã học được chăm sóc con gái thế nào. Hai người bọn họ đều rất ủng hộ quyết định nhận Emily về của tôi.”
“Tôi không muốn ấu trĩ cải nhau với anh.” Nina dừng một chút, “Emily… Cũng không có tha thứ cho tôi. Thế nhưng, nó nói đồng ý cho tôi một cơ hội. Johan · Yusite, tôi cam đoan với anh: Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
Nói xong, Nina liền dứt khoát cúp máy.
Yusite ngồi bệt xuống, cảm thấy khó thở, trong đầu trống rỗng, hắn cơ hồ khó thở, vừa quay đầu, thấy Emily hai mắt lóe ra nước mắt sợ hãi, từ cửa phòng ló ra nhìn lén hắn.
Yusite nói không ra lời, chỉ có thể vẫy tay, Emily liền sợ sệt đi tới bên cạnh hắn.
“Ba ba…”
Yusite hít một hơi thật sâu, chật vật nói: “Con… Con đã gặp mẹ?”
“Không biết… Con sợ.” Emily bắt đầu nức nở, “Ba ba, người giận sao?”
Yusite cũng không trả lời. Emily lập tức khẩn trương ôm lấy cánh tay hắn, “Ba ba không nên tức giận… Con không dám.”
“Mẹ nói với con cái gì?”
“Không có nói gì… Con hỏi mẹ, không phải là bởi vì con sinh bệnh, khiến mẹ ghét, cho nên mẹ mới không cần con… Mẹ nói không phải, mẹ là ghét chính bản thân mẹ, không biết làm thế nào mới tốt, mẹ giận bản thân nên mới rời đi.” Emily vừa khóc vừa nói: “Con không có tha thứ cho mẹ… Chỉ nói có thể cho mẹ một cơ hội…”
Yusite sờ sờ đầu Emily, mới chú ý tới trên tóc của bé cột một dây buộc hình Hello Kitty nho nhỏ.”Con sao lại có cái này?”
“Ngày đó ba ba tới đón con rất trễ, mẹ liền dẫn con đến xích đu gần đó.” Emily khá sợ hãi, cúi đầu lúng túng: “Mẹ nói tóc của con rất đẹp, màu đỏ giống như mẹ… Mẹ giúp con buộc tóc, còn buộc cái này lên… Con không cần…” Emily lén nhìn Yusite, lập tức luống cuống tay chân muốn đem dây buộc tóc tháo ra, “Nếu như ba ba muốn con ghét mẹ, con liền ghét mẹ… Ba ba không nên tức giận…”
Lòng của Yusite toàn bộ quấn quýt, hắn nắm tay con gái, “Emily, không cần ghét mẹ con.”
Chỉ là buộc tóc và một dây buộc tóc nho nhỏ liền mua chuộc được lòng của con gái, Yusite thở dài một hơi. Hắn không cách nào muốn con gái ghét bỏ mẹ của nó, hắn làm không được.
Chậm một chút, Campbell rốt cục gọi đêsn. Sau khi nhà buôn dụng cụ chữa trị rời khỏi, y khám bệnh cho mấy người, sau đó có một bệnh nhân loạn nhịp tim tới cửa khám gấp.
Vừa làm xong, y kỳ thực rất mệt mỏi, chẳng muốn đến chỗ khác; vốn là muốn đi về nghỉ, hôm khác lại mời cha con Yusite cùng đi ăn. Nghe được tiếng của Emily không bình thường, lại không nói hai lời lập tức bắt taxi chạy tới.
Tới chỗ Yusite ở, Campbell nhấn chuông nhiều lần, Emily mới ra mở cửa.
Bé ngẩng đầu như nhìn Campbell một cái, lại lén nhìn ba ba một chút, vẻ mặt sợ hãi lại tự trách. Cho dù không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Campbell cũng mơ hồ đoán ra liên quan đến bí mật của Emily.
Y sờ sờ đầu Emily, nhẹ giọng nói cho bé biết không có việc gì, muốn bé thay quần áo, sau đó cùng ra ngoài ăn cơm. Emily gật đầu, lập tức nghe lời làm theo.
Trong phòng khách rất tối, lại không mở đèn. Yusite ngơ ngác tê liệt ngồi trên ghế sa lon, đầu ngửa về sau, hai mắt vô thần, trong bóng tối thoạt nhìn như một con rối bị đứt dây mệt lả.
Campbell cũng không bật đèn, chỉ là yên lặng đi tới bên cạnh Yusite ngồi xuống, kéo một tay của hắn qua cầm chặt. Cái tay kia thật lạnh, gần như không có cảm giác mạch đập. Không biết qua bao lâu, Campbell mới ôn nhu nói: “Tôi đói bụng. Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Hai người đi đi, tôi không đói bụng.” Yusite rốt cục mở miệng.
“Em không đi, Emily cũng sẽ không đi.” Campbell nói: “Một người ăn rất không thú vị, hiện tại tạm thời mời một đối tượng khác lại quá muộn. Em thiếu tôi một bữa cơm, phải theo tôi.”
Yusite nhìn y một cái, vẫn không nói lời nào. Campbell tiếp tục dường như không có việc ấy nói: “Chúng ta ăn đồ Ý được không?”
“… Anh vì sao không hỏi?” Yusite hữu khí vô lực nghi vấn, “Vì sao không hỏi tôi phạm cái sai lầm ngu xuẩn gì?”
Campbell mỉm cười, duỗi cánh tay khoác lên vai Yusite, thuận tiện đem hắn kéo về phía mình, “… Biết không, mạch máu tim những bộ phận này bình thường ở trong thân thể nghiêm túc đập đều, tuần hoàn, mọi người cơ hồ sẽ không cảm thấy được sự tồn tại của bọn nó; cho nên, rất nhiều bệnh nhân lúc phát hiện có vấn đề mới tới tìm tôi, thường thường đã phát triển đến mức nghiêm trọng.” Y ôn hòa nói: “Lúc đó, lại đi truy xét 『 rốt cuộc phạm phải sai lầm gì 』, lại trách cứ 『 lúc trước vì sao lại làm như vậy 』 hoặc 『 vì sao không làm như vậy 』, ở lập trường của tôi mà nói, giúp đỡ để chữa bệnh rất có hạn, thậm chí là vô dụng.”
Y khẽ hôn lên trán Yusite một cái, “Quan trọng nhất là phải biết làm sao để chữa trị chính xác… Sau này không nên giẫm lên vết xe đổ.”
Yusite nhắm mắt lại, tựa lên vai Campbell; Campbell thuận thế ôm lấy hắn, một tay cùng mười ngón tay của hắn đan chặt vào nhau. Cái bờ vai rộng mà chắc kia, tay vô cùng ấm áp. Yusite không khỏi lại một lần nữa tuyệt vọng chờ mong, nắm chặt tay hắn sẽ không buông ra nữa.
“Ăn. Em gầy như cây sậy rồi.” Campbell đem cả đĩa sò Ý đẩy đến trước mặt Yusite. Yusite dùng nĩa tùy tiện xăm một con bỏ vào trong miệng, lực chú ý hoàn toàn tập trung vào một phần tài liệu ở trên tay.
Nằm trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, trong nhà hàng Ý nho nhỏ mang tên Santoro’s lộ ra bầu không khí vui vẻ.
Tuy rằng khách hàng đều tận lực khống chế âm lượng tiếng nói, nhưng mà bởi vì khách quá đông, tiếng cười nói trò chuyện cũng liền khuếch tán ra; so sánh ra, bọn hắn lại càng lộ vẻ yên tĩnh.
Sau một lát, Campbell nhìn đồng hồ, không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại không hề báo trước của vợ trước, Yusite cũng bắt đầu vì tranh quyền giám hộ con gái mà chuẩn bị. Hắn khéo léo từ chối luật sư mà Campbell giới thiệu, tự mình tìm một luật sư giá vừa phải: Không chỉ bởi vì luật sư mà Campbell giới thiệu rất đắt, hơn nữa Yusite muốn dúng lực lượng của chính mình giữ được con gái. Còn nữa, vụ kiện tranh quyền giám hộ không giống với cái khác, luật sư có tiền có thế cũng không chắc chắn sẽ thắng kiện; ngược lại, rất nhiều vụ kiện lại sẽ đồng tình với người yếu thế.
Bởi lần đầu đàm phán sắp tới, luật sư của Yusite muốn hắn lập tức chuẩn bị tất cả tư liệu mấy năm qua. Còn thành khẩn nói cho hắn biết, loại kiện tụng này phi thường tàn khốc vô tình, luật sư của đối phương sẽ từng vết nhơ ở tầng thấp nhất khó chịu nhất vạch trần, muốn Yusite trước bình thản thừa nhận bất luận chuyện gì có khả năng tạo thành ảnh hưởng xấu: Để lộ sổ ghi chép, trốn thuế, thậm chí quan hệ giao hữu đều sẽ xếp vào cân nhắc. Vì vậy Yusite bắt đầu ở ghi lại nghĩ lại và hồi tưởng ký ức mấy năm qua, còn phải cùng luật sư mô phỏng sách lược đàm phán; sinh hoạt và công việc bị làm loạn hết cả lên.
Về phương diện kiện tụng, Campbell có thể thực sự giúp đỡ vô cùng ít; vì vậy chỉ có thể lấy lý do “đừng làm Emily lo lắng”, muốn Yusite đến nhà trọ ở trung tâm của y chuẩn bị tư liệu, buổi trưa lại sẽ tìm y cùng dùng bữa, bảo đảm hắn ăn uống như thường.
“… Thế nào?” Campbell lại hỏi.
Yusite theo bản năng gật đầu, “Luật sư nói, chỉ cần tôi có thể bám vào chuyện Nina lúc trước ác ý bỏ rơi, xác suất thắng kiện càng lớn. Vấn đề là, Nina thuê được một luật sư rất có kinh nghiệm, rất có thể sẽ lấy lý do lúc đó còn quá trẻ, khó tránh khỏi phạm sai lầm để bào chữa.” Hắn liền nhét vào một miếng mì Ý, “Hơn nữa, cô ta tái hôn rồi, chiếu cố đứa con của chồng… Quan toà có thể bởi vì nhận định cô ta đã trở nên thành thục, ổn định, bởi vì cô ta cố tình sửa đổi mà…”
Campbell đem tư liệu trên tay Yusite đè xuống.”Ý của ta là, mì Ý này thế nào?”
“… Xin lỗi.” Yusite rốt cục quay đầu lại, vừa vặn đối diện mắt mang nụ cười của Campbell, không khỏi mặt đầy hổ thẹn, “Ăn thật ngon. Tôi…”
Sau đó, Campbell và hắn cùng nhau chậm rãi tản bộ trở lại dưới nhà trọ, “Em lên đi, trước khi gặp luật sư nhớ kỹ nghỉ ngơi một chút.” Campbell nói.
“Anh không lên sao?”
Campbell chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, lắc đầu. Yusite lúc này mới chú ý thời gian đã không còn sớm, Campbell phải quay về bệnh viện.
Ngồi trên ghế sa lon, nhìn trên bàn một chồng tư liệu, Yusite hít sâu một hơi. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác mình không là một người cô độc lưng đeo gánh nặng nặng nề, tựa như có một cánh tay ẩn hình từ phía sau chống lưng hắn, nâng bờ vai của hắn, đến đỡ hắn.
Vốn tưởng rằng chuyện nàysẽ tăng thời gian chung đụng giữa hắn và Campbell, không biết vì sao nhưng không phải như vậy. Buổi trưa, bọn hắn nếu ở nhà trọ dùng cơm, Campbell đương nhiên sẽ nhân cơ hội này hướng hắn cầu hoan; thế nhưng, có thể bởi vì đột nhiên thả lỏng, Yusite thường thường vừa lên giường liền ngủ. Có hai lần Campbell mới làm được phân nửa, phát hiện người trong ngực lại ngủ say, cũng không tiện đánh thức đối phương làm tiếp, không thể làm gì khác hơn là bỏ dở; hẹn bên ngoài dùng cơm, thường sẽ quên thời gian, tựa như ngày hôm nay vậy.
Buổi tối, nếu như Campbell không có tiệc xã giao, sẽ đến nhà Yusite.
Tuy rằng Emily từ từ tiếp thu chuyện “chú Jesse là bạn tốt của ba ba”, thế nhưng ở trước mặt con gái, hắn và Campbell đều tương đối chú ý kiềm nén, ngay cả hôn môi cũng sẽ tránh; lài càng miễn bàn đến lưu lại qua đêm. Campbell bình thường đợi đến gần nửa đêm, tuy rằng mệt mỏi rã rời, vẫn là bắt taxi trở về.
Campbell không có gì oán giận, thế nhưng Yusite lại mơ hồ cảm thất trong ánh mắt của đối phương mất hứng và không nhịn được càng ngày càng rõ ràng.
Buổi sáng hôm sau, Yusite và luật sư có hẹn, gặp mặt thẳng đến gần trưa mới kết thúc, hắn sợ Campbell lo lắng, lập tức gọi báo cho tri đối phương.
“Không sao, em từ từ đi.” Ở đầu kia điện thoại, Campbell nói: “Vừa vặn, buổi trưa hôm nay tôi có việc… Em nhớ kỹ ăn cơm trưa.”
Yusite lúc đó cũng lơ đểnh. Qua hai ngày, đồng dạng gần tới trưa, Campbell gọi cho hắn, nói không có cách nào cùng dùng bữa trưa. Chắc là Campbell bận rộn công việc, hơn nữa bữa trưa của bọn hắn vốn cũng không phải là cuộc hẹn cố định, Yusite không dám hỏi nhiều.
Kế tiếp, thời gian hai người cùng dùng bữa trưa càng ngày càng ít. Thời gian bọn hắn đơn độc gặp mặt đã không nhiều, lại trừ thời gian nghỉ ngơi vào buổi trưa, có lúc cả ngày thậm chí không thấy được mặt.
Liên tục qua vài ngày, Yusite rốt cục nhịn không được, chưa đến trưa chạy tới bệnh viện tìm Campbell, trong lòng hắn mơ hồ có chút sầu lo, rất muốn gặp đối phương.
Nhưng mà, Campbell vẫn nói cho hắn biết trong bệnh viện có việc gấp, không cách nào gặp mặt. Yusite ở cửa ra của bãi đỗ xe do dự, không biết có nên vào trong bệnh viện tìm Campbell không, dù cho chỉ là liếc mắt nhìn, cũng có thể để lòng của hắn bình tĩnh một chút. Cứ như vậy do dự hơn nửa giờ, hắn rốt cục quyết định rời đi. Mới đi mấy bước, lại từ xa xa thấy một chiếc Porsche nhập khẩu có chút quen mắt lái vào bãi đỗ xe.
Lúc xe dừng lại, Campbell rời khỏi ghế lái; tiếp đó, Sophia · Fisher từ cửa xe phía bên kia ưu nhã đi ra.
Yusite trong nháy mắt như đông lại, ngốc lăng tại chỗ.
Campbell và Sophia sau khi xuống xe, còn tiếp tục sôi nổi huyên náo trò chuyện. Campbell tựa hồ khá vui vẻ, Sophia cũng lộ ra nụ cười vui sướng.
Từ xa nhìn sang, hai người kia y hệt một đôi bích nhân tài mạo xứng đôi. Yusite nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, tựa như xông vào một cấm địa không thuộc về mình, bị cách ly gạt bỏ. Hắn đột nhiên phi thường hối hận vì đã tới nơi này, thấy một màn như vậy.
Thì ra Campbell căn bản không ở bệnh viện, Yusite không rõ đối phương vì sao muốn gạt hắn. Theo bản năng lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số. Sau một lát, Campbell nhận điện thoại, đồng thời giơ tay lên ý bảo Sophia đừng lên tiếng.
Sophia lại cố ý làm ra tư thế giả bộ quấy rầy Campbell, Campbell mỉm cười ngăn đối phương, cũng đi tới bên cạnh, “Em đang ở đâu?”
“Bên ngoài.” Nhìn hai người kia trêu đùa, Yusite chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh.
“Ăn xong bữa trưa rồi sao?” Campbell như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Ăn gì vậy?”
Yusite phát hiện mình không cách nào tiếp tục cùng đối phương giả dối tán gẫu chuyện nhà. Hắn muốn hỏi, lại sợ kết quả bị vạch trần, vì vậy lảng tránh vấn đề của đối phương, chỉ dám nói bóng nói gió: “Anh đang làm gì?”
“Trong bệnh viện có việc gấp, tôi hiện tại mới làm xong.”
“Vậy sao.”
Campbell nghe ra thanh âm bên kia có chút khác thường, quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Luật sư kia có vấn đề gì không?”
“Không có việc gì…”
“Không thể cùng em trò chuyện nhiều hơn.” Yusite thấy Sophia đi tới trước mặt Campbell, chỉ đồng hồ của mình, nhắc nhở y thời gian.”Được rồi, hộ sĩ nói em còn chưa giúp Emily làm xong thủ tục chuyển viện.”
“Tôi buổi chiều sẽ tới bệnh viện quận tìm bác sĩ Vinci lấy bệnh án cũ của Emily.”
Nghe được tên Vinci, Campbell ngừng lại một chút, giọng nói hơi chút cảnh giác, “Bệnh án cũ… Tìm hộ sĩ của bậnh viện quận lấy là được rồi, có cần phải đặc biệt phiền Vinci sao?”
“Hắn là bác sĩ trưởng của Emily, những năm gần đây chúng ta đã được hắn chiếu cố không ít.” Yusite nhàn nhạt nhấn mạnh, “Tôi muốn ngay mặt nói rõ với hắn, thuận tiện cảm ơn hắn.”
Campbell hít sâu một hơi, “Tùy em. Tôi thực sự phải tắt điện thoại, tạm biệt.”
“Chờ một chút.”
Trước lúc Campbell cúp máy, Yusite đột nhiên gọi y.”Jesse…”
Yusite thấy Sophia không ngừng chỉ vào đồng hồ đeo tay, tựa hồ ám chỉ Campbell nhanh một chút; Campbell gật đầu, vẫn giơ tay lên bảo đối phương an tâm một chút đừng nóng.”Làm sao vậy?”
“Tôi thực sự có thể tin tưởng anh sao?”
“Đương nhiên.” Campbell không chút nghĩ ngợi lập tức cười trả lời, “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Sau một chuỗi tạm biệt liên tục, Campbell mới thực sự cúp máy, cùng Sophia một trước một sau từ trong tầm mắt của Yusite biến mất.
Bọn họ dù sao cũng là cấp trên và cấp dưới, làm việc cùng một chỗ, cùng xuất hiện là chuyện đương nhiên, không cần quá để ý, Yusite ở trong lòng không ngừng tự nói với bản thân. Hắn muốn tin tưởng, cũng phải tin tưởng, đây là niềm tin duy nhất bây giờ có thể chống đỡ hắn.
Mang theo đầu đầy suy nghĩ miên man, Yusite không yên lòng đi tới bệnh viện quận. Hộ sĩ hành chính sau khi ở trên danh sách ấn lên một đống dấu ấn, đem bệnh án của Emily giao cho hắn.”… Không hoàn phí.”
Qua nửa ngày Yusite mới lấy lại tinh thần, tràn đầy xin lỗi hỏi lại đối phương nói gì đó.
Hộ sĩ lấy giọng lạnh lùng có chút không nhịn được lặp lại một lần nữa: “Tiền đặt cọc phẫu thuật trước kia anh nộp không hoàn trả lại.”
Yusite nhớ mang máng quy định điều trị cũng không phải là như vậy. Hắn vốn là muốn tranh, lại đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, lười mở miệng. Quyền giám hộ, tiền đặt cọc, hắn tựa hồ phải không ngừng tranh mới có thể có được thứ mình nên có. Hắn đang phiền lòng vì những chuyện khác, không có khí lực tranh cãi nữa.
Vì vậy hắn không nói hai lời cầm tư liệu rời khỏi chỗ đó, ngược lại đi tìm Vinci.
Đi tới cửa vào, Yusite lơ đãng ngẩng đầu, dư quang nơi khóe mắt liếc lên hai bóng người từ bên kia cầu thang đi xuống, đi về phía cửa ra: Là Jose và Diego.
Yusite không chút suy nghĩ vọt đến một góc tránh, nếu như chỉ là một mình Jose, hắn sẽ tiến lên chào hỏi; thế nhưng Diego ở đây, tốt nhất là tránh xa.
Yusite nhớ kỹ Jose thích đồ ăn ngon lại thích uống hail y rượu, có bệnh cao huyết áp và động mạch vành, cần đúng giờ uống thuốc; đích xác, Jose cầm trên tay như là tờ đơn thuốc, mà Diego đang nhe răng trợn mắt không biết oán giận cái gì.
Yusite không muốn có thêm dính dáng gì, chờ xác định hai người đi qua, không chú ý tới mình, liền lén lén lút lút trốn.
“Chuyển viện?”
Vinci trợn to hai mắt nhìn Yusite, cả người thiếu chút nữa từ trên ghế bắn lên; hắn ta lập tức lật lịch làm việc, gần như nói năng lộn xộn, “Chuyển… Vì, vì sao, anh không phải mới đặt cọc trước tiền sao? Xảy ra chuyện gì?”
Thấy Vinci lo lắng như vậy, Yusite khá băn khoăn, liền đàng hoàng giải thích Emily chuyển tới bệnh viện Campbell. Vừa nghe đến tên Campbell, sắc mặt của Vinci lập tức thay đổi.
“Campbell? Lại là cái tên kia! Y nói tôi nói bậy cái gì?”
“Không, bác sĩ Vinci, anh hiểu sai ý rồi.” Yusite không rõ phản ứng của Vinci vì sao lại kịch liệt như vậy. Hắn không hy vọng Vinci ngộ nhận là bị coi thường, vội vã giải thích: “Jesse… Không, bác sĩ Campbell đã kiểm tra cho Emily. Nên giải thích thế nào… Nói đơn giản, y cho rằng phẫu thuật B-TShunt của Emily thành công, không cần làm thêm một lần nữa…”
“Y nói tôi làm phẫu thuật B-TShunt rất thành công?” Ánh mắt của Vinci nhất thời sáng lên, thanh âm cũng biến thành cao vút dị thường, “Jesse · Campbell thừa nhận kỹ thuật của tôi tốt!” Sau đó, còn cười đắc ý khó kiềm nén.
Tuy rằng cảm thấy phản ứng của Vinci có chút quái dị, Yusite vẫn tiếp tục giải thích: “Bác sĩ Campbell cho rằng triệu chứng bầm tím khó thở của Emily là bởi vì van ba lá hơi dị thường, dẫn đến tâm thất phải rất nhỏ so với tâm nhĩ. Y kê cho Emily một ít thuốc ngăn chặn, gần hai tuần nay, Emily thực sự chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, không có tái phát.”
“Van ba lá?” Vinci thiết nghiêm mặt, lập tức tìm bệnh án của Emily kiểm tra.”Không…” Hắn ta tự lẩm bẩm. Tứ chứng Fallot vốn là có hiện tượng bệnh lý tâm thất phải dài rộng, tỉ mỉ so với tấm X quang các giai đoạn và ảnh siêu âm xong, tài chú ý tới quả thật có mạch máu của phổi giảm bớt và hiện tượng van ba lá hình M đặc biệt. Thế nhưng thay đổi vô cùng nhỏ, “Không có khả năng…”
Trán của Vinci không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Hắn ta không rõ, Campbell làm sao có thể thoáng cái chú ý tới chỗ nhỏ như vậy, mà chính mình, thậm chí đại đa số bác sĩ cũng sẽ không để ý. Này nhất định lại là quỷ kế của Campbell, nhờ cái mặt người vô tội này đến thị uy, huyền diệu, cường điệu bản thân có bao nhiêu ưu tú. Jesse · Campbell, cái tên chết tiệt nên bị trời phạt kia.
“… Bởi vì triệu chứng tương đối hiếm thấy, cho nên tôi quyết định để Emily chuyển viện đến chỗ bác sĩ Campbell.” Yusite nói: “Mặc kệ nói như thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn anh…”
Mấy chữ triệu chứng hiếm thấy này khiến Vinci vểnh tai. Không sai, tứ chứng Fallot hơn nữa van ba lá dị thường mờ ảo quả là triệu chứng lâm sàng hiếm thấy, nếu như viết thành luận văn nghiên cứu, giải y học tiếp theo liền ở trong lòng bàn tay…
Bất quá, là ở trong lòng bàn tay của Campbell, bởi vì bệnh nhân ở trên tay y.
Vinci ngẩng đầu nhìn Yusite, trong lòng nổi lên một ý niệm trong đầu. Hắn ta không thể thả cơ hội tốt từ trên tay trốn mất, phải nghĩ cách… Mặc dù đúng thị một cách vô cùng ác liệt. Bất quá, vì thành công của bản thân, lại vì trả thù Campbell, thủ đoạn như sấm sét là cần thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT