*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

banh-sinh-nhat-dau-tay

“Tự ngươi cẩn thận một chút.” Carlota không quá rõ ràng thực lực của Israel, cố ý dặn dò.

“Ngươi cũng vậy.”

Người sống sót trong giáo đường không nhiều, cũng chỉ khoảng hai trăm người, bọn họ đều là những người thường, người có năng lực chiến đấu lúc này đã trở thành vong linh. Cho dù mọi người cảm thấy ra khỏi giáo đường không an toàn, thế nhưng ở lại cũng chỉ có thể chờ chết, vì thế bọn họ nhẹ tay nhẹ chân đi theo sau mục sư.

Đợi phần lớn người đều đã rời khỏi giáo đường, Beryl nhìn thoáng qua vài người do dự cuối cùng, một chút cũng không định chờ bọn họ, xoay người đi theo sau đoàn người.

Lãnh chủ thấy mọi người đều đi, hơn nữa nữ nhân xinh đẹp ở cửa hình như cũng không có ý định chờ gã, gã vội vàng đuổi theo.

Sau khi mọi người đi ra mới nhìn thấy hai cự long trên không trung, nhất thời mừng rỡ như điên. Mục sư tuổi tương đối nhỏ tới gần Israel, tràn đầy kỳ vọng hỏi: “Ngài là long kỵ sĩ sao?”

“Đúng vậy.” Israel cũng không có cố ý giấu diếm.

Người xung quanh nghe nói hắn là long kỵ sĩ, liên tưởng đến việc hắn nói đến đây hai người, còn có hai cự long kia, vì thế đám người không ngừng dựa gần vào bên cạnh Carlota và Israel. Lãnh chủ thì càng không ngừng chen đến phía trước, hy vọng có thể đứng bên cạnh long kỵ sĩ, như vậy an toàn của gã mới có thể đảm bảo.

“Long kỵ sĩ đại nhân, sao không để cự long của các ngươi lại đây bảo hộ chúng ta.” Lúc này có người hỏi.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Những người còn lại nhìn hai cự long dần dần bay xa, trong giọng nói còn có chút bất mãn.

“Bọn họ cần thanh lí vong linh, trời lập tức sẽ tối, mau lên đi.” Carlota một đạo kiếm khí, đem vong linh ở phía trước con đường và phế tích kiến trúc thanh lí sạch sẽ, sau đó không kiên nhẫn bước nhanh về phía trước.

Những người đó thấy long kỵ sĩ một lần liền có thể thanh lí ra một con đường thẳng tắp để bọn họ rời đi, chỗ nào còn dám nói nhiều, vội vàng đuổi kịp.

Lúc này tiểu mục sư vừa rồi đặt câu hỏi tới gần Israel hỏi: “Long kỵ sĩ đại nhân, có thể xin ngài giết những vong linh kỵ sĩ này hay không. Ta không đành lòng nhìn đồng bạn ngày xưa sau khi chết đi lại không được an bình.” Vẻ mặt tiểu mục sư đầy khó chịu nói. “Họ đều là dũng sĩ, tuy rằng họ không thể cứu lại tòa thành thị này, nhưng họ vẫn chưa từng lùi bước.”

“Họ là kỵ sĩ chân chính.”

“Đúng vậy, cho nên xin ngài giúp ta.” Tiểu mục sư khẩn cầu nhìn Israel.

“Ta sẽ giúp, nhưng không phải hiện tại, trước hết chúng ta rời khỏi nơi này.” Israel nói xong vung kiếm chặt đứt một bộ xương khô lọt lưới. Sau khi bộ xương khô kia ngã xuống, không thể đứng lên nữa, mà là biến thành xương khô bình thường.

Tiểu mục sư trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Israel. Tiếp đó nhìn thấy ánh huỳnh quang mỏng manh trên kiếm của hắn, cậu ta liền bình thường trở lại.

“Cám ơn.” Tiểu mục sư cảm kích nói lời cảm tạ, sau đó ưu thương nhìn thoáng qua xa xa, chỗ đó có một vong linh kỵ sĩ mới hình thành.

Đoàn người một đường này coi như thuận lợi, tuy rằng Cleo cùng Aylmer thanh lí khiến đường phố bị phá hỏng càng nghiêm trọng, nơi nơi là hừng hực hỏa diễm. Nhưng vong linh lại rõ ràng giảm bớt không ít.

“A –” Lúc này trong đám người truyền đến một trận thét chói tai, đám người vốn nơm nớp lo sợ nhất thời hoảng lên.

Nơi phát ra rối loạn tương đối gần Beryl, nàng nghe tiếng nhìn lại, thì ra là một nửa đầu đoạn xác thối còn chưa chết bắt được một nữ nhân còn trẻ.

“Beryl ma ma, để ta.” Archie thấy thế xung phong nhận việc, nó dùng đầu ngón tay ngắn ngủn vung về phía bên kia, xác thối nhanh chóng bốc cháy. Tiếp theo tiếng thét chói tai càng thêm vang dội, nữ nhân kia không ngừng muốn thoát khỏi cái tay bị thiêu đốt của xác thối, lo lắng mình cũng sẽ bị đốt tới.

Lúc này một người bên cạnh nàng ta rốt cuộc phản ứng lại, một cước đem nửa cái xác thối kia đá văng ra. Người xung quanh thấy thế thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó phẫn nộ nhìn về phía Beryl, đều là nàng phóng túng tiểu quái vật kia.

“Nhìn cái gì vậy, lửa kia cũng sẽ không đốt tới nàng.” Archie oán hận trừng mắt lại bọn họ. Beryl vỗ vỗ đầu nó, ý bảo nó đừng nghịch ngợm. Archie lập tức biểu hiện ngoan ngoãn.

“Beryl, ngươi bên kia không có việc gì chứ?” Israel thấy bên Beryl hình như có tình huống, vì thế lên tiếng hỏi.

“Không có việc gì.”

“Sao lại không có việc gì, vừa rồi thiếu chút nữa ta bị tiểu quái vật kia thiêu cháy.” Thanh âm nữ nhân trẻ tuổi bén nhọn nói, vừa rồi nàng thật sự bị sợ hãi.

“Thế nhưng không phải không bị sao? Hơn nữa Archie cũng nói, lửa kia cũng sẽ không tổn thương tới ngươi.” Beryl nói, không để ý tới những người đó tiếp tục đi về phía trước.

“Đó là lửa có thể đốt được xác thối đó, sao có thể không thương tổn đến ta.” Nữ nhân kia nhất quyết không tha.

“Archie nói không thì là không, nếu các ngươi còn muốn rời đi thì hãy mau đuổi theo.” Beryl nói xong, không phản ứng lại những người này nữa.

Quân đoàn vong linh dường như đã rời đi, bọn họ thuận lợi ra khỏi thành. Cleo cùng Aylmer thấy bọn họ rời khỏi thành Arquette, cũng biến thành hình người đuổi theo đội ngũ.

“Có đói bụng không?” Israel sủng nịch nhìn Aylmer đi đến bên cạnh mình, đưa cho cậu một chai nước.

Aylmer uống một ngụm nước, cao hứng phấn chấn nói: “Không đói bụng, ca ca ta thắng Cleo, thay ngươi tiết kiệm 20 ma tinh tệ.”

“Ừm, bất quá ngươi có thắng được tiền không?” Israel cảm thấy năng lực quản lý tài sản của Aylmer còn chờ tăng cường.

“Không có, có điều tính Cleo keo kiệt như vậy, nếu bị thua phải trả tiền nhất định hắn mặc kệ.” Aylmer bĩu môi.

“Hắn có thể bảo Carlota ra tiền cho hắn.” Cleo là sinh vật nhỏ nhen nhất, yêu tiền nhất mà Israel đã từng gặp qua.

“Đúng nhỉ, lần sau ta tìm hắn nói.” Aylmer thân mật lôi kéo tay Israel, vui vẻ cùng hắn trò chuyện.

Người xung quanh nhìn long kỵ sĩ cùng cự long của hắn thân mật như thế, ánh mắt nhìn bọn họ lộ ra khinh bỉ và khinh thường. Bất quá cũng có người không chút nào để ý.

Mà một chỗ khác, Cleo ủ rũ đi đến bên cạnh Carlota. Carlota thấy bộ dạng này của hắn liền biết kết quả. “Thua?”

“Ừm.” Cleo gật gật đầu.

“Ngươi lại không tổn thất, sao còn cái bộ dạng này?” Carlota khó hiểu.

“Cứ như vậy bỏ lỡ một khoản tài phú, ngươi bảo ta làm sao không đau lòng hả.” Chỉ kém một chút là hắn có thể vượt qua Aylmer, thật đáng tiếc.

“Vậy lần sau ngươi nỗ lực lên.” Carlota vỗ vỗ bờ vai của hắn, thật không hiểu nên nói cái gì mới tốt?

“Ta nhất định sẽ nỗ lực.” Cleo nắm chặt quyền.

Sau khi đội ngũ rời khỏi thành Arquette một khoảng, tại một chỗ trống trải trên sườn núi ngừng lại, kế tiếp bọn họ cũng không biết đi nơi nào?

Israel bảo mọi người dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi, đem Carlota, Beryl cùng hai mục sư triệu tập cùng một chỗ thương nghị điểm đến kế tiếp của bọn họ. Lãnh chủ lấy thân phận của mình yêu cầu tham dự, bị Israel lạnh lùng cự tuyệt. Gã còn không cam tâm, bất quá sau khi trên cái cổ mập ú của gã thêm một vết máu, gã lập tức thành thật lại.

“Sau khi thành Arquette thất thủ, đại quân vong linh liền rời đi, nhìn tình huống một đường đến đây, dường như bọn chúng rút về theo đường cũ.” Mục sư trung niên phân tích.

“Nhưng mà vì sao chúng lại muốn rút đi?” Cleo khó hiểu hỏi.

“Hẳn là trong chiến đấu lần này bọn chúng tổn thất thảm trọng, cần bổ sung binh lực, điều chỉnh đội ngũ đi? Thời điểm đại quân vong linh xuất hiện chúng ta không có phát hiện chỉ huy, thế nhưng bọn chúng lại có vẻ rất có tổ chức, hơn nữa ở trong chiến đấu, vong linh từng lui về một lần, cũng là khi đó cho chúng ta có cơ hội điều chỉnh. Không thì tính mạng của những người cuối cùng chúng ta cũng không giữ được.” Mục sư trung niên nói xong biểu tình vô cùng trầm trọng.

“Hiện tại chúng ta có thể đến thành Biz, chỗ đó có thành lũy chắc chắn, đó đã là phòng tuyến cuối cùng cách đế đô.”

Cuối cùng sau khi mọi người thương nghị, quyết định liền đi nơi đó. Bất quá muốn mang theo nhiều người như vậy gấp rút lên đường cũng không dễ dàng, hơn nữa đường sá xa xôi. Carlota liên hệ với lão nguyên soái, để ông thương nghị với người cầm quyền đế quốc Alma Thần Thánh, phái người tới đón những người này.

Lúc này trời đã tối, bọn họ chuẩn bị tạm thời ở lại đây một đêm. Beryl dùng băng hệ ma pháp xây một thành lũy nho nhỏ. Israel để mọi người tự vào rừng cây nhặt cành khô sinh hoạt qua đêm.

“Ngươi bảo chúng ta đi ra ngoài, không phải bảo chúng ta đi chịu chết sao?”

“Chúng ta sẽ không đi ra ngoài.”

Israel chán ghét nhìn những người này, hắn sớm phát hiện trong những người này không có người già cùng trẻ nhỏ, đây là thực không bình thường. Cái này chỉ có thể nói lên rằng trước khi bọn họ trốn vào giáo đường, đã từ bỏ những người cản trở đó.

Nếu những người này nguyện ý ra ngoài tự mình tìm kiếm củi, hắn không ngại cung cấp sự bảo hộ. Bất quá bọn họ đều không nói ra, hắn cũng lười đi quản.

Hắn thả ra một chút uy áp, những người bất mãn lập tức im tiếng, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn hắn. Israel lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người rời đi.

Hai mục sư mặt đầy khó xử nhìn nhìn trái phải, sau đó lựa chọn không nhìn những người này. Bọn họ kết bạn ra ngoài, thời tiết lạnh như vậy, buổi tối nếu không có củi lửa phỏng chừng sẽ bị đông chết.

Israel đi đến một góc thuộc về họ, lấy ra lều trại dựng lên, Aylmer ở một bên gây trở ngại chứ không giúp được gì. Lều trại vừa dựng lên, Beryl đem hai đứa nhóc bỏ vào đi, để cho tụi nó tự mình chơi đùa, còn mình thì cũng lại hỗ trợ.

Carlota thấy vậy đi đến bên người hắn cười nói: “Chuẩn bị thật đầy đủ.”

“Không phải ngươi cũng vậy à.” Israel nhìn thoáng qua lều trại lớn bên cạnh.

“Bọn ta thường xuyên ra ngoài thám hiểm, đây cũng là đồ dùng tất yếu.”

“Ngươi nói xem ban đêm những người này có thể phát sinh tâm tư xấu gì hay không?” Israel nhìn đám người tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ.

“Bọn họ không có lá gan đó.” Carlota khinh miệt nói.

“Phải không?” Israel cảm thấy có chút khó tin.

Chỉ chốc lát hai vị mục sư liền nhặt một đống củi trở về, bọn họ dựng đống lửa ở gần chỗ Carlota, sau đó dùng một kim tệ để Cleo giúp bọn họ đốt lửa lên, vây quanh đống lửa ngồi xuống.

Mấy người sống sót muốn lại ké, nhưng thấy gần lều trại của hai long kỵ sĩ như vậy gần đánh mất ý niệm. Ấn tượng của Aylmer đối với hai mục sư không tồi, cầm một ít thức ăn cùng nước cho bọn họ, lại cho họ một tấm thảm lông thật dày, làm cho bọn họ ban đêm không đến mức quá khó chịu đựng.

Người xung quanh nhìn những thứ mục sư nhận được, lộ ra ánh mắt tham lam. Aylmer chỉ thả ra một chút long uy, lập tức khiến những người đó khiếp đảm.

Chờ cậu trở lại trong lều trại, Israel ôm cậu vào lòng. “Nghĩ như thế nào mà lại tặng đồ cho họ?”

“Hơi thở trên người hai người kia thực thuần túy, hơn nữa nhìn mấy kẻ đáng ghét kia lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen ghét, lại cố tình không được thỏa mãn rất thú vị.”

Israel không nói gì, hiện tại hắn mới phát hiện đứa nhỏ thật thú vị.

Lúc này lãnh chủ tìm đến Cleo, dùng số tiền lớn đổi chút thức ăn với hắn. Vốn dĩ gã còn muốn đổi chút vật phẩm chống lạnh, nhưng đáng tiếc là hỏa hệ cự long luôn không cần mấy thứ đồ vô dụng này. Bất quá khi hắn bán thức ăn đã hung hăng làm thịt lãnh chủ một khoản.

Mà thức ăn của lãnh chủ đại nhân cũng không bảo vệ được, khi gã trở lại chỗ của mình, người xung quanh lập tức xông tới, hợp lực đoạt đi đồ ăn của gã. Lãnh chủ đại nhân còn bởi vậy mà bị thương, gã oán hận nhìn đám tiện dân này, nghĩ rằng đợi đến khi thoát khỏi khó khăn, gã nhất định phải nghiêm khắc xử trí bọn họ.

Một đêm này bình an vượt qua, yên tĩnh ngoài dự đoán của Israel. Xem ra hắn vẫn quá coi thường ảnh hưởng của cường giả ở thế giới này, rất nhiều chuyện khi xử lý luôn không tự giác dựa theo bộ dạng kiếp trước.

Hai vị mục sư thu thập được củi lửa đầy đủ cho bọn họ sử dụng, hơn nữa có thảm lông Aylmer cho, không bị đông lạnh. Mà tình huống của những người khác lại không quá tốt, một đám bị đông lạnh co thành một cục.

Sáng sớm Carlota liền liên hệ với lão nguyên soái, biết thành Biz đã phái ra đoàn xe đến tiếp ứng. Vì thế bọn họ thuyết minh tình huống, cũng đem việc còn lại giao cho mục sư, đến thành Biz trước.

Hết chương 65

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play