Lê Tử Tịnh là một người bề ngoài cẩu thả, tính cách ngay thẳng, Du Vụ và anh rất hợp nhau. Buổi tối ngày đầu tiên họ gặp mặt, hai người nói chuyện tràng giang đại hải đến hơn nửa đêm mới ngủ.

Hôm sau hai người cùng nhau dạo phố mua quần áo, nghỉ ngơi thoải mái một đêm, buổi thử giọng của ‘Ngôi sao tương lai’ cuối cùng cũng bắt đầu.

Bởi vì có quá nhiều người đăng ký, điểm thi đấu tại thành phố Y chia thành hai mươi sân khấu. Để ngăn chặn có người mua chuộc giám khảo, tất cả các thí sinh sẽ bốc số ngẫu nhiên để sắp xếp hội trường.

Du Vụ bốc được số báo danh 59 sân khấu thứ bảy, Lê Tử Tịnh rút được số báo danh 67 biểu diễn ở sân khấu thứ mười ba, hai số cách nhau không quá xa. Họ hẹn nhau sau buổi diễn đầu tiên sẽ chờ đối phương ở chỗ uống nước trà bên ngoài hội trường, buổi trưa cùng nhau ăn cơm.

Ở vòng sơ tuyển, mỗi một sân khấu đều có ba vị giám khảo, mọi người theo số báo danh đi vào biểu diễn. Quy tắc rất đơn giản, trong lúc người dự thi đang hát mà có giám khảo rung chuông thì người đó không được phép tiếp tục, trực tiếp bị loại bỏ, ngược lại, người dự thi hát hết một bài hoàn chỉnh, không có giám khảo rung chuông thì có nghĩa người đó được thông qua.

Vòng sơ tuyển của chương trình ‘Ngôi sao tương lai’, nhà đài TBB tạo nên chương trình mang tính tập trung và cạnh tranh cao hơn. Không giống những cuộc thi không giới hạn nam nữ khác, chỉ cần đăng ký thì sẽ bước vào thi đấu, ‘Ngôi sao tương lai’ tổ chức mỗi năm một lần, một năm tuyển chọn nam giới, năm tiếp theo sẽ chọn nữ giới.

Cuộc thi năm nay có logo ♂ đại diện cho lựa chọn nam giới.

Buổi thử giọng không giống hôm đăng ký các thí sinh phải xếp hàng phơi nắng, hôm nay mọi người được ngồi đợi ở trong sảnh lớn của mỗi hội trường. Sảnh lớn có sofa, máy lọc nước, còn có điều hòa không khí, điều kiện thoải mái hơn nhiều.

Du Vụ nhìn quanh, thấy khắp nơi đều là các chàng trai trẻ tuổi ăn mặc phong cách, mọi người tùy ý tản ra. Có một số người chăm chú học thuộc lời bài hát và vũ điệu, một số khác thực hành các tư thế kiểu dáng được coi là đẹp, một số lại cầm gương sửa sang tóc tai quần áo… Chỉ có một số ít có tố chất vượt trội hoặc là thuần túy đi thử sức cho vui, tốp năm tốp ba tụm lại nói chuyện cười đùa.

Staff giải thích quy định của chương trình xong, vòng sơ tuyển chính thức bắt đầu. Người mang số báo danh thứ nhất là một chàng trai có khuôn mặt điển trai, thân hình cao lớn, mặc quần áo hoa hòe. Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, anh ta vô cùng tự tin bước vào phòng thi đấu, không ngờ chưa đến nửa phút, staff đã gọi, “Số 2 bước vào, số 3 và số 4 chuẩn bị…’’

Không cần phải nói, số 1 đã bị loại.

Để duy trì tính trật tự của cuộc thi, thí sinh biểu diễn xong dù đã bị loại hay đã vượt qua đều bước ra từ một cánh cửa khác của căn phòng. Mọi người không thấy khuôn mặt chán nản mất tinh thần vì bị loại của thí sinh số 1, nhưng tất cả thí sinh đều cảm nhận được sự tàn khốc của cuộc thi. Trong chớp mắt, bầu không khí trong sảnh lớn càng căng thẳng.

Chưa đầy hai mươi phút, ở sân khấu thứ bảy có mười lăm người bước vào. Mọi người yên lặng tính toán trong lòng, có bao nhiêu người hát hết bài hát. Kết luận là không đến một phần ba. Có người bắt đầu hồi hộp đến mức đổ mồ hôi, có người nôn nóng đi qua đi lại, còn có người nhắm mắt âm thầm cầu nguyện…

Biểu hiện của Du Vụ là nhàn nhã nhất. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean màu xanh nhạt, đầu đội mũ nồi màu tro, phong cách tỏa ra ánh sáng mặt trời của nam sinh.

Cậu ngồi ở một chiếc ghế đơn màu hồng, tai đeo tai nghe nhạc MP3, gió điều hòa phả vào người khiến cậu hơi buồn ngủ.

Trong những người được phân ở sân khấu này, người dễ nhìn không ít, nhưng người có nét đẹp khiến mọi người kể cả staff không tự chủ được mà liếc mắt cũng chỉ có một mình Du Vụ. Tại thời điểm cạnh tranh này, sự thoải mái nhẹ nhàng cậu thể hiện khiến các thí sinh khác càng không dám khinh thường.

Dù công khai hay ngấm ngầm, trong cuộc thi này cũng sẽ có người so đo với nhau, có người ghen tị với vẻ ngoài của Du Vụ, có người không thích vẻ kiêu ngạo của cậu, gần như tất cả mọi người đều xem cậu là đối thủ mạnh của họ.

Gần một giờ trôi qua, không có ai đến bắt chuyện với cậu.

Du Vụ cũng không thèm để ý, rung đùi đắc ý nghe nhạc.

Đợi thêm khoảng nửa giờ nữa, rốt cục cũng gọi đến số báo danh của Du Vụ.

Cậu cất MP3 vào trong túi, vẻ mặt tự nhiên theo sát staff vào căn phòng đó. Phòng không lớn, tầm khoảng vài chục mét vuông. Sau khi đi vào cậu thấy có một nữ giám khảo và hai nam giám khảo ngồi trước một chiếc bàn dài, bức tường phía sau họ in phun poster của ‘Ngôi sao tương lai’. Ngoài ra trong phòng không có nội thất gì khác.

Nữ giám khảo ngồi chính giữa, một tay chống cằm, tay kia xoay bút, đôi môi mỉm cười, thoạt nhìn rất gần gũi. Hai giám khảo nam một người xếp tay ngồi thẳng, người còn lại hai tay đan xen tùy tiện đặt trên mặt bàn, hai người có vẻ khá nghiêm túc.

Bên ngoài Du Vụ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng do lần đầu tiên tham gia cuộc thi như thế này, cậu hơi căng thẳng. Cậu liếc mắt nhìn ba vị giám khảo, ánh mắt rơi vào người giám khảo nữ.

Có lẽ vẻ bề ngoài là một điểm cộng cho cậu, nữ giám khảo mỉm cười êm dịu nói với cậu, ”Đẹp trai, bắt đầu đi.”

Buổi thử giọng không có nhạc đệm, Du Vụ cũng không biết sử dụng nhạc cụ khác ngoại trừ guitar. Tuy nhiên trình độ chơi guitar của cậu cũng chỉ thuộc loại xoàng, ở trường học bập bẹ đánh đàn lừa gạt nữ sinh còn được nhưng trong cuộc thi này cậu mà đánh đàn thì chỉ làm bản thân xấu hổ.

Vì thế cậu chỉ có thể hát cappella, hát mà không cần nhạc đệm.

Ca khúc cậu chọn tên là ”Anh yêu em” nằm trong album thứ ba của một trong bốn vị thiên vương, được fan hâm mộ coi là ”hoàng thượng” Trịnh Diệc Vi. Trịnh Diệc Vi được tôn sùng là thiên vương chủ yếu bởi vì các thành tựu nổi bật của anh trong lĩnh vực phim điện ảnh và truyền hình. Anh phát hành album là do sở thích cá nhân và yêu cầu phát triển bản thân. Địa vị trong giới âm nhạc anh không thể cùng đẳng cấp với vua và nữ hoàng của các loại bài hát Qua Duệ và Ngôn Tiêu Duyệt. Tuy nhiên giai điệu trong các bài hát của anh dễ nhớ, ca từ kinh điển, nên rất được người mê nhạc đón nhận.

Du Vụ phải đắn đo suy nghĩ rất lâu mới chọn ca khúc này. Hát bài hát của Trịnh Diệc Vi sẽ không để lại ấn tượng sâu sắc nhưng cũng không dễ dàng phạm sai lầm. Ở vòng sơ tuyển hát bài như thế là khá đủ và thỏa đáng.

Quả nhiên, cậu thuận lợi vượt qua.

”Biểu hiện không tệ nha, trận đấu tiếp theo phải cố gắng hơn!” Lúc Du Vụ nhận giấy thông qua trong tay nữ giám khảo, cô mỉm cười cổ vũ Du Vụ.

Hai vị giám khảo khác cũng lộ ra ánh mắt khen ngợi.

Mặc dù trong lòng Du Vụ biết đây chỉ là bước đầu nhỏ bé không đáng kể, họ nói như vậy đều chỉ để tạo hiệu ứng truyền hình, nhưng mà có thể được người khác thừa nhận, cậu cảm thấy rất vui.

Ra khỏi hội trường, môi cậu vẫn nhếch lên.

Đến chỗ uống nước trà, nhìn xung quanh một vòng, không thấy Lê Tử Tịnh, đoán chừng anh vẫn còn chưa thi xong, cậu tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một cốc trà đá chờ anh.

Nữ phục vụ cười tủm tỉm hỏi, ”Anh đẹp trai, anh vui vẻ như thế, chắc là anh vượt qua buổi thử giọng rồi phải không?”

Ngày bình thường, Du Vụ chắc chắn là không thèm quan tâm đến người đến gần bắt chuyện này, nhưng tâm trạng hôm nay của cậu tốt, nở một nụ cười hiếm thấy trả lời đối phương, ”Đúng vậy.”

Qua hơn mười phút, Lê Tử Tịnh vác đàn guitar đẩy cửa bước vào. Vừa thấy khuôn mặt cười của anh, Du Vụ biết anh cũng qua rồi.

Lê Tử Tịnh ngồi xuống, hai người vỗ hai tay với nhau, nói chúc mừng.

Mới mười một giờ, còn hơi sớm để ăn trưa, hai người quyết định ngồi nói chuyện một lát nữa mới tìm quán ăn.

Lê Tử Tịnh chọn ba, bốn bài hát, tối hôm qua anh vẫn chưa quyết định hát bài nào. Du Vụ hỏi anh, ”Cuối cùng anh chọn hát bài nào?”

”Get out của Scorpio”

Du Vụ hơi ngạc nhiên, ”Nó không nằm một trong mấy bài hát ban đầu anh định chọn?”

”Hì hì, trước khi thi mới quyết định.” Lê Tử Tịnh gãi đầu nói.

Scorpio là một ban nhạc rock, các bài hát của họ chủ yếu là biểu hiện sự nổi loạn hoặc hoài nghi, “get out” là tác phẩm tiêu biểu của Scorpio. Vẻ ngoài hơi thô kệch và giọng hát trầm khàn của Lê Tử Tịnh rất hợp hát những bài hát của họ.

Nhưng mà ở buổi thử giọng anh bỗng nhiên nổi tiếng như thế, sau này sẽ khó làm mọi người ngạc nhiên.

Mọi người đều có chiến lược thi đấu của riêng mình, Du Vụ không muốn tạt nước lạnh vào Lê Tử Tịnh cũng không muốn anh hiểu nhầm cậu đánh giá thấp anh. Họ tạm thời không có tranh chấp, nhưng vào vòng sau của cuộc thi đấu, họ chắc chắn không thể tránh né đối đầu. bây giờ họ là bạn bè, nhưng cũng là đối thủ.

Nhìn bộ dạng ngây thơ đơn thuần đối với người và sự vật của Lê Tử Tịnh, Du Vụ cảm thấy phức tạp.

Hai người tính tiền chuẩn bị mở cửa bước ra thì vừa khéo gặp Khuất Hàn tiến vào.

Hôm nay quần áo anh mặc đều màu đen, anh đeo một cây guitar điện phía sau lưng, tóc nhuộm màu nâu hơi xoăn, tóc mái hơi dài che khuất một nửa mắt phải của anh, môi cong nhẹ, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo giống như vừa ngoi lên từ dòng sông đầy băng tuyết.

Du Vụ nhìn về phía anh thì ánh mắt anh cũng lạnh lùng lướt qua phía họ.

Lê Tử Tịnh hoàn toàn không nhận ra vẻ lạnh nhạt của Khuất Hàn, kích động chào hỏi anh, ”Này, cậu có nhận ra chúng tôi không, chúng ta ở cùng một khách sạn, cậu ở phòng đối diện, hóa ra cậu cũng tham gia cuộc thi…”

”A, xin chào.” Nhàn nhạt bật ra ba chữ, Khuất Hàn không thèm nhìn họ lần thứ hai, xoẹt qua bên cạnh họ, đi vào phòng.

Quay đầu lại nhìn bóng dáng Khuất Hàn, Lê Tử Tịnh bùi ngùi nói, ”Wow, thật cool!”

Du Vụ lại cong môi coi nhẹ, ”Kiêu ngạo gì chứ.”



Khuất Hàn và Trạm Tuyền trùng hợp được phân vào sân khấu thứ ba.

Khuất Hàn số 76, Trạm Tuyền số 52.

Bố mẹ Trạm Tuyền và hai người bạn của cậu cùng nhau đưa Trạm Tuyền vào bên ngoài nơi thi đấu, nhìn cậu bước vào họ mới rời đi.

Khuôn mặt Trạm Tuyền tinh tế, làn da trắng, cậu mặc một chiếc áo màu trắng phối với quần kaki đen, giống như một cậu bé xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh. Sau khi cậu đi vào sảnh lớn của sân khấu thứ ba, nhiều người liếc nhìn cậu, nhưng cậu không bị mọi người căm ghét giống như Du Vụ ở sân khấu bên kia. Bởi lẽ sân khấu này người đẹp rất nhiều, Trạm Tuyền nhìn lại ngây thơ trong sáng, so với cậu, mọi người càng để ý đến Khuất Hàn vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng và cậu ấm Phương đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa tận hưởng phục vụ massage.

Nghe được mọi người khe khẽ bàn tán, tim Trạm Tuyền nảy lên.

Sao lại trùng hợp như vậy được?!

Cậu cẩn thận khẽ liếc mắt về phía cậu ấm họ Phương, cả người bỗng chốc trở nên ủ rũ.

Mặc dù người nọ nhắm mắt lại, tóc cũng nhuộm thành màu hồng, nhưng dù có hóa thành tro Trạm Tuyền cũng không thể nhận sai, cậu ấm họ Phương kia chính là Phương Bách Sam!

Trạm Tuyền vô thức lùi về phía sau, định trốn ở sau đoàn người không để Phương Bách San chú ý đến cậu.

Tuy nhiên đã muộn.

Vương Hầu, tay sai đắc lực của Phương Bách Sam, đang đứng ở phía sau bóp vai cho hắn đã nhìn thấy cậu. Cậu ta lập tức cúi đầu thì thầm vào bên tai Phương Bách Sam. Hắn chợt mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ lát sau đã nhìn thấy Trạm Tuyền.

Trong phút chốc đối diện với ánh mắt hắn, Trạm Tuyền sợ đến nỗi hồn thiếu chút nữa lìa khỏi xác, bởi vì căng thẳng và sợ hãi nhịp tim cậu đập rất nhanh, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Thấy cậu cúi đầu trốn tránh trong đám người, Phương Bách Sam cười mỉa, đứng dậy làm bộ đi về phía Trạm Tuyền.

Đừng tới đây!! Đừng tới đây!!

Trong lòng Trạm Tuyền hò hét, nhưng phí công vô ích, bước chân của Phương Bách Sam càng ngày càng gần. Cậu thậm chí còn ngửi thấy mùi hương rất đáng ghét trên người hắn.

Thật ra Trạm Tuyền biết, ở sảnh lớn có rất nhiều người, người của đài truyền hình cũng ở đây, Phương Bách Sam cũng không dám làm gì cậu. Chỉ là cậu theo phản xạ có điều kiện vừa nhìn thấy Phương Bách Sam đã cảm thấy nguy hiểm mà muốn trốn chạy.

Từ khi Trạm Tuyền được nhận nuôi đến bây giờ, suốt mười tám năm qua, bố mẹ rất yêu chiều cậu, các bậc cha chú bảo vệ cậu, bạn bè quý mến cậu, cuộc sống có thể nói là vô tư lự. Đau khổ và ác mộng duy nhất trong sinh hoạt của cậu chính là Phương Bách Sam. Từ ngày đầu tiên quen biết hắn, hắn đã nghĩ mọi biện pháp để bắt nạt cậu, làm cậu sống không được dễ chịu. Phương Bách Sam hình như không cần học bài, cũng không cần làm gì khác, chuyện thích làm nhất mỗi ngày chính là bắt nạt và hành hạ Trạm Tuyền.

Bởi vì hắn, Trạm Tuyền đã chuyển trường ba lần, hắn lại giống như hồn ma luôn bám sát cậu.

Phương Hà, bố của Phương Bách Sam là tổng giám đốc tập đoàn Phương Đỉnh nổi tiếng. Phương Bách Sam mới mười tám tuổi đã có năm phần trăm cổ phần của Phương Đỉnh, trị giá hàng tỷ đô la. Đầu năm nay, chủ tịch Phương Giang của tập đoàn bị bệnh nặng nằm viện, bên ngoài đều đồn Phương Hà sẽ sớm thay thế Phương Giang trở thành chủ tịch mới của tập đoàn, Phương Bách Sam cũng từ hoàng tử bé trở thành hoàng tử lớn, cho nên gần đây hắn càng kiêu căng.

Ba mẹ Trạm Tuyền đều biết con trai bị bắt nạt, nhưng gia đình họ Phương có tiền bạc có thế lực, họ không có cách nào gây khó dễ cho Phương Bách Sam, chỉ có thể cố gắng bảo vệ con trai, hết mùa hè sẽ đưa cậu ra nước ngoài du học, rời xa tranh chấp.

Trạm Tuyền không ngờ mùa hè cuối cùng ở trong nước, Phương Bách Sam vẫn không chịu buông tha cho cậu.

Ngay lúc Phương Bách Sam gần tới thì Khuất Hàn cầm hai cốc nước lạnh duy nhất đến trước mặt Trạm Tuyền, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi cậu, ”Có muốn uống nước không?”

”A?” Trạm Tuyền ngẩn người nhìn anh, dùng khóe mắt thấy Phương Bách Sam dường như đã dừng bước, cậu giật mình vội vã nhận cốc nước trong tay Khuất Hàn mà uống một ngụm, ”Cám ơn anh.”

”Không cần khách sáo.” Khuất Hàn di chuyển cơ thể, ngăn chặn tầm mắt của Phương Bách Sam.

Trạm Tuyền không phát hiện Khuất Hàn cố ý, cứ tưởng Khuất Hàn buồn chán nên muốn tìm người nói chuyện phiếm. Ở đây rất nhiều người, nhưng anh chỉ hỏi mỗi mình cậu có muốn uống nước hay không, cậu liền xem hành động của Khuất Hàn biểu thị tình hữu nghị, trong lòng vừa vinh hạnh vừa vui vẻ.

Trạm Tuyền liếc nhìn khuôn mặt không hiểu tại sao trở nên u ám của Phương Bách Sam, hắn đã trở lại chỗ ngồi trước kia của hắn, có lẽ sẽ không tìm đến chỗ cậu nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhảy nhót hỏi Khuất Hàn, ”Anh là người ở đâu vậy?”

”Thành phố D.”

”Thành phố D?” Trạm Tuyền thoải mái cười thật tươi, ”Sao lại trùng hợp thế, em cũng có họ hàng ở thành phố D đấy.”

”A?” Khuất Hàn thuận miệng hỏi, ”Họ hàng nào?”

Trạm Tuyền lanh lợi trả lời, ”Một người họ hàng xa bên ngoại, mẹ nói theo vai vế em phải gọi người kia là anh, nhưng em chưa từng đến thành phố D, anh ấy cũng chưa lần nào đến nhà em, nên đến bây giờ em vẫn chưa gặp mặt.”

Trái tim Khuất Hàn nghẹn ứ.

Anh vừa nghe đã hiểu, người mẹ Trạm Tuyền nói chính là Trạm Khê. Mặc dù bà không nói cho Trạm Tuyền biết thân thế của cậu, cũng không sắp xếp cho cậu gặp Trạm Khê, nhưng bà vẫn cho cậu biết Trạm Khê có tồn tại trên đời này.

”Người anh đó của em… tên là gì?” Khuất Hàn hơi ngập ngừng hỏi.

Trạm Tuyền suy nghĩ một chút, ”Hình như là Khê gì đó, mẹ chỉ nói qua có hai lần, em không nhớ rõ…”

Khuất Hàn im lặng, một lát sau lại hỏi, ”Tên em do ai đặt?”

”Mẹ nói trước khi em sinh ra có một người rất tài giỏi đã đặt tên cho em.”

Khuất Hàn không hỏi nữa, chỉ nhìn khuôn mặt dễ thương đẹp trai còn mang chút trẻ con non nớt của Trạm Tuyền. Anh rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho cậu, rất muốn để cậu đi cúng bái người anh trai ruột thịt cậu chưa từng gặp mặt. Anh thậm chí cảm thấy rất tức giận, tại sao Trạm Khê sống khổ, chết thảm, nhưng cậu con trai này lại lớn lên trong nhung lụa, thật không công bằng…

Khuôn mặt chợt trở nên lạnh lẽo u ám của anh hù dọa Trạm Tuyền, cậu sợ hãi nói, ”Anh làm sao thế, có phải căng thẳng không?”

Khuất Hàn nhắm mắt lại, nhớ đến lời giao phó của Trạm Khê trước lúc qua đời, cố gắng áp chế cảm xúc của bản thân. Lúc bình tĩnh trở lại, anh mới mở mắt ra hờ hững nói, ”Anh không sao.”

Trạm Tuyền cứ nghĩ anh vẫn hồi hộp, cố gắng tận dụng hết đầu óc nói chuyện cười đùa với anh để làm anh thả lỏng.

Bộ dạng nháy mắt, tay chân múa may của cậu rất giống Tiếu Mạc Lý, trong lòng Khuất Hàn khẽ thở dài, tính cách Tiếu Mạc Lý và Trạm Tuyền thật giống nhau. Điểm khác biệt có lẽ là Tiếu Mạc Lý yếu đuối trầm lặng hơn, còn Trạm Tuyền khá hoạt bát cởi mở.

Theo gót Trạm Tuyền mấy ngày nay, hầu như ngày nào Khuất Hàn cũng thấy cậu nói cười vui vẻ, nhưng Phương Bách Sam lại khiến cậu lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Nheo mắt quan sát kỹ Phương Bách Sam đang tức giận ngồi ở phía xa xa, Khuất Hàn không biết hắn từng làm gì mà khiến Trạm Tuyền sợ hắn như thế. Tuy nhiên, bất kì ai muốn làm tổn thương em trai Trạm Khê, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.

Trạm Tuyền vào nơi thi sau ba phút staff mới gọi người tiếp theo, Khuất Hàn biết cậu qua rồi. Mặc dù ý định ban đầu của anh là tham gia cuộc thi này để bảo vệ Trạm Tuyền, nhưng anh là người yêu âm nhạc, anh không định tùy tiện qua loa thi cho có lệ.

Anh mang cây đàn guitar vào phòng thi, ngồi ở chiếc ghế staff đã chuẩn bị sẵn mà hát bài “white rose” do chính anh sáng tác. Phong cách đặc biệt và hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt làm chấn động ban giám khảo.

Hát xong, anh đeo đàn guitar lên lưng, hai tay cắm vào trong túi quần hững hờ nhìn ba vị giám khảo. Phải mất một thời gian, nhờ tiếng ho nhắc nhở của người quay phim, họ cuối cùng cũng tỉnh lại từ phần trình diễn của anh. Cả ba đều xúc động đứng lên vỗ tay tán thưởng.

”Giọng ca hiếm thấy!”

”Chơi guitar rất tốt!”

”Tôi chưa từng được nghe bài hát này, đây là sáng tác của em phải không?”

”Tài năng, cũng đẹp trai nữa…”

”Chàng trai trẻ, tôi thích bạn rồi đó!”



Đối mặt với sự bất ngờ và thán phục của ban giám khảo, Khuất Hàn vẫn rất bình tĩnh, tiếp nhận giấy thông qua, vẻ mặt nhàn nhạt nói cảm ơn, sau đó lưu loát quay người và bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play