Tới trước cổng hoàng cung, chiếc xe ngựa của vương tộc Miêu Cương rốt cuộc ngừng lại.

Hoàng cung dù sao cũng là hoàng cung, không thể so sánh với đường cái Khai Phong, cũng không phải vì người tới là vương tộc Miêu cương thì phải cung kính đón chào, ngay cả một hành vi lục soát cũng không có.

Ngược lại, danh tiếng Miêu Cương ở Trung Nguyên không được tốt lắm, giống như vương tộc Miêu Cương, mặc dù Triệu Trinh có thể cho người ta đối xử cung kính, nhưng cũng hiểu chuyện, để người cẩn thận làm việc, cổ độc không phải thứ dễ chọc.

Mấy vương tộc Miêu cương ăn mặc quái dị, cuối cùng được mời vào đại điện hoàng cung, ba người Triển Chiêu ẩn mình theo sau, hơn nữa mơ hồ nghe được chút chuyện.

“Vương gia…”

Diệp Thời Tích cắn chặt môi dưới, dùng hết sức để ngăn cản thanh âm lao ra khỏi miệng của mình.

Nàng bây giờ thật không biết nên lôi đám người tự xưng “Vương tộc Miêu cương” ra đánh cho một bữa hay là trước tìm một chỗ để mình cười cho đã một cái.

Miêu cương khi nào có Vương gia vậy?

Bọn họ cũng quá nể mặt Miêu cương rồi, từ lúc Miêu Cương ẩn cư tới nay không khi nào tự xưng là “nước”, chỉ là một bộ tộc mà thôi, làm sao có thể có “Vương gia”, “vương thượng” hay là “Đại vương” mà nói?

“Có đều, nếu họ dám nói như thế, chỉ e trên tay có vài thứ chắc chắn, ít nhất có thể lừa được mắt quan gia…” Triển Chiêu hết sức chăm chú lắng nghe “thoại” của “Vương gia” cùng hộ vệ Đại Tống, “Hơn nữa, nếu họ thật là người Miêu Cương, muốn nói chuyện mà không muốn người triều Tống nghe được, hẳn phải nói tiếng Miêu Cương chứ? Người Miêu Cương ở sát vách Trung Nguyên, đi lại trên giang hồ sẽ nói tiếng Trung Nguyên, nhưng Miêu CƯơng ẩn cư quá lâu, người Miêu Cương biết nói tiếng Trung Nguyên, thật là ít đi…”

Diệp Thời Tích cũng cười, “Cho dù không nói tới chuyện này, chỉ cần nhìn cách ăn mặc đơn giản của chúng, cũng tuyệt không phải y phục Miêu Cương…”

Y phục Miêu Cương, làm sao có thể là lụa là mỏng manh như vậy? Họ đều là người luyện cổ, đặc biệt nếu là người mới học chỉ mặc những kiểu y phục như thế, chỉ sợ đã sớm bị cổ trùng cắn chết, vậy thì người Trung Nguyên cũng không cần hận người Miêu Cương tới vậy…

Ba người chăm chú nhìn đám ngựa xa, lời họ nói càng nghe hết không lọt một chữ.

Triển Chiêu có lẽ không cảm thấy gì, nhưng Diệp Thời Tích cùng Bạch Ngọc Đường lại cau mày.

Bọn họ nói, “Đất Miêu Cương rất xấu, cuối cùng gây ảnh hưởng tới người, ta đây đối xử với tộc nhân tử tế, cuối cùng thương nghị với vương tộc, phục tùng Đại Tống, đổi lấy một nơi ở…”

Triển Chiêu chỉ bảo, “Bọn họ tìm cớ thật ác, chỗ ở của Miêu Cương thật là tốt biết bao nhiêu…”

Bạch Ngọc Đường cũng nói, “Đúng thế, đất Miêu Cương sao có thể không hợp người ở, cùng lắm là vô cùng hợp thôi, đám người kia đã không chịu nổi ngũ độc từ bốn phương tám hướng nên mới thế này…”

Diệp THời Tích thì nhìn Bạch Ngọc Đường híp mắt, “Cũng chỉ có ngoại nhân cỡ như ngươi mới không chế ngực được ngũ độc Miêu Cương, người Miêu cương có thể ở lại Miêu Cương sinh sống, dĩ nhiên là đều chế ngự được Ngũ độc rồi, đừng nói là Trúc Diệp Thanh, cho dù là Ngân Hoàn cũng vậy.”

“Ngân Hoàn?”

“Ngọc Đường đừng nghĩ nhiều, họ sẽ không mang theo Ngân Hoàn đâu nhỉ? Ngân Hoàn quá độc, nếu không phải là người Miêu Cương từng trải cũng không dám mang theo chúng, nếu chúng còn dám mang Ngân Hoàn…”

“Tức là muốn chết.” Diệp Thời Tích híp mắt, “Có cần tẩu đi tìm một con Ngân Hoàn tới đây hù chúng không?”

Chuyển niệm lại nghĩ, “Thôi đi, ở đây có lẽ cũng tìm không ra Ngân Hoàn.”

Quan gia giống như còn chưa bết chuyện về vương tộc Miêu Cươg này, cho người tới đón cũng là hết sức cung kính, không dám chậm trễ chút nào, Diệp THời Tích khẽ nhíu mày, “Chậc, công chúa điện hạ kia còn không đem chuyện kể cho hoàng đế sao?”

Công chúa điện hạ?

Triển Chiêu rốt cuộc không hề chú ý tới mấy người mặc đồ kỳ quái kia nữa, chuyển sang tẩu tẩu mình, “Đại tẩu gặp công chúa điện hạ? Vậy…”

Lời còn chưa dứt, trên bả vai truyền tới một trận đau.

Bị siết.

Triển Chiêu không hiểu được lý do trong này, chỉ cảm thấy lúc Bạch Ngọc Đường nghe nói tới “công chúa điện hạ”, tâm tình lập tức không vui, tốt cuộc là không vui thế nào, y cũng không biết.

Vậy mà, Bạch Ngọc Đường cũng không tự hiểu rõ.

Mặc dù hắn biết Triển Chiêu bây giờ đại khái không nhớ rõ công chúa điện hạ của Tống triều, nhưng trong lòng hắn vẫn không bỏ được, làm sao cũng không bỏ được.

Lúc Triển Chiêu nhậm chức ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, người của phủ Khai Phong vẫn luôn thường nói, thời gian Triển Chiêu vào cung làm nhiệm vụ khá là nhiều, làm vị thanh niên kia luôn vội vàng đi ra đi vào, đừng nói muốn giống Bạch Ngọc Đường tìm chuyện nghỉ tới, uống rượu giải sầu, cả thời gian để mình nghỉ ngơi cũng không có.

Còn có, Công Tôn tiên sinh nói, nếu không phải y thường xuyên bị thương, e là một chút thời gian rảnh rỗi cũng thật không có, xem như thỉnh thoảng có…

Từ sau vụ án Thái tử, Triển Chiêu cũng sẽ đi về chỗ Tửu lâu.

Mặc dù Công Tôn tiên sinh biết tửu lâu kia là do Triển Chiêu tìm người mua lại, chỉ vì muốn cho a Mẫn cô nương một nơi để an định, khi chuyện tiểu Bảo kết thúc, cha con Hoàng thường gặp gỡ nhau, Triển Chiêu luôn cảm thấy trong đầu a Mẫn như vướng mắc gì đó, không thoải mái, cho nên cứ hễ rảnh rỗi, y liền thường xuyên đi tới Quân Mẫn lâu nhìn một chút. (Em đúng là kiểu giúp người giúp cho trót, tiễn phật tiễn tới Tây thiên mà…)

A Mẫn cô nương có khỏe không?

Dù gì cũng là đàn bà, muốn trông nom một quán rượu, e rằng không phải chuyện đơn giản.

Mà a Mẫn vốn là khuê nữ con quan, chuyện làm ăn các loại, nàng một chữ cũng không biết, tới tận hôm nay, có thể thản nhiên đứng bên quầy Quân Mẫn lâu tính toán, trong đó ngoài nguyên nhân nàng vốn thông tuệ ra, chỉ sợ còn dính líu tới cách dạy năm đó của Triển Chiêu.

Triển Chiêu không giống Bạch Ngọc Đường, không có gia tài vạn xâu, lại ỷ vào nhà mình có người so mình hiểu rõ chuyện này hơn, liền không thèm quản, toàn giao cho Tương tứ gia cùng với đại ca đại tẩu thân thiết vẫn còn ở Kim Hoa.

Cũng khó trách a Mẫn lại nhớ mãi không quên Triển Chiêu.

A Mẫn hiện tại dĩ nhiên là một cây đinh trong mắt Bạch ngũ gia, toàn tâm muốn tìm cách nào đó tách Triển Chiêu với a Mẫn ra, nhớ quá nhiều, thì quên luôn những chuyện khác.

Trong thành Biện Lương này, có rất nhiều cô nương vẫn còn ôm hảo cảm với người thanh niên anh tuấn lại hiền lành, nhưng cũng là hảo cảm mà thôi, vẫn không dám chân chính tham lam, cả a Mẫn, trong lời nói cuối cùng của Triển Chiêu, cũng đành bỏ đi tâm tư, chẳng qua, luôn có những người hết sức ngây thơ lại hồn nhiên, lảm Triển Chiêu không nỡ nhẫn tâm nói lời cự tuyệt.

Hôm đó trăng thanh gió mát.

Bạch Ngọc Đường tự giễu, vốn là thời cơ đi hẹn hò tốt, ở nơi lớn như Biện Lương, hắn lại tìm không ra hồng nhan tri kỉ, mà có lẽ là không muốn tìm.

Bạch Ngọc Đường đổ cho mình một hớp rượu, sau đó nhảy xuống nóc nhà phủ Khai Phong.

Con mèo đần kia, không biết đang làm gì.

Phòng Triển Chiêu vẫn còn đen như mực, vừa nhìn cũng biết người còn chưa về, ngược lại không xa thư phòng Bao Đại nhân kia đèn đuốc còn sáng choang, còn có cái bóng in lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cầm quyển sách đi qua đi lại trong phòng, còn có thể nghe được tiếng oán trách rì rầm của người kia.

“Hộ vệ trong cung làm cái gì vậy? Sao lúc nào cũng bảo Triển hộ vệ vào cung làm nhiệm vụ, tưởng phủ Khai Phong rảnh lắm sao?” Thoại của Công Tôn tiên sinh rất tức giận, có lẽ, con mèo đầy tốt bực kia lại làm thay ban cho hộ vệ trong cung, Bạch Ngọc Đường khinh thường bĩu môi, tiếp tục nghe, “Nói gì trong cung gần đây phải tăng cường phòng thủ, còn bắt Triển hộ vệ liên tục nửa tháng vào cung làm nhiệm vụ, đùa hoài, còn tưởng võ công thằng bé cao cường thì không cần ngủ chắc, không được, học trò phải đi nấu chén thuốc cho Triển hộ vệ đã…”

Nghe lời đã biết, Triển Chiêu bây giờ đang vào cung làm nhiệm vụ.

Bạch Ngọc Đường không dưới một lần cảm thấy Triển Chiêu không đáng giá, tuy y vốn cũng không giống người hành hiệp giang hồ, Triển Chiêu nhìn qua tư văn quá, không giống dân giang hồ bình thường ăn thịt há mồm uống rượu bằng tô, Triển Chiêu nhìn cũng không có hào phóng như vậy, lại càng không tìm ra sự thô lỗ của giang hồ, y thậm chí không thích rượu, nhưng y đồng thời cũng không hợp quan trường.

Quan trường tăm tối, rất nhiều người đều biết, mà hắn luôn cảm thấy ở đâu đó, Triển Chiêu thật sự quá đơn giản.

Có thật nhiều suy nghĩ về Triển Chiêu, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ về hướng xấu, Bạch Ngọc Đường thậm chí còn nghi ngờ, năm đó Triển Chiêu ở trên giang hồ làm sao mà sống, lại hoàn toàn vô sự.

“Mèo ngốc..”

Bạch Ngọc Đường thốt ra một câu, híp mắt một cái, đi về phía hoàng cung.

Cái khu hoàng cung này, cùng Bạch Ngọc Đường mà nói, thật không xa lạ gì, lúc đó so với lúc hắn vào cung giết người đề thơ đã qua lâu rồi, hắn lui tới hoàng cung với phủ Khai Phong cũng nhiều, đâu còn xa lạ nữa, cho nên nhanh chóng tìm ra Triển Chiêu.

Chẳng qua, hắn không ngờ tới…

Triển Chiêu vốn là người nghiêm trang, biết Triển Chiêu lâu như vậy, hắn cũng nghĩ tới giờ chưa thấy qua y  thân mật với cô nương nhà nào, có lẽ chỉ có Đinh tam tiểu thư cùng a Mẫn có hơi quen thuộc với y một chút, mà những người khác, đúng là không thấy.

Đúng là không thấy.

Nhưng, Triển Chiêu vốn là một người rất thu hút.

Triển Chiêu võ công tốt, làm người ôn hòa, đối xử với người ôn nhuận lễ độ, hơn nữa thân có quan chức tứ phẩm, tuy không tính là cao, nhưng tuyệt không thấp, trong kinh thành này, bao nhiêu cô nương tâm tâm niệm niệm đấy, chỉ có mèo kia đần, cái gì cũng không biết.

Đã quen với Triển Chiêu thường ngày, khi thấy Triển Chiêu trong cung, Bạch Ngọc Đường ít nhiều gì cũng khó chịu. (Ông khó ở quá vậy hả ==)

Triển Chiêu vẫn là Triển Chiêu đó, lời nói hành động vẫn là nghiêm trang Triển Chiêu, không hiểu chuyện cười đùa, không biết cách chọc nữ nhân vui vẻ, khác nhau chính là, người đứng bên cạnh y.

Triển Chiêu không bị an bài vào vị trí hết sức quan trọng, nhưng, việc của y nhất định không đơn giản.

Khi đó chính là cuối năm, chỗ nào cũng bận bịu, mà người bên cạnh Triển Chiêu, có lẽ là người rảnh rỗi nhất, cơ mà, nữ nhân bình thường thích nghịch ngợm phá phách kia, lúc này đứng bên cạnh Triển Chiêu, không hiểu vì sao, đặc biệt nghe lời.

Triển Chiêu bị phái tới “bảo vệ” công chúa.

Công chúa là em gái ruột của quan gia, nhưng tuổi còn nhỏ quá, chuyện gì cũng tò mò, dĩ nhiên, để nàng tò mò, còn cách một bức tường, chính là chuyện ngoài cung.

Khi Bạch Ngọc Đường tìm thấy Triển Chiêu, y đang ngồi chung một chỗ với công chúa, bình thản nói chuyện.

Công chúa điện hạ thân phận tôn quý, vốn không nên cùng một “tứ phẩm hộ vệ” như Triển Chiêu ngồi chung một chỗ, mà hôm nay lại thật ngồi ở một nơi, trên bàn có bình trà, còn bốc hơi nóng, giống như mới pha.

Cô gái 15 16 tuổi bưng chén trà, im lặng nghe võ quan hồng y trẻ trung trước mặt kể chuyện giang hồ, chuyện nhà Thường Châu, chuyện anh cả nhà mình, còn có chuyện xưa được truyền trong đường phố, thỉnh thoảng chêm mấy cau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thanh thúy.

Bạch Ngọc Đường mím chặt môi dưới, trong lòng hết sức khó chịu.

Hắn vốn lo lắng cho Triển Chiêu mới đến xem một chút, lại thấy cảnh y với cô gái cùng ngồi trò chuyện tới vui vẻ, trong đầu sẽ không quá thoải mái, huống chi…

Huống chi, Triển Chiêu vì lý do cá nhân, sẽ không nghĩ tới phương diện khác, Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ, nhưng không có biện pháp bỏ qua.

Cô gái rất căng thẳng, nhìn chén trà trong tay mình, vẫn thỉnh thoảng liếc về khuôn mặt thanh niên hồng y một cái, sau đó đỏ mặt, giống như vừa thoa lên lớp phấn hồng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play