Lần này Bàng thái sư tới gặp không tính thành công, nhưng cũng không tính là bại trận.
Diệp Thời Tích nói với ông, nếu lúc này triều đình dễ nói chuyện, liền đem chuyện Triển Chiêu công khai, nàng tự nhiên sẽ tình nguyện khiến phủ Thái sư mắc nợ mình, sau này phu quân mình có lẽ sẽ tốt hơn một chút, mặc dù hồi xưa cũng rất tốt rồi.
Nói cho cùng, Diệp Thời Tích với Triển Lâm vẫn ôm bất mãn vì Triển Chiêu.
Cho nên, Bàng thái sư lập tức vào cung liên lạc với thánh thượng cùng Hoàng thái hậu, chuyện của Triển Chiêu vốn cũng không có cái gì ghê gớm, năm đó Triển Chiêu cũng chỉ là một ngự tiền tứ phẩm mà thôi, công phu y cao không giả, nhưng cũng không cần nhất định phải là y…
Ông lại không ngờ, Thánh thượng với Hoàng thái hậu vì chuyện này mà có ý quá khác biệt.
Triển Chiêu còn sống, đây là sự thật, nếu Triển Chiêu đã xuất hiện, y cũng lười giấu, hơn nữa nghe nói, Triển Chiêu còn từng tới hoàng cung, nhưng vì công phu Triển Chiêu quá cao, làm người ta không có tới bẩm báo.
Bàng thái sư với những chuyện trong cung, đặc biệt là hậu cung, không muốn nói nhiều, ông đã sớm hiểu, vào cung dĩ nhiên sẽ chịu khổ, nếu có thể lưu lại cho thánh thượng một hai hài tử thì thôi, thân phận sẽ tôn quý hơn một chút, cũng không ai dám động nàng, nếu không thế, sẽ bị tất cả bắt nạt.
Bất kể là hoàng cung đại viên, sẽ luôn có oan hồn, nhắc tới thì đương kim thánh thượng cũng xem như có lương tâm.
Cách nói cũng Hoàng thái hậu cũng dễ hiểu, chỉ cần sau này Triển Chiêu không xuất hiện ở Biện Lương nữa, thì sao cũng được, tùy ý đổi cái tên, thích đi đâu thì đi…
Chẳng qua, cái tên Triển Chiêu này, không thể dùng nữa.
Thái hậu nói, Bàng thái sư đương nhiên hiểu, Triển Chiêu đã chết, điều này được viết trên thánh chỉ, nhưng hôm nay lại nói Triển Chiêu chết mà sống lại, chuyện liên quan tới tôn nghiêm hoàng thất Đại tống, dĩ nhiên phải bắt Triển Chiêu đổi tên.
Bàng thái sư cũng cười khổ.
Nếu thật đơn giản như vậy, Triển Lâm với Diệp Thời Tích cần gì phiền toái tới đây làm chi, nghĩ kỹ lại, họ hình như cũng không muốn kết quả thế này, thứ họ muốn, là một Triển Chiêu quang minh chính đại.
Nhưng Thánh thượng cũng không đáp ứng.
Triển Chiêu là mệnh quan triều đình, thân được phong tứ phẩm quan chức, sao có thể để họ bảo không làm là không làm?
Bàng thái sư không hiểu ý hắn, chỉ nói đây là vấn đề tôn nghiêm của hoàng thất.
Vậy mà, thái hậu nghe lời thánh thượng nói rồi, cũng lạnh mặt, “Con là hoàng đế, tại sao không hiểu chuyện như vậy? Triển Chiêu kia cũng chỉ là người gian hồ thôi, huống chi đã sớm qua hai năm rồi, y vừa trở lại phục chức, con liền từ chức cho y, thế là xong, cần gì khổ sở như vậy…”
Hoàng đế mím môi, làm như đang suy xét lời nói của mẫu hậu, hồi lâu sau, vẫn kiên định nói một chữ “Không”.
“Trẫm, sẽ không cho y cứ vậy mà đi…”
Bàng thái sư thật lâu không nói, trong tai chỉ nghe thấy âm thanh ngữ trọng tâm trường của Thái hậu, “Cái thằng bé này, sao không nghĩ thông suốt chứ”, trong lòng lại nhớ tới khi ở trong nhà Triển gia, nghe một câu hỏi lạnh lùng của Triển Lâm.
“Ai là vợ của ngươi?”
Câu hỏi này là nói với Bạch Ngọc Đường, nên ông cũng không có để ý, trực tiếp quên mất một câu đương nhiên của Bạch Ngọc Đường, “Đệ đệ ngươi.”, lúc đó cũng không cảm thấy sai ở đâu cả, đến khi nhớ lại…
Đệ đệ Triển Lâm, không phải Triển Chiêu sao?
Thì ra, tên Bạch Ngọc Đường này lại ôm tâm tư như thế, tuy không biết Bạch Ngọc Đường đến tột cùng biết tin Triển Chiêu còn sống từ khi nào, nhưng nếu bây giờ hắn có thể nói ra lời như thế, chỉ sợ đã bỏ ra một khoảng thời gian…
Mà thánh thượng…
Bàng thái sư thầm rùng mình, có lẽ, đây mới là nguyên nhân khiến phu phụ Triển gia nhất định phải tới Biện Lương.
“Thái hậu nương nương, thần cả gan hỏi một câu, năm đó Triển Chiêu chết trận ở biên cương, có ẩn tình hay không?”
Sắc mặt Thái hậu tối sầm lại, nhưng chỉ có thể thở dài.
Tuy thái sư bị nói là kẻ tầm thường, nhưng, nếu ông thực sự tầm thường, làm sao có thể làm tới vị trí hôm nay? Có kẻ bảo Bàng thái sư phải dựa vào con gái mới bò lên được tới vị trí này, lại không biết, thực tế, vì Bàng thái sư làm tới chức Thái sư, nên thánh thượng mới cưới con gái ông.
Cơ mà, hôm nay Thái sư nói vậy, cũng không ổn.
Có lẽ chuyện dính tới con gái mình, nên Thái sư mới rối loạn, mới khẩu xuất cuồng ngôn, tuy nói ra chân tướng nhưng cũng là…
Không ổn.
“Thái sư nói chuyện cẩn trọng, niệm tình ngươi sai phạm lần đầu nên…”
“Thái hậu nương nương…” không ngờ, Thái sư cũng có lúc cố chấp, Thái hậu kinh hãi, trong bụng tuy không ưa, nhưng cũng cảnh giác, Bàng thái sư không phải Bao Chửng, nếu không phải chuyện nguy hiểm, nhất định sẽ không mạo hiểm góp lời như thế, “Vợ chồng Triển Lâm, bây giờ tới, người có từng nghĩ là tại sao hay không?”
“Lời ấy của Thái sư có ý gì? Hiện giờ vương tộc Miêu Cương sắp gặp vua, nếu như Diệp Thời Tích thật sự là người Miêu Cương, cũng không thể chống lại ý tứ của vương thất…”
“Thái hậu nương nương, Miêu cương đã ẩn cư từ bao nhiêu năm trước, người cũng biết, trong tài liệu, năm đó người Miêu Cương chưa ẩn cư, đều che che giấu giấu, mà Miêu Cương với Tống triều chúng ta trước nay chưa hề liên hệ, lần này vào gặp vua vốn hết sức khả nghi, lão thần sợ, lần này nếu gửi gắm chuyện vợ chồng Triển Lâm vào vương tộc Miêu Cương, chỉ e không ổn.”
“Mẫu hậu, chuyện vương tộc Miêu cương, nhi thần tự có định đoạt.”
Nghe lời nói của con trai, Thái hậu rốt cuộc bình tĩnh lại.
Hậu cung để ý chuyện triều đình, vốn là hết sức không tốt, bà thật đã quá đáng.
“Tóm lại, đừng để ai gia nhìn thấy Triển Chiêu…”
“Mẫu hậu…”
“Thái hậu nương nương, nếu người không đáp ứng lời của vợ chồng Triển Lâm, chỉ e, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
“Có gì mà không tưởng được, ai gia cũng không tin không có Diệp Thời Tích là không được? Vương tộc Miêu cương bên kia hai ngày nữa sẽ tới, hoàng đế chuẩn bị một chút là được, tới lúc đó đưa họ đi xem Bàng phi một chút, sẽ tốt ngay.” Nói xong, đi mất không quay đầu lại.
Bàng thái sư đứng tại chỗ, tuy vẫn nghiêm, nhưng nếu cẩn thận nhìn thì có thể nhận ra, ông đang run rẩy.
“Thái sư, bây giờ trong hậu cung đang bận bịu, mẫu hậu cũng là…”
Lời thánh thượng nói, ông không còn nghe được nữa, Thái sư giương mắt, “Thánh thượng, sau này, người chắc chắn sẽ thấy được Triển Chiêu, không chỉ Triển Chiêu, còn có, còn có…”
Vợ chồng Triển Lâm, chỉ sợ sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
Tuy biết kết quả lần này chỉ sợ, sẽ không thể khiến phụ phu Triển Lâm hài lòng, Bàng thái sư vẫn cứ cho người viết tin gửi tới nhà Triển gia.
Sau khi Diệp Thời Tích lấy được thơ, chỉ cười lạnh một tiếng, xem cũng không xem, liền đặt qua một bên.
Nàng dĩ nhiên biết, chuyện liên quan tới con gái mình, Bàng Cát sẽ tận lực, nhưng mà cái bà già kia, chỉ sợ là kẻ khó đối phó, hơn nữa, dù sao bà cũng là Thái hậu, Bàng Cát sẽ không dám nói lung tung cái gì.
Chẳng qua là…
“Không lẽ Triệu Lâm không mang chuyện vương tộc Miêu Cương ra nói cho lão bất tử đó?”
Nàng thật không biết, lúc ấy Bàng phi bệnh nặng, Thái hậu dồn hết sự chú ý của mình lên chuyện làm sao giải độc trên người nàng, cũng đem lời của Triệu Lâm về “tập tục Miêu Cương” vất hết, sau này, cũng không có ghi nhớ vào trong lòng.
Bất quá lúc này nàng không còn phiền muộn như thế nữa.
Lúc này nàng đã lên tiếng với Hoàng gia, nếu đến khi đó chuyện thật sự phát triển theo hướng kỳ quái, thì không liên quan tới nàng.
Ai bảo họ lúc đầu không nghe.
Hơn nữa…
Diệp Thời Tích nhìn lá thư Bàng Cát phát người tới đưa cho mình, nếu họ tìm tới nàng, chỉ sợ là vì trong cung có cổ trùng, mà cổ trùng kia, nhất định có kẻ bỏ vào, cổ trùng đầu phải cứ tùy tiện là có thể mang ra, nếu không a cữu của nàng cũng không cần khổ sở nuôi lâu như vậy.
Nếu không phải là nàng bỏ, vậy nhất định là có người khác bỏ.
Nàng cũng không lo lắng, cổ Trung nguyên luyện, phần lớn độc tính không đủ, cho dù có người xui xẻo trúng, chỉ cần thể chất hắn tốt, cũng có thể chịu đựng qua một năm rưỡi, không giống cổ Miêu Cương, giống như thứ của Triển Chiêu, hạ cổ dễ dàng, muốn giải, tốn nửa năm.
Chẳng qua, đứa bé kia quá tốt, cho nên cứ bị con chuột trắng khi dễ.
“Đại tẩu, tẩu thật không giúp họ giải cổ sao?”
Diệp Thời Tích xoa xoa mái tóc dài của thiếu niên 18 tuổi, “Sợ gì, cổ thuật Trung Nguyên không tinh tường, Bàng phi nương nường dù sao cũng có thể chịu đựng, nếu không yên tâm, không bằng tối nay chúng ta tới thăm dò thâm cung đi? Dù sao cũng quen cửa quen nẻo rồi…
Triển Chiêu bĩu môi, “Không biết đường…”
Lời còn chưa nói xong, một cánh tay lại đặt lên bả vai, “Miêu nhi không nhớ đường? Năm đó em thường xuyên vào cung làm nhiệm vụ đấy…”
Thấy được ánh mắt giết người của Triển Lâm với Diệp Thời Tích, Bạch Ngọc Đường mất tự nhiên xoa xoa mũi, sửa lại, “Được rồi, con Miêu nhi đần này gì cũng không nhớ nữa, cơ mà không sao hết, Bạch gia nhớ là được, hoàng cung kia, Bạch gia vào hơn hai ba lần…”
Triển Chiêu quay đầu lại, không hiểu, “Ngọc Đường vào hoàng cung làm gì? Tuy bảo khinh công Ngọc Đường cao thâm, nhưng nơi đó vẫn là hoàng cung, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện…”
Bạch Ngọc Đường đáp không hề nghĩ ngợi, “Chôm rượu.”
Ngự rượu trong cung dĩ nhiên là loại cực tốt, huống gì năm đó vì đạo tam bảo chọc trúng con mèo sau, lại nhận phải oán hận của huynh trường cưng em tới trời, cưỡng ép tìm cách bắt hắn cấm rượu nửa năm, khi Hãm Không đảo, phố rượu Giang Trữ cùng Bạch gia đều không cho Bạch ngũ gia rượu, mà nơi còn lại, rượu hắn nhìn không hợp mắt, tình hình đó, hắn có thể làm sao?
Chôm rượu thôi.
Kho rượu Hoàng cung, kho rượu Thái sư phủ, hắn đi qua không ít lần.
Như vậy, đất hoàng cung hắn dĩ nhiên quen không thể quan hơn, chỉ sợ còn biết đường hơn cả Tuyết Ảnh cư trên Hãm không đảo, đi Tuyết Ảnh cư còn phải phá cơ quan, trong hoàng cung tuy thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng cũng chỉ có mấy người chứ gì…
Triển Lâm ngược lại đã quên mất chuyện mình giúp em trai ra mặt, loại chuyện này hắn làm nhiều quá, làm sao mà lần nào cũng nhớ được.
Hắn giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ nghĩ là hắn tham rượu ngon, nên vào cung chôm rượu, “Bạch huynh có nắm chắc không?”
Bạch Ngọc Đường cười, “Đại ca an tâm, hoàng cung ta đã rất quen, nói gì nữa.”
Triển Lâm nghe vậy, nhướng mày, tuy không nói lời nào, nhưng trong đầu cũng không thoải mái như thế.
Ai là đại ca ngươi, lão đây là đại ca tiểu Chiêu!
Nhưng cũng không nói ra bất mãn, chỉ gật đầu, “Tiểu Chiêu, quá cẩn thận, chỉ sợ dính lứu tới mạng sống người khác, nếu không thể xác định chắc, nó cũng không an lòng, mà nó bây giờ chuyện gì cũng không nhớ rõ, nếu ngươi quen thuộc vậy, mang nó theo đi, ta cũng khá an tâm…”
Hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Nếu để Triển mỗ biết ngươi ăn hiếp nó, nhất định sẽ không cho hai đứa qua lại nữa!”
Bạch Ngọc Đường thầm than trong lòng, Triển Lâm với Triển Chiêu tuy là huynh đệ, ngoại hình đương nhiên giống nhau, nhưng tính cách quả là chênh lệch thật nhiều, cũng may ngày xưa có Triển Lâm che chở như thế, bằng không con mèo con đần này, sẽ bị người ta xé xác…
Cho nên, càng thêm cảm kích, “Đại ca cứ an tâm, Bạch mỗ nhất đĩnh sẽ chăm sóc con Miêu nhi kia thật tốt…”
Lão đây mới không phải đại ca ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT