Cách không khó, cổ độc Trung Nguyên bắt đầu quá trễ, hơn nữa còn bắt nguồn từ sau cổ thuật Miêu Cương, mới có được mấy người có lòng sáng thuật điều nghiên, bất quá, cổ độc ấy mà, không phải cứ muốn là điều nghiên được.
Diệp Thời Tích để Triệu Lâm hồi cung rồi, cho Ngự phòng nấu chút dấm, huân dưới từng góc một.
Cổ thuật Trung Nguyên thành tựu không sâu, một cổ trùng chỉ cần đốt dấm trắng thì có thể phát hiện, nếu trong phòng có mùi dấm nồng nặc, cổ trùng bình thường sẽ tìm đường bỏ chạy, bởi vậy bảo người cầm gậy gỗ, chậu, chặn hết cửa, thấy trùng thì gắp bỏ vào bồn, không được dùng tay động.
Chờ xử lý xong, đem hết cổ trùng vào một chỗ, lấy lửa đốt là được.
Chung một tình huống, cổ trùng đều sợ lửa.
Diệp Thời Tích bĩu môi, “Cho dù có là cổ của Miêu cương nuôi, cũng sợ lửa thôi, chẳng qua, cổ trùng của Miêu Cương có lẽ bị nghịch đủ rồi, nên tụi nó biết chạy, còn cổ trùng Trung Nguyên hình như rất hiếm bị huấn, ít nhất ta từng thấy, có con thích bay vào dập lửa…”
Chuyện trọng đại, Triệu Lâm cho dù không cam lòng hơn nữa, Công Tôn Sách vẫn phái người đưa nàng về hoàng cung, ân cần dặn, “Nếu tạm thời không tìm thấy quan gia, cũng phải nói rõ cho thái hậu, trước tống hết đồ ra cho tốt, đặc biệt phải nói tới “Vương tộc miêu cương” rắp ra mắt quan gia…”
Triệu Lâm khoát tay, “Rồi rồi, bổn công chúa dĩ nhiên biết, chuyện này trọng đại, sẽ xử lý tốt, hơn nữa sẽ không tùy tiện cho người ta biết…”
Diệp Thời Tích không nói thêm gì nữa, nhưng khi Công Tôn tiên sinh nhắc tới “Thái hậu”, liền không nhịn được cười lạnh.
Đương kim quan gia vô hậu, hậu cung dĩ nhiên do Thái hậu trông coi, chẳng qua…
Hít thở sâu, Diệp Thời Tích thở dài, Triệu gia bọn họ làm việc thế nào, Diệp Thời Tích nàng cũng lười quản lý, chỉ cần không dính dáng tới Triển Chiêu, còn tình huống khác, thích ra sao cũng kệ, hôm nay đem chuyện Miêu Cương nói cho Triệu Trinh biết, xem như nàng đã nhân nghĩa tẫn trí rồi…
Nghĩ rồi, nàng cũng không ở lại lâu, quay đầu chắp tay với Công Tôn tiên sinh, “Công Tôn tiên sinh, chuyện này cứ vậy đi, chờ Bao đại nhân trở lại, các ngài lo thẩm vấn tên kia là đủ, tại hạ không còn chuyện gì, về trước.”
“Triển phu nhân, chuyện Triển Chiêu…”
“Công Tôn tiên sinh, ông không cần khuyên nữa, chuyện dính tới Triển Chiêu, chúng tôi tự nhiên không lỗ mãng, để chuyện hoàn toàn không bị khống chế, nhắc tới công chúa điện hạ cũng giúp tôi một tay, theo tôi biết, người Trung Nguyên, bất kể là triều đình hay giang hồ, đều hết sức kỵ người Miêu Cương, mà hôm nay dù sao cũng là tôi cứu công chúa điện hạ, Triệu Trinh muốn cũng không làm gì được tội, cho dù hắn ta muốn thể diện, Bạch Ngọc Đường tới lo, hắn còn có ngự tự kim bài, hơn nữa, chúng ta quả cũng không làm chuyện gì quá đáng, cùng lắm, nói với họ cái chuyện Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ năm đó không có chết mà khó khăn lắm mới cứu sống thôi….
Diệp Thời Tích nói tới đây, Công Tôn tiên sinh cũng hiểu, ông nói gì cũng vô dụng, chỉ đành thở dài, “Chỉ sợ tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, chuyện liên quan tới mặt mũi hoàng thất, thật đúng là tuy lớn mà nhỏ…”
Diệp Thời Tích khoát tay áo, cười nói, “Nếu Triệu Trinh có thể không cần thiên hạ, vậy tôi cũng không cần thiên hạ, thiên hạ này là của Triệu Trinh, không phải của tôi, nếu tôi thích, muốn tạo ôn dịch cũng không phải việc gì khó, còn về nguồn ôn dịch, để ở hoàng cung có được không?”
Công Tôn tiên sinh nghe tới đây, cũng nóng nảy, “Triển phu nhân, chuyện này nhất định không thể, chuyện Triển Chiêu có lẽ quan gia có trách nhiệm lớn, nhưng không liên quan tới dân chúng thiên hạ…”
“Công Tôn tiên sinh vội gì? Chỉ cần Triệu Trinh không làm ra quyết định làm ta thất vọng, ta làm sao lãng phí cổ trùng mình nuôi để tạo ôn dịch?” Diệp Thời Tích không nói gì nữa, ôm quyền hướng Công Tôn tiên sinh, “Vậy chuyện xem như xong, Diệp THời Tích cáo từ, tiên sinh không cần tiễn.”
Vừa dứt lời, Công Tôn tiên sinh cũng không thấy người nữa.
Mà bên kia, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu đang trêu ghẹo tiểu hài tử cũng kỳ nhạc dung dung.
Bạch Ngọc Đường có thể hiểu Triển lâm vì ái thê phiền não mấy hôm nay, mà để người ra cửa đi lòng vòng, hắn cũng có thể hiểu Triển Lâm bây giờ là người nắm quyền trách nhiệm của Triển gia, làm ăn khắp đại giang nam bắc đều phải qua tay hắn, thật đủ bận, nhưng…
Bạch Ngọc Đường nhìn đứa trẻ ba bốn tuổi đang vùi đầu trong lòng Triển Chiêu, trong đầu chua như thể bị đổ mấy hang dấm.
Dựa vào cái gì mà đem tiểu quỷ này cho hai người họ trông? Hết lần này tới lần khác Triển Ký còn mang địch ý mười phần với hắn…
Về phần nguyên nhân sao, nghe nói, có nguyên nhân rất lớn từ việc lúc Triển Ký ra đời Diệp Thời Tích liền nói cho nó, ‘Ai mặc đồ trắng đều là bại hoại’.
Triển Chiêu cũng từng ôm Triển Ký chớp mắt nhìn hắn, “Ngọc Đường có muốn dứt khoát đổi y phục màu khác mặc không?”
“Không.” Bạch Ngọc Đường kiên định, quyết không thỏa hiệp, “Bạch gia nhìn không hợp mắt, huống gì, không mặc bạch y, làm sao còn là Bạch Ngọc Đường.”
Triển Chiêu: “….”
Triển mỗ không lẽ không họ Triển mà họ Lam sao? Cơm có thể ăn bậy lời không thể nói bậy, lỡ để đại ca nghe ca ấy sẽ…
Sẽ không làm gì Triển mỗ cả…
Nhưng tuy nói vậy, Bạch Ngọc Đường vẫn là trong ngoài như một, nói không đổi là không đổi, đây là chuyện phiền thoái, không ngừng chọt chọt gò má của Triển Ký, “Nhóc con, cha mày có phải cũng hay mặc bạch y không, lời mẹ mày nói có phải cũng mắng luôn cả cha mày rồi không?”
“Mới không có, phụ thân mới không thèm màu trắng, phụ thân ghét nhất màu trắng.” Triển Ký nghiêm trang muốn đẩy tay Bạch Ngọc Đường ra, chỉ tiếc tuổi nó còn nhỏ làm sao động được Bạch ngũ gia tài cao sức mạnh, cho dù chỉ là một cái tay, cũng chỉ đành bĩu bĩu môi nhờ nhị thúc yêu thương giúp đỡ, “Nhị thúc, ôm…”
Thấy thiếu niên áo lam nghe tiếng tới đây, tay kia không cần đẩy cũng bỏ qua quai hàm của thằng bé, lập tức vòng qua bả vai của thiếu niên, chủ nhân còn hăng hái nhìn thiếu niên quen tay ôm tiểu hài nhi vào lòng đút đồ ăn, chân mày giựt giựt, “Chậc chậc” hai tiếng, “Miêu nhi, thật là hiền huệ…”
Lúc nói có ý vị thâm trường.
Triển Chiêu nhất thời không phản ứng kịp, lại đút một muỗng cháo vào miệng tiểu hài nhi, “Ngọc Đường nói gì?”
“Không có gì.” Bạch Ngọc Đường giơ tay xoa xoa vai Triển Chiêu mấy cái, “Con mèo đần em, bản thân còn chưa nuôi mập, còn phải đút cháu mình ăn, so với năm đó gầy đi thật nhiều…”
Tuy sáu năm kia Triển Chiêu chỉ ngủ, nhưng theo lời Diệp Thời Tích, chỉ sợ cũng chịu không ít khổ.
Bạch Ngọc Đường cũng là người tập võ, người khác không biết, hắn không thể không biết, cái cảm giác nội lực quá thịnh muốn đánh vỡ toàn bộ kinh mạch, tuyệt đối không dễ chịu.
Khi quay mặt sang, thấy sắc mặt Triển Chiêu lạnh nhạt, bình tĩnh, Bạch Ngọc Đường cũng không biết là tư vị gì.
“Miêu nhi, em…”
Triển Chiêu cuối cùng nhận thấy Bạch Ngọc Đường không bình thường, bỏ chén trên tay xuống, “Ngọc Đường, huynh rốt cuộc làm sao?”
“Miêu nhi, sư phụ em, là hạng người gì?”
Triển Chiêu có thể chống đỡ qua hai năm kia, nhất định cần có sư phụ của mình, Bạch Ngọc Đường cảm thấy, mình bất kể làm sao cũng phải cảm tạ bà thật tốt, mặc dù với bà mà nói, đây chẳng qua là giúp tiểu đồ đệ mình yêu thương mà thôi.
“Sư phụ? Sư phụ là người rất tốt, sư phụ, ừ….” Triển Chiêu cẩn thận suy nghĩ, mới nhìn Bạch Ngọc Đường trả lời, “Ngọc Đường, đại tẩu huynh là người thần y cốc đúng không? Vậy chắc đã gặp cốc chủ Thần y cốc rồi, sư phụ bà nhỏ tuổi hơn cốc chủ một chút, nhưng cũng không kém mấy, bất quá, từ sau khi Triển mỗ xuất sư rồi, Triển mỗ cũng hiếm khi gặp người…”
“Trước khi em xuất sư, sư phụ em không nói chuyện giang hồ bảo em để ý sao? Lão đầu tử bên Bạch gia trước lúc Bạch gia xuất sư hơn tháng là lẩm bẩn thật lâu, còn bảo tốt nhất đừng bị người ta bắt đem bán, nếu khi đó không phải công phu Bạch gia không bằng lão, nhất định phải bứt râu ria lão xuống…”
“Phụt” một tiếng, Triển Chiêu cuối cùng không nhịn được, bật cười.
Bạch Ngọc Đường lúc này mới phản ứng kịp, Triển Chiêu còn chưa nói gì, hắn lại mở miệng nói…
“Mèo thối, có gì mà cười?”
“Ngọc Đường, Triển mỗ tin huynh, cho huynh biết cũng không có gì, có điều, sư phụ người dù sao cũng lớn tuổi, không chịu nổi nhiều chuyện, bây giờ người đang dạo chơi thiên hạ rất thanh nhàn, Triển mỗ cũng không muốn người khó chịu.” Triển Chiêu nói tới đây dừng một chút, thở dài, “Sư phụ giống đại tẩu, năm đó bị kẻ gian hãm hại, suýt nữa chết thảm, đại tẩu là ở dưới Nhạn Đãng Sơn, Triển mỗ tình cờ đi ngang qua, liền cứu, mà sư phụ là được gia phụ cứu, cũng xem như thiếu gia phụ một nhân tình, cho nên khi Triển mỗ còn bé, sau khi gia phụ gia mẫu bỏ mình, đại ca huynh ấy không lo hết được, nên để sư phụ tạm thời mang ta đi…”
Triển Chiêu bỏ Triển Ký đang tò mò trợn mắt lên đùi, cắn răng. “Ngọc Đường có từng nghe qua, rất nhiều năm trước, trên giang hồ có một nử tử, người ta gọi là Vân Lạc Tử không…”
“Vân Lạc Tử?” Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Tung bay thiên lý, qua lại vô tung… Vân Lạc Tử sao?”
Truyền thuyết liên quan tới Vân Lạc Tử thật ra trên giang hồ có rất nhiều, nghe nói bà là mỹ nhân nổi danh giang hồ nhiều năm trước, lại nhờ một thân tuyệt thế khinh công, mau mà nhẹ, võ nghệ lại cao cường, cho nên gọi là ‘Vân Lạc Tử’, chẳng qua, cũng nghe nói thật nhiều năm trước cũng vì liên quan tới tà giáo mà bị võ lâm đuổi đánh, Vân Lạc Tử bị đánh rơi xuống Thiên trì, giai nhân mất mạng.
“Vân Lạc Tử, còn sống a…”
Giang hồ võ lâm nhiều âm mưu quỷ kế, Bạch Ngọc Đường đã không muốn nói nhiều, thậm chí rất nhiều chuyện xưa được lưu truyền qua thành thị, cũng đều được biên lại, có gì nói, còn nữa chuyện qua nhiều năm như vậy, nghĩ tới Vân Lạc Tử mấy chục năm chưa từng lộ diện trên chốn giang hồ, cũng nhìn thấu cả võ lâm, chỉ dạo chơi chốn núi rừng, sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn đó.
“Tên của sư phụ là La Thanh, chính là Vân Lạc Tử năm đó, sư phụ luôn bảo, giang hồ a, chỉ được mặt ngoài, nếu tiến sâu hơn sẽ rất khó chịu, không biết khi nào bị kẻ gian làm hại, bất kể là danh môn chính phái hay còn là bàng môn tả đạo, đều phải cách xa họ…”
Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ, năm đó lúc Bao Chửng gạt Triển Chiêu vào quan phủ, Triển Chiêu đáp ứng, có phải là do tác dụng từ lời này của Vân Lạc Tử không?
Nếu muốn cách xa danh môn chính phái, bàng môn tà đạo trong giang hồ, vậy, dứt khoát vào quan phủ đi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT