Cổ Lận Thiên không biết mục đích cuối cùng của bọn họ là gì, nhưng Triển Chiêu lại biết.
Lúc đầu, Triển Chiêu cũng không muốn mọi người quan tâm đến thanh kiếm còn không biết ở địa phương nào vì mình như vậy, muốn tìm kiếm giống như Cự Khuyết quả thật rất khó, trên đời này ở đâu ra nhiều thượng cổ thần binh như vậy?
Ngày cả lúc đối mặt với đại ca mình, Triển Chiêu cũng cảm thấy có lỗi.
Triển Lâm vốn đã quá bận rồi, bây giờ còn vì chuyện binh khí của mình mà tâm phiền ý loạn, Triển Chiêu đúng là không chịu được.
Nhưng bây giờ, đối mặt với Bạch Ngọc Đường, y không chỉ cảm thấy áy náy cùng khó chịu, mà càng nhiều hơn chính là mất tự nhiên.
Rất mất tự nhiên.
Vũ khí này, là tìm cho y, nhưng Bạch Ngọc Đường nói, “Bạch mỗ muốn đem kiếm này tặng người trong lòng.”
Cái này bảo y làm sao không mất tự nhiên đây.
Nếu y là nữ, ngược lại nghĩ cũng thông, danh tiếng của Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường sáu năm trước y đã nghe đủ nhiều, gia đình phú hào, lại được mấy ca ca cưng chiều từ nhỏ, Bạch Ngọc Đường này xưa nay chính là muốn làm gì thì làm, không có thứ gì hắn không có được, lại thêm danh tiếng phong lưu thiên hạ, dĩ nhiên đối xử cực tốt với các cô nương, bỏ tiền như đất tạm thời không nói.
Nhưng, hắn là đàn ông. (ôi please em ơi, chả có thành đàn bà tui cũng k dám cưới ý Orz, chắc chỉ có mình em là yêu nổi thằng chả thôi. Tình tình khó chịu dễ sợ)
Y cũng chưa từng nghe chuyện Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường có tính đoạn tụ, hơn nữa, Triển Chiêu rất tự giác, mình tới giờ đều không có mấy quan hệ với nữ nhân, những nữ nhân thuở nhỏ tiếp xúc, trừ mấy người bạn nhỏ hay chơi ra, thì có lẽ chỉ còn đại tẩu, ngay cả mẫu thân, cũng vì mất sớm, mà y cũng không tiếp xúc bao nhiêu.
Ngay cả ấn tượng cũng không có.
Triển Chiêu cẩn thận nhớ lại, mình không tỷ không muội, chỉ có một huynh trưởng, không có tỷ muội có thể khiến Bạch Ngọc Đường tới lấy lòng…
Vậy, một câu vừa nãy của Bạch Ngọc Đường là vì cái gì?
Bạch Ngọc Đường từ trên đài lấy kiếm xuống, tỉ mẫn miết trên vỏ kiếm, cuối cùng nở một nụ cười hài lòng.
Thượng cổ danh kiếm quả là không giống kiếm thường, mới chỉ nhìn qua vỏ kiếm thôi, đã cảm thấy không giống, nghe nói thanh Thất Tinh Long Uyên này chính là thành tín chi kiếm, nghĩ lại cũng chỉ có Miêu nhi khéo léo nhà mình mới xứng với kiếm tốt như vậy.
“Thế, đa tạ Cổ tiên sinh, Bạch mỗ ở nơi này tạ lễ.” Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên hết sức hài lòng, hành đại lễ hiếm thấy với Cổ Lận Thiên.
“Không ngại, Bạch ngũ gia xem như cũng giúp tôi xử lý được một vấn đề lớn.” Cổ Lận Thiên vội vàng đáp lễ, “Như đã nói, hai cậu để vị cô nương kia ở ngoài không sao chứ? Tuy không chắc là hắn, nhưng nếu thật là người của Trữ Tư, thì thủ đoạn của hắn không ít đâu…”
“Cổ tiên sinh, xin đừng lo lắng, gia tẩu trước đó rất lâu từng lăn lộn trong giang hồ.” Triển Chiêu nghe Cổ Lận Thiên nhắc tới đại tẩu mình, cuối cùng cũng kéo trở về suy nghĩ đã trôi đi thật xa.
Nhưng mà, tuy lời nói thế, nhưng nghĩ tới đại tẩu mình vẫn là nữ nhân, Triển Chiêu còn có chút lo lắng.
Bạch Ngọc Đường tuy đang nhìn về phía Cổ Lận Thiên, nhưng không hề bỏ qua chút phản ứng của Triển Chiêu, trong lòng căng thẳng, có lẽ, vẫn là ép y rồi.
THật ra tự hắn cũng biết, hắn ép Triển Chiêu cũng không chỉ là một chút như vậy.
Bất quá, trông phản ứng của Triển Chiêu, dường như cũng không đặc biệt chán ghét, chỉ là nghĩ không ra, nếu là vậy, thì có lẽ…
“Miêu nhi, chúng ta cũng nên ra ngoài xem một chút đi, đại tẩu nhà em tuy là cao nhân, nhưng vẫn là nữ tử, xuất đầu lộ diện thế này không tốt, em phải chịu trách nhiệm với đại ca em nữa…” Nói xong, chắp tay với Cổ Lận Thiên, “Đã thế, Cổ tiên sinh, bọn tôi xin cáo từ, bây giờ ông tạm thời không nên ra ngoài, chờ bọn tôi xử lý xong đám người kia lại tính…”
Cổ Lận Thiên gật đầu.
Mấy chuyện này đều là chuyện của dân giang hồ mới hiểu, ông cũng chỉ là người ngoài nghề, biết gì đây? Cứ giao cho họ giải quyết đi!
Vốn dĩ Triển Chiêu đang không chuyên tâm, nhưng chuyện xảy ra bị Bạch Ngọc Đường quấy một trận, cho dù Triển Chiêu vốn không hiểu, nhưng cũng khá mất tự nhiên, đặc biệt là khi tay của Bạch Ngọc Đường đặt lên vai y, cả người y cũng cứng lại.
Động tác như vậy, cũng không tính là quá thân mật, huynh đệ quen biết nhau, làm vậy rất bình thường, nhưng Triển Chiêu lúc này, làm sao cũng thấy không được tự nhiên.
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, một câu vừa nói ra của hắn cho dù Triển Chiêu có cảm thấy không đúng vẫn là những lời thật tâm nhất của hắn, Triển Chiêu ít nhiều gì cũng để trong lòng đi.
A, nếu là người khác, chỉ sợ cũng sẽ không nghiêm túc với chuyện này, sẽ cho là mình nói giỡn, nhưng Triển Chiêu lại chính là người nghiêm túc như thế đấy.
Cũng không rõ chuyện đến nước này rồi sẽ là tốt hay xấu…
Bạch Ngọc Đường hư tâm dùng sức siết vai Triển Chiêu một cái, kéo người ra ngoài cửa, “Miêu nhi, đi thôi…”
Ở ngoài tiểu viện Cổ Lận Thiên, cảnh tượng trông cũng không phiền phức như vậy, ngược lại, nếu nói đây là chuyện họ phải xử lý thì, Diệp Thời Tích đã xử lý xong xuôi cả rồi, nhưng, dường như Diệp Thời Tích còn chút chuyện riêng.
Triển Chiêu biết, đại tẩu mình từng xuất hiện trên giang hồ, lúc ấy nghe nói còn hết sức lợi hại, chẳng qua, không hiểu rõ tình hình ra sao, chuyện cũng đã qua rồi, bất kể là Triển Chiêu hay Triển Lâm đều sẽ không muốn nhắc tới.
Chẳng qua thật không thể nào nghĩ tới, lại có thể gặp được cố nhân của cô ngay dưới tình huống này.
Con rắn màu xanh đang ngóc đầu trên mặt đất, diễu võ dương oai khè lưỡi với kẻ đang nằm, phát ra tiếng “khè khè” rất nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn về người đàn ông chưa hề gặp qua đang giằng co với chủ nhân mình.
Người nằm trên đất đã không còn ý thức, hắn rõ ràng là Phùng Kỳ, hiển nhiên hắn với Diệp Thời Tích, không có bao nhiêu sức đe dọa.
Ngược lại người kỳ quái cầm quyển trục kia, là ai?
Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra trên giang hồ có ai dùng quyển trục, chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ lạ, bất quá ngẫm nghĩ thêm một hồi, nếu có cùng niên đại với Diệp Thời Tích, thì có lẽ đã rời khỏi giang hồ từ lâu.
Dù sao, bây giờ cả Bạch Ngọc Đường đây cũng có ý muốn thối lui khỏi giang hồ.
Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ thế này, nếu có liên quan tới Diệp Thời Tích, thì Triển Chiêu sẽ rõ hơn, lại không ngờ, sau khi nhận được tầm mắt hỏi thăm của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng lắc đầu, ý bảo y cũng không biết.
Như vậy, phải là người quen của Diệp Thời Tích trước khi quen biết Triển Chiêu?
Bạch Ngọc Đường nhún vai, thôi, chuyện này cũng chả quan hệ gì tới mình, bất quá nếu hai người này còn đánh, Triển Chiêu nhất định sẽ giúp đại tẩu mình, như vậy, mình khẳng định cũng phải giúp đỡ Miêu nhi của mình chứ…
“Đúng là đã lâu rồi không gặp…” Nam nhân nghịch quyển trục trên tay, ánh mắt liếc tới búi tóc trên đâu Diệp Thời Tích, khẽ mỉm cười, “Nhớ lại Độc y năm đó danh chấn giang hồ, không ngờ ở lúc không ai hay, đã gả làm vợ người ta rồi, bất quá, thật làm người ta không ngờ tới, độc y từng căm ghét nam nhân như vậy, lại cũng có lúc gả làm vợ người ta…”
Diệp Thời Tích bất động thanh sắc, lạnh mặt, học được 10 phần bình tĩnh của phu quân, “Không cần phải kinh ngạc như thế, trên đời này, mặc dù phần lớn nam nhân đều không phải người tốt, nhưng rồi sẽ có 1 hai người đàn ông tốt xuất hiện, mặc dù trước kia ta vẫn nghĩ nữ nhân đều bị nam nhân chà đạp, nhưng sự thật lại không giống lắm, có vài nữ nhân luôn tự cho mình là phải, bao nhiêu âm mưu quỷ kế đều đã dùng tới thuần phục rồi…”
Nam tử ngẩn người, “Sau chuyện ở Nhãn Đãng Sơn, cô dường như gặp không ít chuyện…”
Diệp Thời Tích trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài, “Chuyện lúc trước bỏ qua đi, ta cũng không muốn nghĩ nhiều, quan nhân nhà ta nói, có một vài người rất bất đắc dĩ, nhưng cũng có vài người cũng chỉ do quá tò mò thôi, ta không muốn nghĩ xem ngươi thuộc loại nào, huống gì năm đó ngươi cũng không phải chủ mưu, bỏ đi, xem như ngươi chưa từng thấy ta, ta cũng chưa từng thấy ngươi, bây giờ ta có cuộc sống của ta, ngươi cũng có ngày tháng của ngươi, sao phải đánh vỡ cục diện cân bằng như vậy?”
Vì sao phải đánh vỡ?
Triển Chiêu thấy nam nhân bên kia như cau mày, “Đánh vỡ… thăng bằng sao…”
Diệp Thời Tích là một người hết sức thông minh, đã sớm nhìn thấy những chuyện kia, lại thêm hôm nay đã có gia đình, làm sao còn phải cố chấp những chuyện đó, “Cứ vậy đi!”
“Ừ, cứ vậy đi.” Nam nhân như thể đã nghĩ rõ ràng, chân mày dãn ra, “Đã thế, bảo trọng, à, chuyện này tính ra ta cũng giúp sức không ít, Bạch ngũ gia, cậu nói Giang Trữ bà bà có thể cho ta mấy bình rượu ngon?”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường rột cục hiểu ra người trước mắt mình là người nào, nhất thời hết ý kiến.
Triển Chiêu quay mặt qua, “Huynh biết ông ta?”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Ta không biết, bất quá mẹ nuôi ta quen, chắc là mẹ nuôi nhờ ông ta tới giúp đỡ…”
Lúc này, Triển Chiêu cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện.
Cổ Lận Thiên không phải tình cờ tìm thấy Bạch Ngọc Đường, chẳng qua là Giang Trữ Bà bà tìm ra bằng hữu ở Tô Châu tới giúp đỡ, tìm Cổ Lận Thiên, dụ dỗ ông, phân tích tình hình, để ông tin tưởng Bạch Ngọc Đường mới là lựa chọn chính xác nhất.
Triển Chiêu đưa mắt nhìn thanh niên bạch y đứng bên, không biết phải nói gì, ngược lại Diệp THời Tích giơ lên con rắn xanh không biết đã quấn lấy tay nàng từ khi nào, âm thầm nói một câu, “Âm hiểm…”
Mà so những chuyện này….
Triển Chiêu vuốt ve vỏ kiếm Thất Tinh Long Uyển Bạch Ngọc Đường mới giao cho y, thầm nói một câu, “Bạch Ngọc Đường, huynh vì sao đối xử với ta tốt như vậy?”
Bạch Ngọc Đường công phu cực cao, dĩ nhiên nghe thấy những lời này của Triển Chiêu, làm tim hắn bắt đầu run lên.
Bạch Ngọc Đường kéo qua khuôn mặt đang cúi thấp của Triển Chiêu, để y đối mặt hắn, dùng giọng nói có lẽ là nghiêm túc nhất trên đời nói chuyện với y, “Triển Chiêu, những lời Bạch Ngọc Đường ta đã nói hôm nay đều là lời thật lòng, ta không xin em có thể lập tức tiếp nhận, Bạch gia biết đây vốn là chuyện không thể nào, nhưng, ta xin em, ta xin em, hãy xem câu nói kia là thật lòng, đấy không phải là lời nói bậy bạ Bạch gia nói ra khi cao hứng…”
Nghe tới đây, Diệp Thời Tích cuối cùng cũng phản ứng kịp, “Bạch Ngọc Đường, ngươi nói gì với tiểu Chiêu rồi!?”
Bạch Ngọc Đường liếc trả về một cái, “Cái gì nên nói đều đã nói, không nên nói, cũng đã nói.”
Nói cách khác, Bạch Ngọc Đường tranh thủ lúc mình không có ở đâu, đã biểu đạt tâm tư của mình cho tiểu Chiêu rồi?
Diệp Thời Tích cằn răng nghiến lợi, trong lòng chỉ còn một câu vang vọng.
Tiểu Thanh, cắn hắn!
(Hết quyển 2)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT