Bạch Ngọc Đường mặc dù không tin Triển Chiêu sẽ chết vì một chuyện nhỏ như thế, nhưng cũng không dám mạo hiểm.

Hắn không biết tình hình bây giờ đến tột cùng là tốt hay xấu, rõ ràng Triển Chiêu ở trước mặt mình nhưng lại không nhận ra mình, trong lòng hắn dĩ nhiên sẽ không cảm thấy dễ chịu, nhưng, nếu để Triển Chiêu nhớ lại quá khứ, đối với hắn mà nói, cũng không phải tốt lành gì.

Trong mắt Triển Chiêu ngày trước, Bạch Ngọc Đường tuy có thể nói không phải ác nhân, nhưng xác thực cũng là một người khiến y cảm thấy hết sức đáng ghét, cả trong thư Triển Chiêu viết cho đại tẩu mà hắn cũng phải châm chọc.

Nếu Triển Chiêu thật nhớ lại chuyện quá khứ, thì…

Bạch Ngọc Đường nhớ, những câu từ như chém đinh chặt sắt mà Triển Chiêu đã nói với bốn ca ca của hắn, giống như trời sập cũng không đổi, “Giữa Triển mỗ với Bạch huynh, không thể quay đầu.”

Nếu y nhớ ra, chỉ sợ hiện giờ hắn với Triển Chiêu vẫn sẽ như cũ là quan hệ oan gia.

Bạch Ngọc Đường nhẹ mím môi, nhìn lên trời.

Lần này Triển Chiêu mất trí, với hắn mà nói, cũng xem là chuyện tốt, nó khiến chuyện lúc đầu không thể, trở thành có thể.

Bạch Ngọc Đường xưa nay phóng đáng ngỗ nghịch, cho dù năm đó biết tin Triển Chiêu chết, cuối cùng hiểu rõ tâm tư mình rồi, cũng không chân chính buông tha cái ý niệm này, bây giờ biết Triển Chiêu vẫn sống, sống thật tốt, hắn lại không thể chỉ đứng ở bên đứng nhìn.

Về phần cô ả gọi Diệp Thời Tích…

Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mày, nhanh chóng giãn ra, cười một tiếng tự giễu.

Theo tính tình đầu gỗ của Triển Chiêu, về phương diện nữ nhân, không thể nói cái gì cũng không biết, nhưng tuyệt đối rất xa lạ, y chắc chắn sẽ không chủ động trêu chọc bất kỳ nữ nhân nào.

Trừ phi, cô gái kia gặp nguy hiểm, con mèo lòng dạ tốt quả quyết sẽ không thấy chết không cứu.

Đại khái, chắc lại là con mèo kia anh hùng cứu mỹ nhân hồi nào đó, huống chi…

Bạch Ngọc Đường tự xưng “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân”, chút chuyện như thế dĩ nhiên có thể nhìn ra được, tuy Độc y đối xử với Triển Chiêu cực tốt, nhưng tuyệt không có một tia tình cảm nam nữ mập mờ.

Mà lại càng giống như gà mẹ giấu con

Cho nên, có độc y đó ở bên người Triển Chiêu, cũng có chỗ tốt, ít nhất, không nhiều người hiện giờ có thể đủ sức làm hại Triển Chiêu, cũng có thể để Triển Chiêu được tận hưởng thời gian dưỡng thân thể mà trước đó khi y nhận chức tứ phẩm đới đao hộ vệ chưa được hưởng.

Bạch Ngọc Đường mặc dù đã phân tích khá rõ ràng, nhưng trong đầu hắn vẫn có chút mất tự nhiên.

Triển Chiêu mất trí, y rất có thể không còn nhớ cái gì, Triển Chiêu lúc này, cần nhất có người có thể giúp y ở bên cạnh, hắn muốn trở thành người đó, nhưng, bên cạnh y đã có rồi.

Người ở lại bên cạnh Triển Chiêu, chăm sóc y, mặc dù ban đầu hình như chỉ có Công Tôn tiên sinh với Bao đại nhân, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn là rất nhiều.

Thế nào cũng không tới lượt Bạch Ngọc Đường hắn.

Chẳng qua là, tại sao…

Bạch Ngọc Đường hơi híp mắt, đại ca Triển Chiêu, vì sao phải chờ tới khi sự tình phát triển tới mức suýt nữa không thể vãn hồi, mới quay lại tham gia? Nếu không chú ý tới, Triển Chiêu thật sự mất rồi, thì làm sao mới được?

Hắn không tin, thân là một huynh trưởng có trách nhiệm, thậm chí khiến người ta có cảm giác chỉ xem em trai là duy nhất, lại không muốn nhúng tay vào chuyện làm quan của Triển Chiêu, cho tới khi y sinh tử tới nơi, mới lộ mặt.

Triển Lâm tuy là thương buôn, nhưng nhìn chuyện hắn dám ở trước mặt Triệu Trinh nói những lời đó, thì xem ra cũng không phải người sợ quan trường.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, vẫn quyết định, trước xem chừng Triển Chiêu, sau đó, để sau đó tính!

Nhưng Bạch Ngọc Đường đã không ngờ, ngay khi hắn ở đây hạ quyết tâm, thì bên kia cũng làm ra quyết định.

“Được rồi, tiểu Chiêu, đệ về trước với đại tẩu đệ đi, chờ huynh xử lý xong chút việc, lập tức đuổi theo ngay.”

“Đại ca…”

Thanh niên mặc một thân lam y hiếm có nở nụ cười, đưa tay xoa xoa tóc thiếu niên trước mắt, “Vội cái gì, đại ca dĩ nhiên có năng lực tự chăm sóc bản thân mình chứ, xem đệ lớn như thế, còn cứ hay bị thương làm huynh với đại tẩu lo lắng, đừng sợ, bản lĩnh đại ca đệ còn chưa an tâm?”

Triển Chiêu âm thầm le lưỡi một cái, y tuy không nhớ rõ tình hình khi ấy, bất quá cũng cực kỳ nguy hiểm, bẳng không, đại ca, đại tẩu sẽ không lo lắng cho thân thể của mình tới tận lúc này.

Thật ra, lần đầu Triển Chiêu tỉnh lại, không có cảm giác được mình mất đi trí nhớ, y cảm giác mình cái gì cũng nhớ, nhưng, khi so sánh với tình hình thực tế, cả y cũng không dám tin, rất nhiều năm trống không kia không cách nào làm giả.

Sau khi tính kỹ lại, có chừng 6 năm trống rỗng.

Đại tẩu nói, sáu năm trước y bị thương nặng, để trị cho y, nàng đã hạ một loại cổ, mà cũng vì như thế, sáu năm qua, xương cốt của y không thể phát triển, vẫn giữ nguyên trạng thái của sáu năm trước.

Sáu năm trước, Triển Chiêu 18 tuổi; sáu năm sau, vẫn là cái tuổi này.

Nghe qua tuy bất khả tư nghị, nhưng Triển Chiêu lại không phải người thường, lúc y mới quen biết đại tẩu này, đã nghe qua, thậm chí tận mắt thấy được rất nhiều chuyện bất khả tư nghị.

Diệp Thời Tích thường nói, cổ là độc, cũng là thuốc, nếu biết dùng, có thể cứu rất nhiều người, nhưng sẽ ở lại trong thân, tóm lại không tốt.

Đại tẩu mình có lừa gạt mình hay không, Triển Chiêu cũng không để ý.

Diệp Thời Tích là người có tình nghĩa, nàng đã làm đại tẩu y, sẽ không hại y.

Về phần Bạch y nhân nhận ra mình, Triển Chiêu lắc đầu, cũng không nghĩ được nhiều, y cũng không nhận ra người nọ, có lẽ người nọ nhận lầm người.

Tình huống hiện tại của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường một chút cũng k biết.

Nhưng, Bạch Ngọc Đường biết, mặc dù hai năm qua chưa thấy bóng người, mặc dù hắn không biết hai năm trước cuối cùng xảy ra chuyện gì lại để Bàng Thống cảm thấy, Triển Chiêu không thể sống sót, cho tới hai năm sau, cả trong tim hắn cũng khẳng định, Triển Chiêu đã thật không tồn tại nữa, nhưng, Triển Chiêu vẫn cứ xuất hiện.

Tuy, Triển Chiêu lúc này có chút xíu không giống Triển Chiêu năm đó, y không có một lòng vì Bao đại nhân như trước.

A, Triển Chiêu lúc này, chỉ sợ còn không biết tới Bao Chửng, đến cùng là hạng người gì.

Trong trí nhớ của Triển Chiêu, không có Bao Chửng, càng không có Bạch Ngọc Đường.

Y giống như mất trí, nhưng cử chỉ hết sức bình thường, đây không giống triệu chứng người mất trí phải có, vì vậy, mặc dù Bạch Ngọc Đường có thể khẳng định người nọ là Triển Chiêu, cũng không dám tiến tới nắm áo y, lắc tỉnh y, “Bạch gia chính là Bạch Ngọc Đường năm đó luôn kèn cựa với ngươi!”

Cho nên khi Triển Lâm tìm được hắn, Bạch Ngọc Đường mím môi, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói, lại không nói ra được cái gì.

Chuyện muốn nói quá nhiều, không biết nói từ đâu.

Triển Lâm nhẹ nhàng liếc qua một cái, ngồi xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường.

Triển Lâm là người rất thực tế, trong buôn bán, có thể âm hiểm, cũng có thể gian trá, nhưng kiểu gì cũng không để mất thành tín, có rất nhiều chuyện tan cửa nát nhà cũng vì vậy, Triển Lâm không phải đồ ngu, gã rất lí trí.

Mà Bạch Ngọc Đường, hắn biết đối mặt với huynh trưởng Triển Chiêu, bây giờ phải nói là huynh trưởng Triển Lâm của Triển Chiêu, hẳn phải nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì, giật giật môi, vẫn không nói ra lời.

Triển Lâm hiểu rõ, chỉ nhấp miếng nước trà, “Ngươi hình như có chuyện muốn nói?”

Hắn dĩ nhiên là có, chuyện hắn muốn hỏi cũng rất nhiều, nhiều tới mức không biết nói ra từ chỗ nào.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên nhìn Triển Lâm, bộ dáng so với lúc gặp trong tang lễ Triển Chiêu, còn tỉnh táo hơn nhiều, có lẽ là năm tháng mang đi tuổi trẻ, hoặc có lẽ chuyện tình của Triển Chiêu năm đó khắc quá sâu, khiến nam nhân vốn tỉnh táo này, không khỏi mất lí trí.

Triển Chiêu, ngươi đúng là nhân vật lợi hại.

Bạch Ngọc Đường nhẹ câu môi, góc miệng chợn lên, “Dĩ nhiên, Bạch mỗ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, Triển huynh có muốn gọi một bình trà nữa hay không?”

Triển Lâm lạnh lùng liếc mắt, “Không cần phải thế, bất kể ngươi có bao nhiêu câu muốn hỏi, vấn đề Triển mỗ có thể đáp, cũng chỉ có mấy câu.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, nhưng cũng hiểu.

Triển Lâm vốn không phải nhân vật có thể xem nhẹ, gã ở trước mặt bao nhiêu thị vệ Đại nội, Ngự Lâm quân mà lớn lối, nói những lời đại bất kính kia, như vậy, hôm nay đối mặt với mấy câu nói của mình, gã dĩ nhiên sẽ không thỏa hiệp.

“Lời thừa thãi, Triển mỗ sẽ không nói, Bạch Ngọc Đường, hôm nay ta tới, quan trọng nhất chính là báo cho ngươi biết, hiện tại, chuyện năm đó ta không truy cứu, nhưng, gần vua như gần cọp, ta vốn để tiểu Chiêu nó tự hiểu, lại không ngờ chỉ vì chuyện này mà suýt nữa đã lấy mạng nó, bây giờ, chuyện năm kia nó đã không nhớ rõ, mà quan phủ hoàng gia ta tuyệt đối sẽ không cho nó nhớ, bất kể là đương kim thánh thượng hay là Bao đại nhân nổi danh ở dân gian, trong trí nhớ của Triển Chiêu, đều không còn tồn tại, trong đó, cũng bao gồm cả ngươi, Bạch Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường thầm rùng mình, mục đích Triển Lâm xuất hiện trước mặt hắn, hắn tựa hồ có thể đoán ra, chẳng qua, hắn cũng không cam tâm.

Tình nhân hắn vất vả lắm mới tìm về được, làm sao cam tâm vì mấy câu của Triển Lâm đuổi mất?

“Bạch Ngọc Đường, ta biết ngươi sẽ oán ta, ta cũng biết tâm tư của ngươi, Thời Tích đã nói cho ta biết, Triển mỗ cũng không có ý nhắm vào tâm tư sai trái đó của ngươi, ngươi thích hận cứ hận, ngươi chỉ biết Triển Chiêu sau khi nó vào quan phủ.” Triển Lâm nói tới đây, cũng dừng một chút, “Huống chi, tiểu Chiêu bây giờ tuổi còn quá nhỏ, tâm trí cũng không chững chạc như khi ấy, để nó ở bên Cẩm Mao thử từ xưa đã được xưng là ‘Phong Lưu thiên hạ ngã nhất nhân’, người làm huynh trưởng ta đây, thật không yên lòng.”

“Ngươi đã mang toàn bộ sự tình mấy năm nay ở Khai Phong của Triển Chiêu, xóa sạch hết?”

Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lạ lùng, ngay cả Triển Chiêu có mất trí nhớ đi nữa, nhưng phần trí nhớ trống rỗng mất đi, cũng không thể dùng hai ba lời là có thể nói rõ, lại còn, Triển Chiêu tuổi còn quá nhỏ, thế là thế nào?

Triển Chiêu tuy trẻ, nhưng tuyệt đối không thể gọi là “nhỏ”, Triển Chiêu còn lớn hơn hắn hai tuổi đây…

“Cũng không phải, Triển mỗ cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không có cách xóa sạch chuyện một người đã từng trải, chẳng qua đúng lúc có một cơ hội như thế, tiểu Chiêu nó hôn mê hai năm, tỉnh lại, cơ thể gần như quay ngược về sáu năm trước, trí nhớ, cũng dừng lại ở sáu năm trước, nếu những ấn tượng trong sáu năm này đã không còn xuất hiện, thì cũng không cần để nó nhớ lại nữa, chỉ đơn giản là thế mà thôi.”

“Triển Lâm, cách ngươi làm rất ích kỷ, ngươi có nghĩ tới chuyện, Triển Chiêu đối với 6 năm trống rỗng đó, sẽ nghĩ thế nào không?”

“Nó chỉ nghĩ, nó ngủ sáu năm.”

“Cho nên, ngươi liền xóa đi toàn bộ dấu vết sáu năm y từng sống?”

“Vẫn tốt hơn việc nhìn nó chết nhiều.” Triển lâm ngừng một lát, gác lại chén trà trên tay, “Bạch Ngọc Đường, ngươi tốt nhất đừng thử tìm tiểu Chiêu, ta không muốn để nó gặp lại mấy chuyện này, quan phủ cũng được, giang hồ cũng được, nó không làm Ngự miêu, cũng không phải Nam hiệp, có lẽ đối với ngươi là bất công, mặc dù, Thời Tích bảo cả gân cốt thân thể tiểu Chiêu cũng quay về 6 năm trước, và rất nhiều chuyện trong sáu năm đó nó sẽ không nhớ tới, nhưng, ta không yên tâm…”

“Hôm nay nó có thể nói là nghịch thiên, thời gian trên người nó cũng quay lại 6 năm, tình hình này sẽ gây ra hậu quả gì, ta không biết, nhưng ta biết, nó lúc này từ đầu tới chân đều là người của sáu năm trước, nó chỉ có 18 tuổi, phải là 18 tuổi, nó không nên có trí nhớ lúc nó 22, Thời Tích bảo, nếu nó nhớ lại dù chỉ một chút chuyện từng xảy ra trên người nó trong những năm gần đây, nó cũng có thể tử vong…”

Bạch Ngọc Đường cuối cùng, giữ im lặng.

~~~~~~~~~ Hết quyển 1 ~~~~~~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play