Bàng Thống trên miệng vẫn luôn cùng Bàng Tịch vui đùa, nhưng thực tế đối với lão cha kính yêu có thêm. Thiên địa quân chủ hắn không để trong mắt, cha già trong nhà mới là người quan trọng nhất. Ra roi thúc ngựa chưa đến hai ngày liền tới được khách điếm nơi Bàng Tịch nghỉ ngơi trên đường. Phi Vân Kỵ không dám mạo hiểm, dừng ở chỗ này lấy bạc bao hết toàn bộ khách điếm thuận tiện bảo vệ. Bàng Thống mang theo hơn mười Phi Vân Kỵ mặc giáp xông vào điếm, làm cho chủ điếm tiểu nhị sợ phát run.

Lên lầu vào phòng, Bàng Tịch đang đứng trước cửa sổ suy nghĩ tâm sự: “Cha, đừng đứng bên cửa sổ, nguy hiểm.”

Bàng Tịch lần này cấp bách vạn phần, bị Phi Vân Kỵ nửa ép buộc nán lại chỗ này, trong lòng rất không vui vẻ, quay đầu nhíu mày: “Người của ngươi động tĩnh quá lớn. Làm gì có nhiều chuyện như vậy? Ta còn chưa thấy sát thủ.”

Bàng Thống cười nói: “Ngài nhìn thấy sát thủ vậy đã trễ rồi! Được rồi, ngày mai trời vừa sáng, nhi tử hộ tống ngài tiếp tục gấp rút lên đường.”

Bàng Tịch trách mắng: “Ngươi cũng lỗ mãng! Thật sự có nguy hiểm ngươi cũng không nên tới. Vậy chẳng phải bị người ta nhất tiễn song điêu.”

Bàng Thống nghĩ bọn họ mà cũng có bản lĩnh nhất tiễn song điêu, vui vẻ cười nói: “Ai~ vì để cha có thể sớm ngày đoàn tụ cùng Công Tôn đại nhân, nhi tử cam nguyện vượt nước sôi lửa bỏng.”

Bàng Tịch trừng mắt liếc hắn một cái.

Về sau trên đường không phát sinh chuyện ám sát gì nữa, các sát thủ rất thức thời, hiểu được đạo lý gặp mạnh phải lui. Chỉ là trên đường đi lần này Bàng Tịch ăn không ngon ngủ không tốt, lại thêm trong lòng lo lắng vô cùng, mới có mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều. Bàng Thống ngồi vào trong xe ngựa chọc phụ thân vui vẻ: “Cha, đây là ngài đi thăm bệnh a? Tới Lư Châu đúng lúc cùng Công Tôn đại nhân nằm chung một giường khám chung đại phu uống chung thang thuốc…”

Bàng Tịch lại trừng mắt liếc hắn một cái: “Không quy củ.”

Bàng Thống ưỡn mặt cười hì hì ngồi gần người tới, chọc cho cha hắn nói chuyện: “Nghe nói Công Tôn đại nhân lúc trước cũng là quan trong kinh thành? Vậy sao lại đi đến Lư Châu?”

Bàng Tịch trong lòng phiền đến mức thất thần không tập trung, nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến hắn. Công Tôn Chân nếu bệnh tình không vô cùng nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không gửi thư cho hắn. Hắn thật hối hận năm đó để Công Tôn Chân chạy mất, thật hối hận sự khăng khăng cố chấp của mình mười mấy năm qua. Bây giờ đường xa ngàn dặm, cũng không biết có kịp gặp mặt lần cuối hay không.

Bàng Thống còn ở bên cạnh nói: “Nghe nói Công Tôn đại nhân và Bát Vương gia quan hệ không tệ a. Ngài nói Công Tôn đại nhân bệnh, Bát Vương gia có tới thăm bệnh không? Ai ai, nói không chừng đã đến rồi…”

Na hồ bất khai đề na hồ*. Bàng Tịch mở mắt: “Ra ngoài!”

(*soi mói bí mật, điểm yếu của người khác)

Bàng Thống mặt mũi xám xịt bị cha hắn đuổi ra khỏi xe ngựa. [đáng yêu ha =))]

Chẳng mấy chốc đến Lư Châu. Cha con Bàng thị cải trang mà đến, dân chúng Lư Châu chỉ cho rằng bọn họ là nhà phú hộ nào đó. Bàng Thống cùng Phi Vân Kỵ người cao ngựa lớn đi trên đường, các bách tính đều phải ngầng đầu nhìn bọn họ vài lần.

Từ cửa thành đến huyện nha phủ Lư Châu, hơn mười năm trước Bàng Thống đã đi qua con đường này một lần, dựa vào trí nhớ dẫn xe ngựa đến cửa sau huyện nha, có một loại cảm khái về chơi chốn cũ. Công Tôn gia rất u tĩnh, cửa nhà đóng chặt ngay cả người gác cổng cũng không có. Phi Vân Kỵ đập bang bang bang nửa ngày, mới xuất hiện một tiểu tư trông coi mở cửa, nhìn thấy một đoàn nhân mã mới mẻ này, mắt ngây ngốc.

Bàng Thống nói: “Kêu lão quản gia ra đây.”

Tiểu tư không dám chậm trễ, trả lời một tiếng rồi chạy vào bên trong kêu người. Trong chốc lát lão quản gia Gia Đinh đi ra, nhìn thấy Bàng Thống, ngây người, đứng lại nhìn mặt hắn đánh giá. Lần gặp ở kinh thành năm đó, Bàng Thống là thiếu niên mười tám tuổi, hơn mười năm qua đi, thay đổi không nhỏ, hắn cắn chặt răng không dám nhận. Bàng Thống cười để cho hắn nhìn: “Gia Đinh, không nhớ ta sao?”

Bàng Tịch ngồi ở trong xe ngựa sớm không nhẫn nại, vém rèm nhoài người ra ngoài. Gia Đinh vừa nhìn thấy Bàng Tịch đầu gối liền nhũn ra, quỳ ập xuống nói cũng không lưu loát, kêu tiểu tư: “Mau mau mau! Mau vào nói với thiếu gia! Bàng Thái sư đến.”

Bàng Tịch xuống xe, cất bước về phía bên trong: “Phòng của đại nhân nhà ngươi ở đâu?”

Gia Đinh ở phía trước run rẩy dẫn đường. Bàng Thống cũng không hiểu Gia Đinh này tại sao lại sợ cha hắn. Vừa đi vừa nhìn quanh Công Tôn phủ, Công Tôn gia nguyên quán Giang Nam, rất chú trọng bố trí khu trồng cây cối. Trong viện hoa hồng liên sáng rực tươi đẹp nổi trong chậu sứ lớn cao nửa thân người, cỏ cây bao phủ trước mắt xanh um, tựa như vẫn là dáng vẻ năm đó.

Đi đến cửa phòng ngủ của Công Tôn Chân, Công Tôn Sách mặc một bộ lục y vân văn ở nhà quỳ xuống nghênh tiếp Bàng Tịch. Bàng Tịch trong lòng nhớ mong Công Tôn Chân, nhìn cũng không nhìn Công Tôn Sách một lần, miệng nói đứng lên đi đứng lên đi, thẳng hướng về phía bên trong. Bàng Thống theo phía sau phụ thân đi lướt qua y, nhìn y một cái, mới có một năm, gầy giống như Bạch Cốt Tinh hơn nữa không hề có chút huyết sắc, tim khe khẽ nảy lên.

Công Tôn Chân còn đang trong cơn mê man, thời tiết này, vẫn đắp một tấm chăn rất dày. Công Tôn Sách đứng ở bên giường của phụ thân, báo cáo với Bàng Tịch cha của y không thoải mái như thế nào uống thuốc do đại phu nào kê đơn. Bàng Tịch diện vô biểu tình nhìn Công Tôn Chân không chớp mắt, cũng không biết có nghe lọt tai hay không. Rõ ràng trên đường gấp gáp gần chết, gặp nhau mặt đối mặt, hắn lại tê cứng.

Công Tôn Sách ngừng miệng, chuyển sang cúi người nói vào bên tai cha của y: “Cha, cha, Bàng Thái sư đến thăm ngươi.” Nghĩ thấy không đúng, nâng mắt nhìn Bàng Tịch, sửa lời: “Cha, Bàng Tịch đến rồi.”

Sửa lại hai từ này thật sự hữu hiệu. Lông mi của Công Tôn Chân khẽ run, mắt mở ra một khe hở. Bàng Tịch nhìn thấy y mở mắt, giật mình giống như bị kim châm, vươn tay vào trong chăn, tìm kiếm nắm lấy tay của Công Tôn Chân.

Bàng Thống đứng ở bên cạnh, cảm thấy hàm răng giống như cắn phải trái mơ chua đến tận trong khớp xương. Chau mày xoay mặt, quay đầu lại xua đuổi Đồng Lộ: “Đi đi đi, để Công Tôn đại nhân nghỉ ngơi.” Đồng Lộ cũng hiểu được không khí ở đây có chút cổ quái, nhưng lại nói không rõ chỗ nào không thích hợp, gật đầu cùng Công Tôn Sách theo hắn đi ra ngoài. Sau đó Công Tôn Sách túm Gia Đinh ra ngoài. Vốn dĩ Gia Đinh rất khó khăn mới nhìn thấy lão gia tỉnh lại, không có mắt muốn tụ lại phía trước nói hai câu. Công Tôn Sách kéo tay áo của hắn, lòng nói được rồi, bây giờ trong mắt cha ta còn nhìn thấy ai a? Ra khỏi phòng xoay người thay bọn họ đóng cửa.

Lần này gặp mặt, Bàng Thống Công Tôn Sách trong lòng mỗi người có động tĩnh gì chúng ta không biết, bọn họ đều là người không thể hiện vui buồn giấu sâu cảm xúc, dù thế nào cũng xem đối phương như trong suốt ai cũng không phản ứng ai.

Trong phủ Công Tôn nhân số không nhiều, dư ra rất nhiều phòng trống đóng cửa để không. Gia Đinh dọn dẹp phòng ốc cho cha con Bàng gia và Phi Vân Kỵ ở. Hắn hoàn toàn không biết mấy chuyện Khai Phong thẩm vấn Bàng Thống, chỉ cho rằng thiếu gia và Bàng nhị công tử là vì lớn rồi nên mới ngượng ngùng xa lánh, thầm nghĩ như vậy không được, Bàng nhị công tử rất trượng nghĩa, rất quan tâm đến công tử nhà ta, bạn bè như vậy không thể bỏ. Cố ý sắp xếp phòng của Bàng Thống cách vách phòng Công Tôn Sách, muốn cho hai người bọn họ thêm thân cận gần gũi.

Bàng Thống theo bảo vệ phụ thân đi đến Lư Châu, hắn là chẳng có gì để làm. Thành Lư Châu khổng thể so sánh với hoàng đô Biện Lương, lệnh giới nghiêm ban đêm rất sớm, tiếng mõ báo canh một vừa mới qua trên dưới toàn thành đã tối đen một mảng. Cũng may hắn đã quen với cuộc sống giản đơn thanh tâm quả dục như vậy. Ban đêm đi dạo vài vòng ở hoa viên Công Tôn gia, rồi về phòng ngủ, nhìn thấy ánh đèn mơ hồ xuyên qua từ tiểu viện của Công Tôn Sách. Nửa đêm thức dậy đi ngoài, thuận mắt nhìn về trong viện của y, đèn vẫn còn sáng.

Quay về giường nằm gối đầu lên tay, có chút không ngủ được. Những chặng đường đã qua những câu chuyện cũ như thủy triều, từng đợt sóng vỗ vào hắn. Lại nhớ đến tình cảnh lúc mới vừa quen biết Công Tôn Sách, nghĩ đến mức khóe miệng khe khẽ cười. Mùa hè lúc mới gặp gỡ, hai người tình đầu ý hợp gắn bó keo sơn, chuyện trò kỳ văn dị sự nói cả ngày không dứt. Chơi một bàn cờ cũng có thể chọc cho Công Tôn Sách vỗ bàn vui mừng khôn siết. Thật ra rất nhiều dấu hiệu  có thể chứng minh lúc ở kinh thành hắn đã sớm đối đãi với Công Tôn Sách không bình thường, hắn có khi nào dụng tâm như vậy đối với một nam hài. Tiếc là năm đó không phát hiện, uổng phí không công thời thiếu niên. Nói đi cũng phải nói lại, lúc đó làm gì có thể phát hiện ra?

Bàng Thống cảm thấy chính mình cũng không thích nam nhân. Nếu nói ngẫu nhiên đổi khẩu vị, vậy được. Hắn không có sở thích ôm nam nhân nói chuyện tình yêu, chẳng những không có sở thích này mà còn cảm thấy có chút cách ứng. Nam nhân gần gũi bên cạnh ví dụ như Quảng Cố*, từ bên ngoài đến nội hàm đều không kém Công Tôn Sách, vả lại hai bên còn có tình nghĩa chiến hữu biền thủ chi túc**, còn tri tâm hơn nhiều so với Công Tôn Sách. Còn có tiểu công tử mặc mai biết đánh đàn biết viết chữ rất biết già mồm, thế gia tử đệ tài nghệ xuất chúng, nhân vật giống như Tống Ngọc Vệ Giới. Nhưng mà tình cảm giữa người với người chính là không có quy luật để tuân theo như vậy. Hắn đối với bọn họ không có phần tâm ý kia, hắn chỉ nghĩ đến Công Tôn Sách, cảm thấy Công Tôn Sách đặc biệt thú vị, Công Tôn Sách mới có thể tác động đến tâm tình suy nghĩ của hắn, chuyện này có chỗ nào có thể nói lí lẽ đây.

Bàng Thống nhắm mắt ngủ đi. Gian cách vách ánh nến cháy một đêm, bình minh mới tắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play