Bàng Thống nhìn thấy ánh sáng rực rỡ lóe ra giảo hoạt trong mắt của nam hài đang chạy về phía mình, sáng đến mức tưởng như đó không phải đôi tròng mắt của con người, đó hẳn là bảo thạch a thủy ngân a gì đó tinh linh. Trong chốc lát lại quên phản ứng, mặc cho y túm lấy quần áo của hắn trốn ra phía sau.

Đừng nhìn trong tay của Bàng Thống có một thanh kiếm, với thân hình cao gầy của hắn, dường như không đủ tạo thành uy hiếp, cho nên hai tên công tử ăn chơi kia liền nhe răng cười: “Thì ra đã sớm có tình nhân, còn giả bộ không tình nguyện mãi, giống như kẻ còn non.”

Công Tôn Sách đứng sau lưng Bàng Thống, ló ra nửa người lạnh lùng nói: “Láo xược! Đây là thứ tử của Bàng Tịch Bàng Thái sư! Các ngươi có mấy cái đầu, dám chọc vào hắn?!”

Bàng Thống giật mình quay đầu lại nhìn y, bất giác bật cười.

Tiểu mỹ nhân này chẳng những kêu đúng họ của hắn, ngay cả thứ tự trong nhà cũng đoán trúng rồi. Nhất định là đoán, hắn xác định mình chưa từng quen biết y, nghe giọng nói, cũng không giống như người kinh thành. Bàng Thống từ nhỏ theo mấy người khách trong nhà học tập chút thuật bói quẻ chiêm tinh, nhưng này phải tính mới biết. Tiểu mỹ nhân này vừa mở miệng đã ra, hơn nữa đúng đến ngạc nhiên, cũng có vài phần tiên khí.

Hai tên công tử bột liếc nhau, suy xét hai thiếu niên trước mắt. Cách ăn mặt và khí chất quả thật không tầm thường. Khẳng định phi phú tức quý. Nhưng mà, thứ tử của Bàng Thái sư, da trâu này có hơi thổi qua đầu đi (khoác lác quá mức).

Vì thế, tên hoàn khố Giáp chẳng hề để tâm cười: “Ha, ngươi nói ngươi là ai, ngươi chính là ai? Tức cười! Thường Thị trung chính là ta cha!”

Bàng Thống nghe xong lời này, cũng cười. Cười đến mức vô cùng tùy tiện, kiểu cười ngông cuồng tự đại. Lai lịch của tiểu mỹ nhân từ từ nói sau, bây giờ trước tiên xử lí hai tên hỗn tạp này trước: “A? Thường Triệu An Thường Thị trung? Thường Thị trung chỉ có hai đứa con, đứa con cả mới vừa thăng chức Đô thống Bộ Binh không lâu, lúc này còn chưa có bãi triều đâu. Đứa con thứ hai nha, lúc mười ba tuổi bị kiết lị chết. Ngươi là người nào?”

Tên hoàn khố Giáp không phải là người nào cả, hắn là kẻ bị người cha có tiền muốn nịnh bợ Thường Thị trung nên gửi con qua cho người ta làm con nuôi. Lúc con út của Thường Thị trung chết, hắn chỉ mới là một quan nhỏ ở ngoài biên cương, sau đó trở nên giàu sang đến kinh thành, để tránh gốc gác bị đưa ra ánh sáng, hắn thay đổi hết người hầu kẻ hạ. Người ngoài nhiều lắm cũng chỉ biết hắn có một đứa con đã chết, chết như thế nào, mấy tuổi chết, tuyệt đối không thể nói rõ ràng như vậy.

Hai tên công tử bột cảm thấy có chút chột dạ.

Bàng Thống quét mắt nhìn bọn họ: “Thật ra ta nói có đúng hay không a?”

Địa giới kinh thành, đứng ở đầu tường (~ý là quan lớn) ném một viên gạch xuống, đã có thể nện vào quan tam phẩm, hoặc là quan trực hệ tam phẩm. Kẻ cải trang vi hành nhiều lắm. Tên hoàn khố Giáp thà tin là có còn hơn, không dám mạo hiểm. Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên thu hồi tay sai, chuẩn bị chạy đi chỗ khác..

Công Tôn Gia Đinh bổ nhào đến bên cạnh Công Tôn Sách, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, trái phải sờ loạn y một hồi, lẩm bẩm nói: “May mà không sao may mà không sao, thiếu gia nếu có chuyện gì, tiểu nhân làm sau đối mặt lão gia, đối mặt phu nhân, đối mặt bách tính Lư Châu…. Ô ô…..”

Công Tôn Sách nghĩ không ra, chuyện này liên quan gì đến bách tính Lư Châu chứ. [=))]

Hai tên công tử bột hừ Bàng Thống, Bàng Thống cũng hừ lại. Chẳng những hừ lại, mà còn vung kiếm ngăn cản bọn họ, cằm hơi hất cao, nghênh ngang kiêu ngạo: “Các ngươi khi dễ tiểu huynh đệ của ta, vậy đã muốn đi? Dễ dàng vậy sao?”

Hai tên công tử bột vốn không tin tưởng thân phận của Bàng Thống lắm, bây giờ thấy hắn từng bức ép sát không chịu buông tha, thật sự rất có khí thế của con cháu nhà quan lớn. Đây là loại khí thế dân chúng bình thường học không giống cũng không dám học, khí thế đón đầu phiền toái. Thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi. Cho dù không phải con của Bàng Thái sư, cũng nhất định là con của đại quan khác. Đạp vào địa lôi, rất gay go.

Công Tôn Sách ở phía sau giật nhẹ tay áo của Bàng Thống, nhẹ giọng nói: “Coi như thôi đi.” Việc này nếu nháo lớn, các vị bằng hữu của cha ở kinh thành viết thư gửi về Lư Châu, sau này đừng mơ tưởng đến việc bước ra khỏi cửa.

Bàng Thống không để ý đến y, thấy hai tên công tử bột không hề động đậy, rút kiếm ra, xẹt qua bốn bàn tay đã chạm vào bả vai và khuôn mặt của Công Tôn Sách. Chém thật sự không sâu, nhìn qua chỉ là cắt thương cổ tay của bọn họ. Nhưng có mấy tay sai tập võ ở đó đều biết, một kiếm này, là đã cắt đứt gân tay.

Tên công tử bột ôm tay, kêu gào với nhóm tay sai ở hai bên: “Lũ ăn hại các ngươi! Tại sao không ngăn cản hắn! Xem ta trở về lấy mạng chó của các ngươi.”

Nhóm tay sai thật oan uổng. Bàng Thống ra tay lúc nào bọn họ còn chưa thấy rõ, sao có thể ngăn cản a. Muốn tiến lên trả thù cho chủ tử, tự nghĩ mình không có chút phân lượng nào. Lại thấy phong thái không chút hoang mang thản nhiên thi hành của hắn, phỏng chừng ngay cả người đứng sau chủ tử cũng không có chút phân lượng.

Bàng Thống thu kiếm, liếc nhìn bọn hắn: “Trở về nói với Thường Triệu An, hôm nay là Bàng nhị công tử ta đả thương ngươi. Nhân tiện cũng nói cho hắn, tại sao lại làm bị thương ngươi.”

Hai tên công tử bột ném lại vài câu độc miệng phô trương thanh thế, lảo đảo được bọn tay sai đỡ về. Máu trên cổ tay chảy một đường. Công Tôn Sách nhìn vết máu kia, nhíu mày lui về sau vài bước.

Bàng Thống chú ý tới sắc mặt của y, cười cười, vừa rồi còn rất thông minh lanh trí, lúc này lại bị mấy giọt máu dọa đến trắng môi. Quần chúng xung quanh sôi nổi gật đầu tán tưởng vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, nhìn Bàng Thống với ánh mắt sùng bái, cũng có người vỗ tay khen ngợi.

Có thể nói, không cần tận lực mà làm cũng có thể thu được thành quả, Bàng Thống trời sinh chính là kiểu người dễ dàng chiếm được uy danh trong đám đông.

Hắn nhặt cây quạt rơi trên mặt đất của Công Tôn Sách lên, lau bụi rồi đưa cho y. Sắc mặt của Công Tôn Sách trong trắng có xanh, trên trán ra một tầng mồ hôi mỏng, rõ ràng bị hoảng sợ. Lúc ấy không cảm thấy, qua rồi mới biểu hiện ra. Biểu tình thật sự rất bình tĩnh. Y không nói gì thêm, tiếp nhận cây quạt cầm ở trong tay.

Công Tôn Gia Đinh khom người chắp tay thi lễ với Bàng Thống chỉ thiếu điều quỳ xuống, mấy câu khen ngợi mấy câu cảm kích nói đến nói đi, khiến cho Bàng Thống cảm thất rất phiền.

Hắn lại tiếp tục nhìn gương mặt thảm đạm kia. Bên thái dương của Công Tôn Sách có lọn tóc rũ xuống, đôi mắt càng giống như ngâm ở trong nước. Hoảng sợ chưa yên, liễu mềm trong gió.

Dẫu có là Bàng Thống nhìn thấy nhiều như hoa mỹ quyến trong phủ, cũng không khỏi bị giam cầm ánh mắt. Cúi đầu nhìn vào mắt y, nói: “Vị tiểu…. tiểu công tử này, ngươi vẫn tốt chứ?”

Hắn suýt chút nữa thốt ra “tiểu mỹ nhân”.

Công Tôn Sách hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Đổi lại là ngươi, ngày đầu tiên tới kinh thành đã bị người ta coi như cô nương mà đùa giỡn, ngươi cảm thấy ngươi vẫn tốt được sao?”

Bàng Thống không khỏi hoài nghi lỗ tai của mình. Lời nói chua ngoa không biết tốt xấu kiểu này, là từ vị công tử nhã nhặn tuấn tú trước mặt nói ra?

Công Tôn Sách lại hít sâu một hơi, lần này, thay đổi bộ dáng kính cẩn lễ phép, chắp tay với Bàng Thống: “Ân cứu giúp suốt đời khó quên. Tiểu đệ đi trước tạm biệt từ đây huynh đài khỏi tiễn.”

Có người qua sông đoạn cầu xay cối xong tháo lừa ra làm thịt, Bàng Thống cảm thấy mình chính là cây cầu và con lừa xúi quẩy kia.

Bàng Thống đứng ra chắn lại: “Ai! Tiểu công tử rất thất lễ, chính ta đã cứu ngươi a.”

Công Tôn Sách đứng lại, ngưỡng mặt lên nhìn hắn nói: “Đúng vậy. Ta chẳng phải đã nói lời cảm tạ rồi sao? Hơn nữa, nếu thật sự cân nhắc lại, vẫn là ta nhanh trí cứu chính mình.” Y coi thường liếc mắt nhìn bội kiếm trong tay của hắn. “Huống chi, nếu không có ta ngăn cản, suýt chút nữa ngươi đã hành hung người ngay trên đường rồi có biết hay không? Cáo từ.”

Nói xong liền giành đường bước lên phía trước.

Bàng Thống bị hắn chọc cho vui vẻ, chưa từng gặp qua người nào già mồm bác bẻ đổi trắng thay đen  như vậy. Lại lắc mình một cái chắn đường của y, cái chắn này, chắn đến mức làm tất cả mọi người sửng sốt. Chỗ nào là anh hùng cứu mỹ nhân, rõ ràng là đại dâm tặc đánh đuổi tiểu dâm tặc, ý đồ độc chiếm mỹ thuyền quyên (người đẹp).

Đều tại đứa nhỏ này quá xinh đẹp. Chạy trời không khỏi nắng a.

Công Tôn Gia Đinh cũng sửng sốt, nhìn Bàng Thống, tuấn tú lịch sự phong thái bất phàm, thật không giống cường đạo vô sỉ. Nhưng mà động tác này làm rất… (làm đến quen =.=)

“Ai, nhưng mà trong nhiều người như vậy chỉ có ta dũng cảm bước ra, ngươi tạ ơn như vậy cũng quá không thật tâm đi?”

Những lời này gợi lên tư tưởng tri thư đạt lễ của Công Tôn Sách. Không có hắn, hôm nay quả thật không thể nào thoát thân.

Bàng Thống trưng ra biểu bình không lừa già gạt trẻ: “Ta quả thật không có ác ý với công tử.”

Trong mắt Công Tôn Sách vẫn có đề phòng: “Ngươi muốn làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play