Bàng Thống trên đường lần theo tung tích của Công Tôn Sách nhận được tin tức Lưu Nghĩa chết. Hắn thầm than như thế thì hay rồi, việc công việc tư đều tụ lại một chỗ, thật sự tiện đường. Nhưng sao lại khéo đến mức này. Phủ của Lưu Nghĩa còn có Linh Nhi, đừng lại để Công Tôn sách gặp được mới tốt.

Bàng Thống không hổ là nhân tài kiệt xuất của một thế hệ thần côn thông quỷ thần cảm thiên địa. Nghĩ cái gì đến cái đó, đoán cái gì chuẩn cái đó.

Công Tôn Sách nhìn thấy Lưu phu nhân, một mỹ nhân nhã nhặn lịch sự, bỗng nảy sinh kính ý. Lưu phu nhân nhìn thấy Công Tôn Sách, giống như bạn tri kỷ đã lâu, trong ánh mắt vui mừng mang theo tìm tòi nghiên cứu, hơi hơi gật đầu: “Đại danh của Công Tôn đại nhân như sấm bên tai. Hôm nay gặp mặt, quả thật vinh hạnh…”

Công Tôn Sách làm quan chỉ mấy tháng, cũng chưa lập được chiến tích gì vẻ vang, sao đại danh đã truyền tụng đến địa phương nhỏ này? Chẳng lẽ, khi Lưu đại nhân còn sống, thích bàn chính sự cùng phu nhân?

Bàng Thống và Công Tôn Sách đến nơi nhỏ bé này trong cùng một ngày. Nhưng mà người đầu tiên gặp mặt, lại không phải là đối phương. Lúc Công Tôn Sách đang ở Lưu phủ gặp một cái thải kỳ khác, Bao Chửng đang trốn trốn núp núp ở trên đường truy đuổi Bàng Thống. Bộ y phục màu đen kia, bộ ở Song Hỷ trấn, cùng bộ của Công Tôn Sách làm thành một đôi, có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, oán niệm a.

Bàng Thống thoáng quay đầu lại, hoảng sợ. Oa ~ một tiểu thanh niên mặt đen áo trắng thở hổn hển như trâu đuổi theo phía sau. Hắn chỉ thích bị nữ nhân đuổi, cũng không thích bị nam nhân đuổi, thay đổi Công Tôn Sách là nam nhân này, vậy còn dễ nói. Bao Chửng? Miễn đi. Nhếch một bên khóe miệng khẽ cười, dùng khinh công bước nhanh. Đang nghĩ vứt cmn đi, nghe thấy phía sau oanh một tiếng. Quay đầu nhìn lại, Bao Chửng không biết giẫm phải cái gì, ngã trên mặt đất bò cũng bò không dậy được, một đám người vây quanh hắn xem náo nhiệt.

Cứ như vậy, mà còn đòi đuổi theo nam nhân…

Đến nơi gặp mặt Phi Vân Kỵ, còn chưa mở miệng hỏi, Phi Vân Kỵ rất hiểu phong tình giành nói trước: “Công Tôn đại nhân đang ở lễ tế của Lưu phủ…”

Bàng Thống nheo mắt.

Lư Châu tam tử ngồi vào chỗ của mình, tiếp đó một đám giả thần giả quỷ lại đến. Bao Chửng Công Tôn Sách là những người trong số ít người theo chủ nghĩa duy vật của thế kỷ 11, phiền nhất là thứ này, cũng khinh thường thứ này nhất. Đối với hết thảy quỷ thần Triển Chiêu đều không có ý kiến, không ý kiến, thì không nói đến tin hay không.

Nhưng mà lần này lại rất có ý kiến.

Triển Chiêu nhìn thấy Trại Văn Vương kia liền vui vẻ. Nhìn Bao Chửng một cái nhìn Trại Văn Vương một cái, sau đó nhìn chằm chằm Công Tôn Sách cười thầm. Bao Chửng ngây ra một lát liền hiểu được, bụng liền rút gân…

Bộ quần áo của Trại Văn Vương, chẳng phải là bộ Công Tôn Sách đã từng mặc qua sao! Uổng cho y tự xưng là phẩm vị phi phàm, quả nhiên phi phàm, cùng phẩm vị với tên bán tiên.

Công Tôn Sách phát hiện hai người thầm trao ánh mắt, sau đó cũng phát giác cái chuyện 囧 xuyên việt cùng Trại Văn Vương mặc đồ tình nhân này, một trái một phải hung hăng trừng bọn họ: Nhà người ta đang làm tang sự! Đứng đắn chút!

Nhóm thuật sĩ giang hồ vì chuyện phụ trách thỉnh linh mà cấu xé lẫn nhau, bỗng nhiên lại có người đến thăm hỏi, Cao Giáp rống giận: “Lại một kẻ lừa đảo tới!” Thật ra lúc này, ý nghĩ trong lòng của Công Tôn Sách cũng đang là: “Lại một kẻ lừa đảo tới!”

Ngoài cửa một âm sắc hoa lệ hùng hồn vang lên: “Là ta!”

Công Tôn Sách lập tức thốt lên: “Là hắn?!”

Hắn dùng tư thế ra sân trang phục ra sân góc độ ra sân ở Song Hỷ trấn mà ra sân lần nữa, kinh hoảng một phòng nam nữ.

Bao Chửng nghi hoặc nhìn cái ót của Công Tôn Sách: Nhìn nhìn, người còn chưa vào phòng đâu, đã ‘hắn’ rồi? Còn ‘hắn’? Thân thiết quá a tên cũng không dùng, giao tình gì đây a.

Bàng Thống nói: “Kẻ thần côn lừa đảo kia, chính là ta Phi Tinh Tướng quân, Bàng Thống.”

Công Tôn Sách nghĩ: Coi như ngươi tự mình hiểu mình.

Bàng Thống đi qua bên cạnh nhóm ba người, suy nghĩ của ba người không giống nhau.

Triển Chiêu nghĩ: Phải có một trận đánh ác liệt (?)…

Công Tôn Sách nghĩ: Là hắn? Sao vẫn là hắn? Sao luôn là hắn?…

Bao Chửng nghĩ: Yêu ~ ngài thật sự mặc quần áo tình nhân đến sao? Mặc đến cũng vô dụng a Công Tôn người ta không có mặc a! Ha ha ha…

Bàng Thống đi qua bên cạnh nhóm ba người, suy nghĩ của Bàng Thống cũng hoàn toàn khác biệt.

TO Triển Chiêu: Phải có một trận đánh ác liệt (?)…

TO Công Tôn Sách: Không sai. Đúng vậy… là ta là ta, vẫn là ta…

TO Bao Chửng: Yêu ~ nhìn ánh mắt của ngài còn rất vui vẻ, mới nãy ngã rất đau phải không? Ha ha ha ha…

Bàng Thống đến đây, Bàng Thống chính là lão đại. Lưu phu nhân quỳ gối cúi chào, giải thích với hắn: “Tướng quân nhất định sẽ trách tội những chuyện mê tín này, chỉ là phụ nhân nhớ chồng tha thiết, cho nên mới…”

Bàng Thống nói: “Phu nhân, chẳng lẽ ngươi đã quên biệt danh của ta rồi sao? Biệt danh của ta gọi là Phi Tinh Tướng quân, vốn dĩ sở trường về thuật phi tinh, bằng không…” Ánh mắt trực tiếp mà ám muội ném về phía Công Tôn Sách, vừa hài hước, vừa sắc bén: “Bằng không, ta sao có thể công vô bất khắc*?”

(*bách chiến bách thắng)

Bao Chửng Triển Chiêu cũng theo ánh mắt gian tình tỏa ra bốn phía của Bàng Thống mà âm thầm liếc nhìn Công Tôn Sách.

Triển Chiêu CJ cười, nghĩ Bàng Thống hắn muốn công vô bất khắc hắn nhìn ngươi làm gì nha? Ngươi không hiểu võ công, có cái gì đáng để hắn công*? Nếu nhìn phải nhìn ta…

(*chữ công này cũng là chữ công trong công thụ, để vầy ai hiểu thì hiểu =))))

Bao Chửng nghĩ: Ai nha, trước mặt công chúng lại đùa giỡn rồi. Công Tôn sẽ không tạc mao chứ… Hắn không dám nhìn nhiều, thoáng nhìn một cái liền quay lại: Cho dù tạc mao, ta cũng xem như không thấy là được…

Công Tôn Sách không tạc mạo, ngồi ngay ngắn làm như không thấy, chỉ là tắm trong ba ánh mắt mang theo khác thường ấy không được tự nhiên mà di chuyển cái cổ.

Bàng Thống đề nghị dùng phương thức thi đấu để lựa chọn người chủ trì lễ thỉnh linh. Mọi người đều nói được. Vì thế Bàng Thống đi dâng hương cho Lưu Nghĩa, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Bao Chửng suy cho cùng là Bao Chửng, đầu óc chặt chẽ, quơ được chút sơ hở liền suy luận ra: “Lưu Tuần phủ hôm qua mới chết, cho dù Bàng Thống có cánh có thể ngày bay ngàn dặm, nhưng vì tin báo tử vẫn chưa đến kinh thành… ta cảm thấy, hắn đang theo dõi chúng ta…”

Bao Chửng đã tìm ra chân tướng. Công Tôn Sách vẫn nghĩ không thông: “Không phải chứ, chuyện liên quan đến Thiên Mang là chuyện cơ mật sao có người ngoài biết…”

Chuyện này lại liên quan gì đến Thiên Mang? Được rồi, Bàng Thống muốn biết Thiên Mang nên phải theo dõi các ngươi. 72 cao thủ đỉnh cao để đó không dùng, chính mình đi theo? Tự mình đi theo? Nguyên soái biên quan hắn cũng rảnh đến khủng hoảng…

Cho nên Công Tôn Sách, ngươi mới thật sự là người không hiểu phong tình.

Ở buổi thi đấu linh thuật, mấy trò tạp kỹ nhỏ nhặt này Bàng Thống Bao Chửng và Công Tôn Sách đều nhìn thấu. Bao Chửng không nói, Bàng Thống cũng không nói, nhưng mà Công Tôn Sách nhịn không được muốn nói. Bàng Thống thích nhìn bộ dạng hăng hái tràn đầy tự tin của Công Tôn Sách, rất có hứng thú nhìn y bla bla làm người ta lúng túng.

Công Tôn Sách nói xong, ngồi vào chỗ hướng về phía Bao Chửng ngọt ngào cười một cái: Không cần ngươi ra tay, mấy càng cua mềm này ta có thể xử lý. Bao Chửng cũng nhẹ cười hàm súc hồi đáp y: Ừ! Ta biết ngươi làm được.

Tất cả những chuyện này ở trong mắt của Bàng Thống, lại không phải là như vậy. Chưa bao lâu, Công Tôn Sách chỉ trưng ra cái mỉm cười ngọt ngào như vậy với Úy Ly đại ca và Đạp Nhật. Bây giờ thì không phải, đừng nói cười một cái, gặp nhau rồi khuôn mặt đó còn kéo dài hơn mặt của Đạp Nhật. Hắn liền khó hiểu, Công Tôn Sách ngươi không cười với Triển Chiêu không cười với Tiểu Man, tại sao cứ khăng khăng cười với Bao Chửng? Còn cười dâm đãng như vậy…

Tin đồn vô căn cứ chưa hẳn không có nguyên do, Phi Yến mặc dù có chút ngốc, nhưng cũng không đến mức quá ngốc, nếu hai người bọn họ thật sự không có chút gì ngươi ngươi ta ta, có thể thoáng cái đã quật ngã Phi Yến sao?

Chuyện này, hừ, khó nói…

Bây giờ Bàng Thống còn hừ, đợi lát nữa, có lúc cho hắn hừ.

Phong Đại gia nói: “Mời vị nào lên đây, hạ độc vào trong chén.”

Hễ là chuyện hại người Bàng Thống đều có hứng thú, nhảy lên đài đổ độc vào trong chén. Đổ xong rồi cười, nghĩ sao độc này giống muối ăn lúc ăn các món dân dã khi hành quân đánh giặc.

“Tiểu Man cô nương, cô lên đi.”

Tiểu Man bị điểm danh, đi đến bên cạnh hắn, con ngươi hướng về phía trước bỗng đảo qua, cho hắn một cái nhìn “ta không vừa mắt ngươi”. Bàng Thống là tính phong lưu, đi đến đâu cũng phải tiện thể trêu chọc tiểu cô nương, chỉ điểm Tiểu Man, là thói quen không mang bất cứ hàm nghĩa nào trong đó. Nhưng mà cái đảo mắt này của Tiểu Man, lại đảo cho hắn vui vẻ. Người dám đảo mắt với hắn, ngoại trừ Công Tôn Sách, cho tới bây giờ, cũng chỉ có cô nương này. Đảo mắt nhìn hắn làm gì? Hắn làm gì nàng mà nàng phải đảo mắt nhìn hắn? Thú vị thật thú vị.

Những kẻ thua trong cuộc đấu thuật bắt đầu chơi xấu. Ánh mắt của Bàng Thống như có tính dự đoán mà thoáng nhìn về phía Công Tôn Sách, quả nhiên Công Tôn Sách đứng dậy chủ trì công đạo.

Phong Đại gia nói: “So tài thuật số, há có thể đánh cược tính mạng con người. Ta không có bỏ độc, thứ ta bỏ chính là muối.”

Bàng Thống nghĩ: Thật đúng là…

“Công Tôn công tử, có can đảm nếm thử?”

Công Tôn Sách đưa một tay ra sau lưng, trường thân ngọc lập*, tiếp nhận cái chén nhấp một ngụm nhỏ. Ở góc độ của Bàng Thống, chỉ có thể thấy một bên mặt hơi ngẩng lên của Công Tôn Sách, mí mắt hơi híp lại, uống nước rất nghiêm túc.

(*dáng đứng thon thả)

Y nghiêm túc uống nước, Bàng Thống nghiêm túc nhìn y, nhìn đến mức phải gọi là thể xác và tinh thần đều dễ chịu. Trên đời thật sự có người như vậy, nhất cử nhất động đều phong tình. Nhìn động tác uống nước này, không bình thường, thu hút ánh mắt của người khác, khí chất xuất phàm, cảnh đẹp ý vui.

Phong Đại gia thấy có thể đắc thắng, nhưng mà phía sau hoàng tước vẫn còn có một phong thư của Thiên Vấn cô nương gì đó. Bao Chửng cầm thư xem, xem xong đưa cho Công Tôn Sách.

“Ngươi xem xem, biết có ý gì không?”

Trò chơi đoán chữ, Công Tôn Sách sao có thể không biết, trong lòng mơ hồ có chút hứng thú với Thiên Vấn cô nương.

Bao Chửng nói: “Dẫn ta đi nhìn xem.”

Bàng Thống đứng lên, Công Tôn Sách cướp bước mà đi cùng một chỗ với Bao Chửng. Lần ở Song Hỷ trấn, bị hắn vướng tay vướng chân đã nhận được bài học rồi.



Không biết hôm nay trước khi ra khỏi cửa Bàng Thống có bốc cho mình một quẻ không, cũng không biết quẻ đụng phải tình địch thì là quẻ gì. Nhưng mà Bàng Thống dẫn đầu đi đến cổng biệt viện của Thiên Vấn, lập tức cảm thấy bất thường.

Chỗ này, hoa mai trôi nôi tử đằng bám tường, chậc, có yêu khí a… [=)))]

Vào trong phòng, tình địch còn đang ôm tỳ bà che nửa mặt xuất hiện. Đương nhiên lúc này Bàng Thống vẫn còn chưa biết nữ nhân ngồi bó gối giả vờ thần bí này ngày sau sẽ là tình địch của hắn, chỉ cảm thấy chút bất thường. Bao Chửng cũng cảm thấy có chút bất thường, cách bức màn liếc nhìn một cái, liền quay đầu đi không muốn nhìn lại.

Quả nhiên ngay sau đó, Công Tôn Sách phấn diện hàm xuân* nói về phía sau bức rèm trúc: “Tại hạ, Công Tôn Sách.”

(*Trong câu “Phấn diện hàm xuân uy bất lộ, đan thần vị khải tiếu tiên văn.”: Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người không để lộ tôn nghiêm, môi đỏ chưa mở đã nghe tiếng cười của nàng)

Ai cũng chưa hỏi y là ai, y tại hạ cái gì mà tại hạ? Ở trước mặt hắn mà bắt đầu nhộn nhạo với một nữ nhân lai lịch bất minh. Bàng Thống lập tức cắt ngang lời y: “Được rồi, không cần giới thiệu, chúng ta trở về vấn đề chính đi.”

Hắn là người quen tính phong độ chân thành với nữ nhân nhất, lần này cảm giác nguy cơ mãnh liệt, phong độ cũng không cần, không dùng xưng hô ‘cô nương’ mà trực tiếp dùng ‘ngươi’.

“Nói ngươi làm thế nào đoán được Phong Đại thắng trận tỉ thí này.”

Lưu phu nhân cảm thấy Bàng Thống không vui, điều chỉnh bầu không khí mời Tướng quân ngồi. Trước khi Bàng Thống ngồi, còn quẳng cho nàng một ánh mắt tràn ngập chán ghét rõ ràng.

Vận mệnh a, là một chiếc xe, một chiếc xe hư không có phanh và tay lái, ầm ầm chạy về phía trước, chẳng hề vì người chán ghét hay cự tuyệt mà chuyển bánh. Cho dù ngươi là Trấn biên Đại Tướng quân.

Vì thế khi Thiên Vấn cô nương như một u hồn từ chỗ tối bay ra, gương mặt của Công Tôn Sách như một đóa hoa nhỏ đắm chìm trong cảnh xuân, phấn phấn đỏ bừng, gió nhẹ thổi, run rẩy ung dung.

Thật sự, động tâm.

Công Tôn Sách nghĩ: Cô nương này, rất khác biệt a…

Bao Chửng hiểu rõ hết thảy nội dung trong tất cả biểu tình của Công Tôn Sách, vì thế lập tức trở mặt xem thường, nghĩ Công Tôn Sách ngươi không phải chứ, chưa từng thấy cô nương xinh đẹp hay sao, nàng ta? Còn không đẹp bằng ngươi… (*like*)

Cho nên nói, Bao Chửng và Thiên Vấn cô nương ngay từ đầu đã không hợp khí tràng. Nói không hợp vẫn còn khách khí, nói không thích cũng vẫn còn khách khí, chuẩn xác mà nói, là không mong thấy nàng, là phiền nàng. Phiền nàng chen giữa ba nam nhân bọn họ ríu rít chíu chít, phiền nàng lanh mồm lanh miệng đoạt mất độc quyền làm Công Tôn Sách kinh ngạc, càng phiền nàng làm cho Công Tôn Sách giống như ăn **** mà suy sụp tâm tình mặt ủ mày chau. Đời này chưa bao giờ không mong đợi gặp một cô nương như vậy, bị nàng vượt qua. Rốt cuộc nàng có cái gì tốt a? Giấu đầu lộ đuôi ra vẻ huyền bí, thật sự làm mù mắt X của Công Tôn Sách…

Về điểm này, Thiên Vấn, cũng chính là Phong Tranh cô nương sau này, chính nàng cũng tự hiểu rõ. Bao đại ca từ trước đến giờ chưa từng nhiều lời với nàng một câu, thường xuyên không nhìn nàng xem nàng như trong suốt, nếu nàng bổ nhào lên trên người của Công Tôn Sách, Bao đại ca nhất định sẽ cho nàng một cái nhìn tròng trắng nhiều tròng đen ít, giống như biểu tình của bà mẹ chồng biến thái chán ghét nàng dâu, khiến cho nàng khá bất an khá nghi hoặc. Sau này nàng tính một quẻ, đây đều là vì bát tự của Bao đại ca và nàng không hợp. Thật ra nàng vẫn nên tính một quẻ, ngoại trừ Bao Chửng, còn có người không hợp bát tự với nàng. Há chỉ có không hợp, quả thực là số mệnh tương khắc ngươi chết ta sống, chỉ đợi cơ hội xử nàng.

Thiên Vấn nói: “Mời Công Tôn công tử chỉ giáo chữ viết của ta.”

Công Tôn Sách nhìn rồi tán dương nói: “Tốt. Thể chữ lệ xuất nhập như lễ khí* Long Tuyền, hiếm có, hiếm có.”

(*đồ vật các quý tộc người Hán thời cổ đại sử dụng trong hoạt động lễ nghi cử hành hiến tế, tiệc thưởng, chinh phạt và mai táng, dùng để thể hiện thân phận, cấp bậc và quyền lực của người sử dụng ~ ý là khen có khí phách hay đại loại)

Bàng Thống nghĩ: Hừ! Này thì tính cái gì, chữ Khải của ta mới là tinh túy của Nhan Chân Khanh, có cơ hội, nên để ngươi xem chữ của ta.

Thiên Vấn nói: “Ta có thể đoán được con số công tử đang nghĩ trong lòng.”

Công Tôn Sách viết hai chữ, sau đó cùng Thiên Vấn thông qua cửa sổ linh tê đến đọc tâm, mười số ở hàng đơn vị, quả nhiên linh nghiệm.

Bàng Thống nghĩ: Hừ! Này thì tính cái gì, nếu để ta bốn mắt giao triền nhìn mắt ngươi như vậy, ta cũng có thể đoán ra. Nhưng mà ngươi để ta nhìn sao? Không để ta nhìn a!…

….

Ăn dấm chua này, nháy mắt liền chuyển dời thái độ chanh chua đối với Bao Chửng. Thế cho nên trước khi thỉnh linh, hai người ở Thiên Nhất lâu trò chuyện rất vui. Công Tôn Sách từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Bàng Thống, tiến vào nhìn, hắc, đi một vòng lớn tìm Bao Chửng, thì ra đang ở chỗ tối như mực lạnh như băng này làm tư tưởng với người ta. Trên mặt của Bàng Thống dường như mang ý cười, khóe miệng của Bao Chửng cũng cong cong. Chẳng phải là làm tư tưởng sao.

Bắt đầu từ Công Tôn Sách, Bàng Thống thích có người vô lễ với hắn, người vô lễ mới có giá trị kết giao. Sự vô lễ của Bao Chửng là trong bông có kim, là lấy lui làm tiến, là bất động thanh sắc. Tốt, thật sự rất tốt, đủ thông minh, đủ can đảm, đủ sắc bén, cùng Công Tôn Sách vẫn cảnh giao bôi*, hắn không kém cỏi.

(*ví với tình bạn có thể đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn)

Công Tôn Sách dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thẳng Bao Chửng: Mới nãy cùng Bàng Thống nói cái gì mà vui vẻ như vậy, xong rồi ngươi phải cho ta một lời giải thích. Nhìn Bàng Thống: Ngươi ít trêu ghẹo hắn!

Bao Chửng nhận được ánh mắt của y, rất không vui lòng: Ánh mắt của ngươi có ý gì a? Giống như bắt kẻ gian dâm. Ai, lại nói, ngươi bắt gian của ai đây? Phàn nàn nhìn Bàng Thống: Đều oán ngươi…

Bàng Thống nhìn về phía Công Tôn Sách, bất mãn: Bao Chửng này cũng không phải ngươi sinh, ta cùng hắn nói chuyện không được sao? Quản nhiều như vậy… Lại nhìn về phía Bao Chửng: Xem ra phụ tử của ta, đều có chút thích ngươi.

Ánh mắt của ba nam nhân giao tiếp giữa không trung, ma xát, va chạm, tia lửa lẹt xẹt.

Trong buổi thỉnh linh, Bàng Thống đi lướt qua bên cạnh Công Tôn Sách, đứng vững rồi không di chuyển chỗ. Người này cũng đủ hạ lưu, ánh mắt quần chúng nhìn chằm chằm mà cái gì cũng làm không dứt, đứng sát bên y cũng có thích cho được. Công Tôn Sách bị hắn dính, lông mi khẽ động, giống như luyện Lăng ba vi bộ, lui sau một bước, sang phải một bước, lên trước một bước, vô hình chen trong đám người, đẩy Triển Chiêu về phía Bàng Thống. Triển Chiêu bị đẩy lảo đảo, nghi hoặc nhìn Công Tôn đại ca, lại quay đầu nhìn thấy Bàng Thống. Hiểu rồi. Ôm kiếm hừ: Có ta ở đây, ngươi ít đùa giỡn ngang ngược với Công Tôn đại ca của ta.

Đây là đùa giỡn ngang ngược? Đây rõ ràng là đùa giỡn lưu manh.

Buổi thỉnh linh kinh hoảng liên tục, Bao Chửng phát hiện không chỉ ba chỗ khả nghi, kéo Công Tôn Sách đến đình nghỉ mát động não. Công Tôn Sách ăn cơm chiều xong đã mệt rã rời, làm sao còn động não được, cùng ngồi ngốc một lát, liền muốn về phòng ngủ. Bao Chửng đột nhiên nói: “Những cái khác trước hết không nói, ta vẫn còn lo về Bàng Thống.”

Nhắc tới Bàng Thống, Công Tôn Sách tự nhiên sẽ chú ý: “Hắn thế nào?”

Ánh mắt sáng rực của Bao Chửng nhìn y: “Hắn nói, hắn theo dõi chúng ta mà đến.” Chỗ này hắn móp méo lời nói của Bàng Thống. Rõ ràng Bàng Thống nói: Ta theo dõi “ngươi” mà đến. Đâu có nói “các ngươi?” Bao Chửng đoán chắc “ngươi” này của Bàng Thống chỉ đến là ai, lấy nó thăm dò phản ứng của Công Tôn Sách.

Rõ ràng Công Tôn Sách không được tự nhiên, một câu cũng không nói, nhấc chân bước đi, nghĩ nghĩ, lại quay lại: “Triển Chiêu, ngươi ngủ cùng ta.”

Tiểu Man vừa nghe liền hoa lệ phun lên. Từ Song Hỷ trấn đến Già Diệp tự, Triển Chiêu tỉnh hay ngủ đều nhắm mắt theo đuôi Công Tôn Sách, đến đâu cũng là một phòng. Song Hỷ trấn là bảo vệ bên người, Già Diệp tự là sưởi ấm bên người. Nơi này đường đường là phủ Tuần phủ, vừa không cần bảo vệ vừa không cần sưởi ấm. Chẳng lẽ Công Tôn Sách được hắn ngủ cùng đến nghiện rồi?

Ai nói không cần bảo vệ. Bàng Thống ở đây, Công Tôn Sách nghĩ tới hắn liền đau cổ, rất cần bảo vệ.

Triển Chiêu nói: “A? Bây giờ đã ngủ? Ta còn chưa buồn ngủ a…”

Công Tôn Sách nói: “Nằm chút ngươi sẽ buồn ngủ. Đến đây đến đây. Ngươi có còn muốn cao hay không?”

Triển Chiêu chờ Bao Chửng lên tiếng, Bao Chửng hiểu rõ cười: “À, Các ngươi đi đi. Lát nữa ta cũng đi ngủ.”

Chờ hai người đi xa, Tiểu Man dùng giọng điệu trong dò xét mang theo hứng thú của nữ đồng nghiệp hỏi Bao Chửng: “Ai! Ta nói, Triển Chiêu từ nhỏ đã ngủ cùng Công Tôn Sách? Người lớn như vậy rồi, thật là…” Che miệng cười trộm.

Bao Chửng ôm cánh tay chống cằm nghĩ về vấn đề, thuận miệng đáp: “A? Không phải a. Từ nhỏ Triển Chiêu ngủ cùng ta, sau này hắn sáng sớm đã phải dậy luyện công, đổi thành Công Tôn và ta ngủ. Hai năm nay ta không ở đây, hai người bọn họ mới ngủ cùng một chỗ thôi.” Nói xong quay lưng, lại lâm vào trầm tư.

Đừng nhìn một loạt ngủ ngủ ngủ này, thật ra thật sự rất đơn thuần. Ba người phá án ở bên ngoài làm gì có điều kiện tốt một người một phòng? Không chen chung giường đã là không tồi rồi. Bởi vậy ngủ này chỉ mang ý sắp xếp phòng ngủ. Nhưng mà lối suy nghĩ của đồng nghiệp nữ dù sao cũng không đơn giản không CJ giống như người bình thường, vốn định nghe bát quái niên hạ công giữa Triển Chiêu và Công Tôn Sách, không ngờ người mình ngưỡng một trong lòng cũng trộn lẫn vào không chỉ một chút.

Tiểu Man ngửa mặt lên trời thở dài: Ba nam nhân này a!!!

Triển Chiêu là người từ chối nói không buồn ngủ không buồn ngủ, vừa dính lên gối đã ngủ sâu, Công Tôn Sách trái lại không ngủ được. Trên bàn thắp một cây nến nhỏ, ánh mắt trướng đau.

Bàng Thống theo sát bọn họ mà đến, vậy người hắn theo sát là ai, không cần nói cũng biết. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Trong nhà nuôi một tiểu công tử xinh xắn, còn đuổi theo người ta mấy trăm mấy ngàn dặm đùa giỡn, thật sự có tật xấu.

Nhưng mà, luôn cảm thấy mục đích chuyến đi này của hắn, không phải đơn giản như vậy. Theo dõi là thật, mà không chỉ vì theo dõi.

Tựa vào đầu giường trong chốc lát, bên ngoài rộn ràng nhốn nháo vừa hét vừa kêu. Triển Chiêu hành tẩu giang hồ tập thành thói quen ngủ tỉnh, hễ ở bên ngoài, ngủ có sâu mấy cũng chừa lại một lỗ tai nghe động tĩnh, lúc này trở mình bò dậy: “Công Tôn đại ca, làm sao vậy?”

Thần kinh của Công Tôn Sách cũng cứng lại: “Không biết. Đi xem xem.”

Hạ nhân ở Lưu phủ đều tụ tập ở trong viện vẻ mặt hoảng sợ, Lưu phu nhân ôm ngực, ngồi trong đình nghỉ mát toàn thân run rẩy, góc áo lụa trắng run rẩy như một cánh hoa không ngừng bị nước mưa tạt vào, yêu kiều mảnh mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play