*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đuổi dọc theo con đường nhỏ, không bao lâu Lạc Khiêm đã nghe thấy tiếng kiếm leng keng va chạm.

Một bóng trắng đang cùng một nam nhân thân mặc y phục màu đen đánh nhau không ngừng.

Nam nhân kia thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, nhìn chiêu thức hình như là có tập võ, chỉ tiếc trên lưng cắm một mũi tên, tựa hồ vừa mới bị trọng thương, bởi vậy ngay cả Phong Dương nửa đời không quen kiếm pháp cũng có phần đánh không lại.

Lạc Khiêm cách hắn bốn mươi năm mươi bước, đang muốn xông lên hỗ trợ, trong rừng lại đột nhiên truyền tới tiếng một hán tử thô kệch kêu to: “Chậm đã!”

Một đạo kình phong lập tức lao về phía mặt Lạc Khiêm!

Tay phải Lạc Khiêm rút kiếm chắn lại, không thể ngờ kình phong kia lực đánh quá mạnh, lòng bàn tay lập tức bị chấn động đau nhức. Quay đầu nhìn lại, hán tử cao lớn thô kệch cưỡi ngựa tiến đến, dáng người so với Lạc Khiêm phải lớn hơn năm phần, từ trên cao nhìn xuống.

Hóa ra là một tên *đại ngưu!

(sức lực cực lớn, rất khỏe)

Hán tử kia trong tay cầm một thanh trường đao, điên cuồng đâm về phía Lạc Khiêm.

Lạc Khiêm đi theo Hạ Diễn cùng luyện kiếm, chiêu thức vẫn luôn*xuất thần nhập hóa, nào đã gặp qua loại động tác quơ quào lung tung này, chỉ dùng thể lực đối kháng với hắn hay sao?

(Xuất thần nhập hóa: hình dung tài nghệ cao siêu đạt đến cảnh giới tuyệt diệu)

Trong lúc nhất thời mịt mờ lại bị gã đánh cho có phần không chống đỡ được.

Chiêu thức của hán tử kia rõ ràng trăm ngàn chỗ hở, hết lần này tới lần khác rất dễ bị phá vỡ, Lạc Khiêm mỗi lần nâng kiếm lên đối mặt với gã đều có thể khiến gã toàn bộ cổ tay đều đau, ngay cả kiếm cũng nắm không chắc.

Lạc Khiêm trong lòng kêu khổ thấu trời, thầm nghĩ người này sao lại chẳng dựa theo quy củ gì đến đây thế này?

Trường đao của hán tử dừng lại trên không trung, đột nhiên mang theo tiếng gió trước giờ chưa từng xuất hiện vung về phía cổ hắn.

Người này muốn chém đầu hắn!

Trong lòng Lạc Khiêm biết không ổn, nếu vung kiếm ngăn cản kình đạo này sợ là sẽ bị trường đao chấn động làm nứt gãy xương cổ tay. Chung quy hắn cũng theo Hạ Diễn luyện bốn năm năm, binh pháp cũng bị ép đọc không ít, thời khắc nguy cấp nhất vậy mà bình tĩnh lại.

Người dùng sức mạnh, thân pháp không nhanh, tất có sơ hở.

Cả người hắn đổ về phía trước, gắt gao nằm sấp ở trên lưng ngựa, đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một chút, bên tai phải tiếng gió vụt qua, lập tức có chút đau đớn, hình như vành tai bị gọt một lớp da.

Hán tử gào to rung trời, đáng tiếc lực vung quá mạnh nên không thể lập tức ra chiêu, cả người đều lệch đi. Lạc Khiêm ngắm chuẩn khe hở này, đạp lưng ngựa lộn người một vòng, trường kiếm thẳng tắp đâm về phía tim hán tử kia.

Hán tử kia giận dữ nghiêng người, lập tức muốn né qua, rồi lại vung trường đao muốn chém hắn.

Nhưng tại thời khắc khẩn cấp gã không phát hiện ra đây chỉ là hư chiêu của Lạc Khiêm, tay phải Lạc Khiêm lộn một cái, trường kiếm trong tay lập tức thay đổi phương hướng, dụng hết toàn lực đâm về phía cổ họng hán tử.

“Phập” một tiếng, thân thể hán tử cao lớn rơi khỏi ngựa, đổ trên mặt đất.

Lạc Khiêm thở hồng hộc, không kịp cẩn thận xem xét hán tử kia đã chết hay chưa, lao về phía Phong Dương xa xa.

Nam tử áo đen vốn trọng thương giờ phút này đã thua, khóe miệng mang theo máu ngã trên mặt đất.

Phong Dương cầm trường kiếm trong tay, muốn từ trên xuống kết liễu tính mạng hắn.

Đúng lúc này trong rừng bỗng nhiên một người lao ra, mỗi tay đều cầm một chiếc chùy sắt bổ về phía Phong Dương, lập tức đánh rơi kiếm của hắn xuống đất.

Nam tử áo đen vội vàng giãy giụa đứng dậy, bước chân lảo đảo.

Hán tử cầm chùy sắt kêu to: “Lưu Tú huynh đệ ngươi mau mau đi chữa thương! Ở đây có ta chống đỡ!”

Nói xong liền một bộ tư thế lôi kéo, song chùy sinh gió đấu với Phong Dương.

Phong Dương gấp muốn chết, lạnh lùng nói: “Lưu Tú đúng không? Có gan ngươi đứng lại!”

Nam tử được gọi là Lưu Tú kia lật người lên lưng ngựa, chùi máu trên khóe miệng hét lớn: “Huynh đệ cẩn thận!” Nói xong đạp một cái thật mạnh lên mông ngựa, con ngựa lập tức giống như nổi điên lao đi.

Lúc này Lạc Khiêm vẫn cách bọn họ một đoạn, cho dù có đuổi theo nam tử tên Lưu Tú kia thì cũng không kịp, trong nội tâm lại nhớ rõ lời Hạ Diễn nói bảo hộ Phong Dương quan trọng hơn, vì vậy xông lên phía trước cùng Phong Dương từ hai mặt tấn công hán tử cầm chùy sắt kia.

Phong Dương gấp muốn chết: “Ngươi mau truy sát tên Lưu Tú kia!”

Lạc Khiêm cảm thấy không thể hiểu nổi, thầm nghĩ Phong Dương này sao lại là loại tính cách này, đến mạng của mình cũng sắp không giữ được mà còn muốn giết Lưu Tú?

Nam nhân cầm song chùy kia khí lực không bằng đại ngưu lúc nãy, thân pháp so với Hạ Diễn lại kém quá nhiều, thế nhưng so với Phong Dương vẫn có phần tốt hơn. Lạc Khiêm không muốn tiếp tục tốn thời gian, phi thân đâm ra một kiếm, đâm thẳng cổ họng nam nhân.

Một kiếm này vốn là một kích chính giữa, chẳng ngờ xuất ra rồi lại có chút sai lầm.

Nam nhân kia dưới tình thế cấp bách tránh né không kịp, túm cổ tay Phong Dương kéo qua, đao kiếm không có mắt, chỉ nghe Phong Dương thê lương hét lên một tiếng, nam nhân cầm chùy cũng theo đó ngã xuống

Hóa ra kiếm của Lạc Khiêm thế nhưng đã xuyên thấu cánh tay Phong Dương.

Sau đó lực xuất không giảm, kiếm vẫn đâm vào cổ họng nam nhân kia.

Lạc Khiêm từ từ rút thanh kiếm ra khỏi cánh tay Phong Dương, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Hắn vốn không muốn tổn thương Phong Dương, nhưng trong lúc giao đấu nào có thể chú ý quá nhiều, việc đã đến nước này cũng chẳng còn cách nào nữa.

Hắn cúi đầu xem thương thế của Phong Dương, dường như không thương tổn đến gân cốt, có lẽ tĩnh dưỡng một thời gian là được, bèn lôi kéo Phong Dương nói: “Phong học sĩ lên ngựa đi trước đi!”

Sắc mặt Phong Dương thế nhưng lại có điểm trắng bệch khác thường, ngơ ngẩn nắm cánh tay phải của mình không ngừng chảy máu, giống như mất hồn thì thào tự nói: “Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy…”

Lạc Khiêm không biết hắn ở đây xoắn xuýt cái gì, sốt ruột tức giận, nghiến răng dùng kiếm chỉ vào hắn nói: “Phong học sĩ mau lên ngựa rời khỏi nơi đây! Ta còn phải đi cứu công tử nhà ta!”

Phong Dương chậm rãi quay đầu lại, ngực phập phồng không biết đang suy nghĩ gì, trong ánh mắt tựa hồ lộ ra một tia sợ hãi, rốt cuộc không nói lời nào lên ngựa.

Hai người đi dọc theo đường cũ trở lại ngã ba, thấy Hạ Diễn xa xa sớm đã xuống ngựa, đang cùng ba tên lính Lục Lâm *dục huyết phấn chiến. Trong rừng mùi máu tươi dày đặc, xác người ngổn ngang đổ trên mặt đất, mọi người đều đã chết, chỉ còn lại bốn người bọn họ.

(Dục huyết phấn chiến: toàn thân đẫm máu vẫn ra sức giao chiến, ngoan cường liều chết)

Lạc Khiêm gấp đến độ giống như lửa thiêu, hung hăng vỗ mông ngựa Phong Dương: “Ngươi đi trước!”

Phong Dương vốn ghét nhất bị người sai sử, bây giờ lại một câu cũng không nói, cúi đầu thúc ngựa rời đi.

Lạc Khiêm nhanh chóng kéo cương ngựa phóng về phía Hạ Diễn.

Hạ Diễn toàn thân là máu, thân pháp so với mọi khi đã có chút hỗn loạn, khí lực cũng sắp không chống đỡ được nữa. Ngựa Lạc Khiêm vừa rồi trúng tên bị thương, hiện giờ cũng đã đến cực hạn, càng chạy càng chậm.

Lạc Khiêm gấp đến độ không chịu nổi, lật mình xuống ngựa chạy về phía Hạ Diễn.

Thời điểm cách Hạ Diễn còn có năm sáu chục bước, Hạ Diễn ở xa đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lạc Khiêm, trường kiếm trên tay hung hăng bổ một nhát, lập tức chặt đứt cổ một tên trong đó, hai tên khác cũng bị kiếm khí ác liệt dồn ép không dám tiến lên.

Thừa dịp một khắc trống này, Hạ Diễn rút một mũi tên sau lưng căng lên trường cung, nhắm ngay về phía Lạc Khiêm.

Hết thảy phát sinh cực kỳ nhanh chóng, Lạc Khiêm còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã truyền đến một tiếng hét thảm!

Hắn lập tức quay đầu lại, hóa ra không biết từ đâu xuất hiện một tên lính Lục Lâm cầm cung tên trong tay như muốn bắn hắn, rồi lại chưa kịp ra tay đã bị mũi tên của Hạ Diễn xuyên chính giữa mi tâm.

Nếu không phải là Hạ Diễn, chỉ sợ giờ phút này tính mạng Lạc Khiêm đã không còn.

Thế nhưng chính là một mũi tên này, trong tích tắc cứu hắn, Hạ Diễn thực sự lộ rõ nhược điểm toàn thân. Hạ Diễn không kịp thu hồi cung tên, lập tức bị một tên trong đó chém một kiếm lên vai phải, máu tươi tung toé.

Tay phải Hạ Diễn rũ xuống không thể cầm kiếm, nhất thời lâm vào tình thế xấu.

Trong lòng Lạc Khiêm cuống cuồng đau đớn, kéo cung tên sau lưng ngắm về phía hai kẻ kia.

“Vút” một tiếng mũi tên rời dây cung, thế nhưng không trúng.

Lại một mũi tên, vẫn không trúng.

Lạc Khiêm chưa từng căm ghét tiễn thuật của bản thân giống như bây giờ, cũng chưa từng bất lực giống hiện tại.

Hắn chỉ cảm thấy hết thảy đều giống như động tác chậm, hai thanh kiếm đồng thời chìm vào trong cơ thể Hạ Diễn, một thanh cắm ở bụng, một thanh đâm vào đùi.

Lạc Khiêm giống như phát điên vọt tới.

Sau đó hết thảy như đang nằm mơ.

Lạc Khiêm tựa như mất hồn loạn chém loạn giết, ôm lấy Hạ Diễn hôn mê bất tỉnh lên ngựa, tóc tai rối loạn lao trở về quân doanh.

Tình huống hỗn loạn muốn mạng, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ được Hạ Chương đỏ hồng mắt, cầm cây roi vụt hắn, nổi điên quát lớn: “Ngươi đồ nô tài vô dụng, nuôi ngươi làm cái gì! Nếu như công tử chết, ta khiến ngươi chôn cùng!”

Sau lưng phát ra âm thanh “Chát” “Chát”, mỗi một roi đều là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, thế nhưng Lạc Khiêm tựa như đã nhập ma, hoàn toàn không nhận ra.

Không sai, công tử những năm qua chưa từng một câu nặng lời với hắn! Chưa từng một câu đánh chửi hắn! Nuôi hắn rốt cuộc có ích lợi gì?

Lạc Khiêm toàn thân trên dưới đều chảy máu, ngẩn ngơ quỳ gối trước trướng Hạ Diễn, một lần quỳ này chính là ba ngày ba đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play