*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

Hai người da thịt trần trụi dán chặt vào nhau, cánh tay Mạc Thanh không bị khống chế vòng ở trên cổ y, toàn thân run rẩy dần dần ngừng lại: “Ta cho ngươi biết, hiện giờ ta với ngươi chỉ là *quyền nghi chi sách, ngươi đừng tưởng rằng…” Nam nhân cắt ngang hắn nói, cúi đầu nhìn: “Khá hơn chưa?”

(Vì phải ứng phó với tình huống nào đó mà áp dụng kế sách tạm thời)

Mạc Thanh ngậm miệng. Người này ngữ khí ôn nhu như vậy, Mạc Thanh chẳng thể nào mắng y nổi.

“Khá hơn nhiều rồi, vừa ôm vào đã cảm thấy không sao.” Mạc Thanh tự biết bộ dạng như vậy thật sự hổ thẹn, cúi đầu xấu hổ muốn chết, lại cũng không dám buông tay ra, “Phải đợi tới khi nào mới được?”

“Cố gắng đợi đến khi ngươi trở về là được.”

Trước đó vài ngày vẫn còn giương cung bạt kiếm, thế nhưng bây giờ lại gần như xích lõa ôm cùng một chỗ, hơn nữa còn là Mạc Thanh không thể tách khỏi y. Thời điểm người này bức bách hắn khiến cho người ta tức giận, hiện giờ không bức bách, trái lại so với lúc trước càng thêm ám muội hơn.

Mạc Thanh cảm thấy thật sự khó chịu, không được tự nhiên hỏi: “Ta phải xưng hô với ngươi như thế nào?”

Nam nhân quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt sâu như đầm nước có một tia chờ mong rất nhạt: “Gọi ta Nhan Khê, hoặc là tướng quân.”

Mạc Thanh khẽ nở nụ cười: “Nhan Khê… Thật là một cái tên rất… rất đẹp.”

Đẹp đến mức có điểm giống tên nữ nhân.

Nam nhân nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi ít lấy nó ra nói giỡn.”

Trong lòng Mạc Thanh cả kinh, vội vàng ngoan ngoãn thu liễm nụ cười. Ô? Y biết trước sao? Làm sao lại biết mình đang nghĩ gì nhỉ?

Mạc Thanh đắp chăn ôm Hạ Diễn, cả người khô nóng khó nhịn giống như phát sốt, vật kia không thể tránh né cọ xát, bắt đầu cứng rắn. Mạc Thanh lúng túng muốn thối lui, thế nhưng thân thể lại vừa lạnh vừa đau không chịu nổi, đầu Hạ Diễn liền áp xuống, ngậm lấy môi của hắn. Mạc Thanh có chút choáng váng khó chịu, vô thức lấy lòng nói: ” Thân thể tướng quân dương khí dồi dào, thật sự là khiến cho người ta kính nể.”

Hạ Diễn thản nhiên trách cứ, giống như đã thành thói quen: “Nói hươu nói vượn.”

Mạc Thanh nhịn không được hơi ngạc nhiên, lại cười cười.

Màn che tầng tầng, một trận gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, mơ hồ mang theo chút khí lạnh dập tắt ánh nến, trong phòng càng thêm tĩnh mịch ẩn mật.

Hạ Diễn kỹ xảo cao siêu, mấy ngón tay an ủi dương căn Mạc Thanh, Mạc Thanh trẻ tuổi không có kinh nghiệm, ở bên trong tình dục càng lún càng sâu, run rẩy khẽ rên rỉ. Thừa dịp trong phòng một mảnh tối đen, Hạ Diễn từ phía sau gắt gao ôm hắn, nơi riêng tư hai người dán vào nhau, Mạc Thanh bị y câu đến bất chấp liêm sỉ, không khống chế được cọ xát lẫn nhau, nhẹ giọng thở dốc.

Đang lúc khó bỏ khó phân, Hạ Diễn đột nhiên đẩy hắn ra, Mạc Thanh có chút lúng túng nửa ngồi dậy. Thân thể chậm rãi truyền đến cảm giác hư phù không chân thực, rồi lại bắt đầu trở nên lạnh buốt đau đớn, sắc mặt tái nhợt. Đây chính là sắp phải đi, cảm giác hôm nay dường như trôi qua đặc biệt mau.

Thanh âm Hạ Diễn hòa hoãn chút ít: “Lại đau?”

“Ừ…” Mạc Thanh nhìn y, “Ngươi làm sao vậy?”

Hạ Diễn rũ mắt nhìn hắn, bờ môi run nhè nhẹ, đột nhiên lạnh lẽo kéo đầu hắn qua hôn môi.

Mạc Thanh bị hôn đến phát đau, thấp giọng nói: “Ngươi làm gì thế?”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh của hắn rồi lại không chút báo hiệu biến mất ở trên giường.

Nét mặt Hạ Diễn dần dần ảm đạm, chậm rãi ngồi dựa vào cột giường, giống như khối điêu khắc không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nói, bảo y nói như thế nào đây? Mấy năm qua đêm không thể chợp mắt, tưởng niệm dây dưa, coi như là hắn có thể lưu lại cả đêm triền miên, cũng chẳng thể thỏa mãn dù chỉ một chút?

—–

:(((((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play