Đêm đen như mực, mưa to như trút, mảnh vỡ Nguyên Thần của Cổ Tiên rơi xuống, chói lóa sáng ngời, lập tức khiến cho những thần tiên ở gần đó chú ý, bắt đầu bủa vây quanh họ:
"Giết chúng!"
Đỗ Hành căn bản là không có cách nào sử dụng binh khí khác, may thay thanh đao này lại thuộc sở hữu của Nguy, thân thể vẫn có trí nhớ nhất định đối với binh khí, hơn nữa thần thức của Đỗ Hành lại cưỡng chế sử dụng kiếm ý, tuy rằng không phát ra kiếm khí, cũng không mang theo hung tính như Thập Phương Câu Diệt, nhưng vẫn có thể ở khoảng cách gần, cực kỳ chuẩn xác mà chém xuống đầu của các Cổ Tiên.
Về phần Thẩm Đông, hắn còn đang thích thú dùng chưởng phong phá hoại pháp bảo của người khác, thế nhưng ra tay lại không chính xác, cho nên chỉ có thể không ngừng xoay tròn giữa không trung.
Những Cổ Tiên trông vô cùng lợi hại này một khi trong tay không có pháp bảo, lúc cận chiến quả thực là không thể chịu nổi dù chỉ là một kích, trừ phi mang theo pháp bảo phòng ngự thì còn có thể gắng gượng chống đỡ tránh được một kiếp, còn nếu kết pháp quyết thì đòi hỏi phải có đủ thời gian, Kế Mông không ngừng xoay tròn đấm đá lung tung, đuổi theo không kịp thì liền phun một luồng sương trắng dày đặc qua, trong phút chốc khu vực xung quanh đám thần tiên xui xẻo kia liền đổ mưa đá, khiến cho bọn họ bị đập đến đầu óc choáng váng.
Đỗ Hành vẫn không nói một lời, thật sự dùng đao làm kiếm, quả quyết dứt khoát chém dứt cổ và cánh tay của bọn người kia.
Đây chính là cách dùng cơ bản nhất của binh khí, chẳng có lấy chút chiêu thức đẹp mắt nào.
Một khi Nguyên Thần của đám người kia thoát ra, Kế Mông sẽ lập tức chạy đến, xem những thứ đó như mấy quả cầu thủy tinh mà vung nắm tay đập nát, tiếp sau đó sẽ có vô số mảnh vụn kim sắc tung bay trên không trung, mà một khi chủ nhân của pháp bảo đã bỏ mạng, bất kể đó là pháp bảo khó đối phó cỡ nào, đều sẽ lập tức rơi xuống, thi nhau rớt vào đầm nước.
"Ha ha, lợi hại! Thú vị!"
Kế Mông cười to, lại tiếp tục nỗ lực hút gió phun sương, khiến cho mưa rơi càng mạnh hơn.
Toàn bộ những Cổ Tiên lúc trước thất thủ do khinh địch đều trở nên phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng cẩn trọng hơn, song không phải tất cả tọa kỵ đều xui xẻo như trường hợp của Tất Phương, cái đám đang bay lơ lửng đó toàn bộ đều quay đầu lại, dùng đủ cách để đánh về phía kẻ tập kích, mà những tiểu tiên may mắn tránh được cảnh bị truy sát, chẳng những không hề đến giúp đỡ, ngược lại còn cưỡi mây liều mạng chạy như điên, ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại.
"Một đám phế vật!"
Thẩm Đông nghiến răng nghiến lợi, nếu cho những tiểu yêu chết oan chết ức ở núi Chung Nam Sơn thêm một cơ hội nữa, chắc chắn chúng nó sẽ oán hận lao tới đồng quy vu tận cùng đám phương sĩ kia. Mà những tiểu tiên này lại vô dụng như vậy, thảo nào lại bị người người truy đuổi chém giết cứ như đang chém dưa.
Một chân của Thẩm Đông đạp lên kiện pháp bảo trông như một hòn đá đen thùi, mạnh mẽ tung một chưởng lên không trung.
Với tu vi của Nhị Phụ, Thái Phùng Chưởng xuất ra cũng lợi hại hơn nhiều so với bản thân Thẩm Đông, chưởng thế mạnh mẽ, lại đúng lúc gặp phải mưa to, linh khí quả thực còn nồng đậm hơn cả khi ở tầng thứ chín, lại bị hắn tùy ý dẫn dắt, từng luồng linh khí lập tức cuộn trào, khiến cho đám pháp bảo bay đầy trời cứ như những con diều đứt dây mà lao thẳng xuống cách đó mấy chục mét.
Mà các kiện tiên khí trong tay đám người kia ngay cả khi không hình thành khí linh, vẫn biết theo bản năng mà tránh né nguy hiểm.
Thần thức của Thẩm Đông... khiến chúng nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm, thứ thần thức này vốn mang theo khí tức hung sát, là được trui rèn từ những lần hủy diệt vô số pháp bảo binh khí, tàn sát hàng vạn U Minh yêu ma mà thành.
Cho nên chưởng phong vừa xuất, đám tiên khí cũng liền thuận thế né tránh.
Bọn người Cổ Tiên tức giận không thôi, điên cuồng thi nhau kết pháp quyết, nhưng pháp bảo còn chưa kịp khống chế, tọa kỵ của bọn họ đã vùng lên tạo phản, Thẩm Đông nhất thời há hốc mồm: "Không thể nào, tọa kỵ của đám người kia đều là chiếm đoạt hết sao?"
Cuộc chiến cũng không kéo dài quá lâu, hơn phân nửa Cổ Tiên đều bỏ mạng, Nguyên Thần bị Kế Mông đập nát, một nửa còn lại thì chật vật đào tẩu.
Thẩm Đông nhìn quanh bốn phía, đủ loại pháp bảo muôn hình vạn trạng rơi rớt đầy trên đất, bình bình lọ lọ, ô dù gãy gọng, ngọc bội vỡ nát, trong đầm nước cũng trôi nổi thi thể của các Cổ Tiên, còn có mấy cây quạt cùng với quần áo và một đống đồ vật linh tinh vương vãi, rất nhiều pháp bảo vẫn còn khá nguyên vẹn, chẳng qua chủ nhân của chúng đã bỏ mình.
Này còn không phải là kiếm bộn rồi sao?
Quần áo của thần tiên đương nhiên tốt hơn so với áo choàng tắm rồi! Chờ đã ——
Thẩm Đông liều mạng nháy mắt với Đỗ Hành.
Thần thức của bọn họ nếu có thể chạy đến trên người Nhị Phụ và Nguy, vậy thì không có lý do gì lại không thể mượn dùng thân thể của Cổ Tiên được! Dù sao đi nữa, mấy cái cơ thể này cũng được việc hơn hai cái xác rắn chứ hả.
Chẳng qua, không tới ba giây sau Thẩm Đông liền nhụt chí.
Thi thể đầy đất, nhưng không phải đầu mình tách rời, thì chính là cụt tay cụt chân.
Vẻ mặt Đỗ Hành lạnh lẽo u ám, lại phối với diện mạo của Nguy, quả thực phải nói là vô cùng kinh khủng, y nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Đông chợt biến đổi, chẳng những không hiểu được hàm ý trong đó, ngược lại còn hiểu lầm, nhìn xuống cây đao trong tay, lập tức thuận tay ném vào đầm nước.
—— nếu không phải hiện giờ không có năng lực, Đỗ Hành chắc đã phá hủy luôn thanh đao này rồi.
Thẩm Đông hoàn toàn không thấy được cảnh tượng kia, hắn còn đang luống ca luống cuống thay quần áo mới, áo choàng của tên Cổ Tiên nào đây, chất liệu không tồi.
Hắn đi ngang qua một con Vân Hạc đang nằm bẹp trên đất, vết thương của nó khá là nghiêm trọng, chỉ có thể ngẩng đầu ra vẻ đáng thương mà kêu một tiếng. Sau đó đám tiên thú hoặc nằm hoặc ngồi xung quanh đều bắt đầu nỉ non kêu lên, có một con Tiểu Giao thế nhưng lại dám bò đến trước mặt Kế Mông, phát ra âm thanh nức nở cổ quái.
"Vật nhỏ vô dụng, tọa kỵ của người khác dễ làm lắm sao!" Kế Mông cười lạnh xách Tiểu Giao quẳng sang một bên.
Tiểu Giao vẫn không chịu bỏ qua, cố sống cố chết quấn lấy gã, liều mạng chỉ về hướng thác nước.
"Nó nói gì vậy?" Thẩm Đông cũng rất buồn bực.
"Còn có thể là gì nữa, Nguyên Thần của các tiểu tiên ở tầng thứ tám gom không đủ, bọn họ quyết định lấy thêm Nguyên Thần của tọa kỵ góp cho đủ số." Kế Mông mất kiên nhẫn vung tay ném Tiểu Giao đi, buồn bực lên tiếng, "Đám Cổ Tiên kia tự cho mình là đúng, xem thường mấy con tọa kỵ này, bàn chuyện cũng chẳng kiêng dè chúng nó, cứ oang oang nói toạc ra hết, cho nên mấy con tọa kỵ dù không phải bị chiếm đoạt, vừa rồi cũng đều vùng lên tạo phản."
Kế Mông vừa nói dứt lời liền đột nhiên ngẩng đầu:
"Nhị Phụ, sao ngươi lại không hiểu lời Giao Long nói chứ?"
"..."
Thẩm Đông lập tức tự sỉ vả bản thân tò mò hỏi nhiều rước lấy họa, thế nhưng vẫn bất chấp mà nói: "Ta bị giam tại U Minh giới quá lâu, có vài việc cũng đã quên sạch."
"U Minh giới là nơi nào?"
"Là nơi mà Hoàng Đế nè thần tiên nè, ngay cả người tu chân cũng đều ném rác vào... không, không phải, chính là nơi phong ấn những ma vật lợi hại nhất." Thẩm Đông vắt hết óc tìm cho ra một lời giải thích hợp lý, cảnh tượng vừa rồi khi Kế Mông đập nát Nguyên Thần của Cổ Tiên dễ dàng như đập một bình hoa hắn vẫn chưa quên đâu, dù có là lời nói dối vụng về thế nào đi nữa thì cũng phải thử xem, "Hơn nữa hiện giờ Tiên giới đại nạn, tình hình Nhân gian cũng không tốt hơn là bao, nếu không phải vậy, ta và Nguy sao lại chọn thời điểm tồi tệ thế này để trở về Thiên giới?"
Kế Mông vê râu rồng ngẫm nghĩ, cũng đúng!
Vì thế gật đầu hỏi: "Nhân gian cũng có phiền toái sao? Là gì?"
"Đều là bệnh nan y, chính là loại bệnh trị hoài không hết... chẳng hạn như HIV ung thư bệnh bạch cầu gì đó." Thẩm Đông còn nhấn mạnh phóng đại lên một chút, dù sao mấy thứ này nếu không tham gia kỳ khảo hạch cấp sáu của Tu Chân giới thì cũng không thể hiểu được, chẳng cần lo lắng sẽ bị lộ, "Rất đáng sợ, có thể khiến cho ngươi vốn một ngày ăn ba bữa cơm, trở thành chỉ có thể ăn một bữa, cuối cùng thứ gì cũng không ăn được... Hơn nữa thân thể của ngươi còn chống đối lại ngươi, làm cho ngươi mất tinh thần, không thể đánh nhau, ngay cả một vết thương nhỏ cũng cũng không thể khép miệng, sau đó ngươi cứ như vậy mà chết dần..."
Miệng của Kế Mông cũng theo lời hắn mà càng há càng to, sợ hãi đến mức thiếu chút nữa bứt đứt râu rồng của mình: "Vậy chẳng phải phàm nhân sẽ chết rất nhiều sao?"
"Ừm." Thẩm Đông vã cả mồ hôi lạnh, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, "Vẫn còn vài loại bệnh nữa, tuy rằng không chết người nhưng cũng rất phiền phức, chẳng hạn như một cánh tay bỗng nhiên không thể cử động, không thể đi đứng như bình thường, hoặc là ngươi bỗng nhiên không nhớ mình để đồ ở đâu, ngươi hôm nay còn quen biết ta, ngày mai tự dưng quên sạch, ừm, gọi là..."
Không thể nói là bệnh mau quên được, phải sử dụng danh từ học thuật chuyên môn, như vậy thì mới khó hiểu, Thẩm Đông cắn răng nói:
"Chứng si ngốc ở người già!"
"Cho... cho nên, ngươi là mắc chứng si ngốc ở người già?" Kế Mông đồng tình vuốt vuốt cái mũi của mình.
"..."
Một âm thanh trầm thấp quái dị vang lên, Thẩm Đông quay đầu nhìn sang, phát hiện Đỗ Hành đang đứng ở bên cạnh, mặt không đổi sắc nhìn xuống đầm nước.
—— anh đang cười chứ gì, đừng tưởng rằng giả bộ như vậy thì có thể gạt được tôi.
Thẩm Đông oán hận nghĩ, lại nhịn không được mà nói tiếp: "Nghe tên là hiểu, bệnh này lớn tuổi thì sẽ có, ta sẽ có, Kế Mông ngươi cũng sẽ có."
"Yên tâm, ta sẽ không đến Nhân gian đâu." Kế Mông cười ha ha.
"..."
Là ai nói ngu ngốc thì dễ bị lợi dụng hả ~!!
Kế Mông vuốt ve cặp sừng dài trên đầu, nhảy vào đầm nước, cơn mưa đang tuôn xối xả liền nhỏ dần rồi dứt hẳn, gã cực kỳ nghĩa khí mà vỗ ngực nói: "Có bệnh thì phải uống thuốc, tầng thứ tám có Nhật Chiếu Tông, đan dược gì bọn họ cũng có, ta giúp ngươi cướp về, nhất định có thể trị cái chứng... người già gì đó!"
Thẩm Đông á khẩu không biết phải trả lời thế nào.
Nhật Chiếu Tông, quả thực có chuyện trùng hợp như thế sao?
"Được, đan dược của Nhật Chiếu Tông là thứ tốt nhất!"
"Nhị Phụ, ngươi xem, đến Nguy cũng đã nói như vậy, đi mau đi mau!" Kế Mông nhanh chóng thúc giục.
Thẩm Đông nghi hoặc liếc nhìn Đỗ Hành: anh định làm gì?
Lúc này đây tầng thứ chín đã hoàn toàn hỗn loạn.
Trên bầu trời tối đen xuất hiện hai luồng kiếm quang lóa mắt, một trước một sau, chiếu sáng ngàn dặm, từ đông đến tây, hễ thần tiên nào trông thấy cũng đều phải động dung, thậm chí còn có vài người mừng rỡ như điên chạy đi khắp nơi loan báo:
Mấy tên kiếm tiên chết tiệt kia rốt cuộc cũng xảy ra nội chiến rồi!
Đã từng là trung tâm của tầng mười bốn, Thanh Hoàn Động Thiên, bị Đoạn Thiên Môn cướp đoạt, tụ tập tất cả kiếm tiên từ Tu Chân giới phi thăng lên, tuy rằng nhân số ít nhất, nhưng lại là đám người đáng sợ nhất ở mười tám tầng trời.
Sau khi kiếp nạn ở Thiên giới bắt đầu, đám kiếm tiên này lập tức nhanh nhẹn dứt khoát chạy lấy người, hiện giờ tầng mười sáu tạm thời ổn định, rất nhiều người đều muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm lấy Thanh Hoàn Động Thiên, thế nhưng lại chẳng kẻ nào có gan, quả thật là vô cùng mâu thuẫn, vậy mà lúc này đám kiếm tiên lại xảy ra nội chiến, đây quả thực chính là tin tức tốt lành nhất từ trước đến nay!
Bên dòng sông Ngân vắt ngang Bạch Ngọc Kinh, có ba kẻ đang đứng ngây ngốc nhìn trời, liên tục có vài luồng kiếm quang như thể muốn xé toạc không trung mà lao tới, đáp xuống trước mặt bọn họ. Thoáng cái đã xuất hiện bốn vị kiếm tiên, bọn họ đều nghi hoặc liếc nhìn Đỗ Hành đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, sau đó hành lễ với vị kiếm tiên vận bạch y đứng gần nhất:
"Trường Thừa môn chủ, đây là... có chuyện gì?"
Vị bạch y tiên nhân thắt lưng đeo ngọc bội hình bán nguyệt, quan đái đỏ sậm mái tóc đen nhánh, tay áo lồng lộng đón gió, dung mạo tuấn tú như họa kia chỉ lặng yên nhìn trời, không đáp một lời.
Đúng lúc đó trên không trung liền truyền tới một tiếng quát đinh tai nhức óc:
"Khốn kiếp, ngươi còn đuổi theo nữa thì ta sẽ không khách khí đâu!"
"Ta chỉ có một đồ đệ này, dù ngươi có là sư tổ ta đi nữa thì cũng không được làm như vậy! Ta không để yên đâu!"
Linh Hoán kiếm tiên thở hổn hển: "Ta cũng không biết... lại vừa vặn đánh trúng nơi dừng chân của Thừa Thiên phái, còn khiến Đỗ Hành rơi xuống sông Ngân, đồ đệ mà thôi —— A! Ngươi dám chém đứt tóc ta, ta, ta!"
Đúng vậy, ngươi muốn thế nào?
Tất cả thần tiên vây xem đều cấp bách muốn trông thấy cảnh Linh Hoán kiếm tiên nổi bão, mặc dù Linh Hoán vẫn luôn mắng nhiếc không tiếc lời, thế nhưng quả thật thủ hạ lưu tình, luôn luôn chạy trốn, chẳng qua ông ta chột dạ cũng là có nguyên nhân. Lúc này đây ông ta đã tức giận đến tột độ, đột nhiên xoay phắt người lại, dứt khoát không chạy nữa. Trường kiếm trong suốt như hàn băng đặt ngang trước ngực, cất giọng gầm lên:
"Cùng lắm thì lấy đồ đệ của ta đền cho ngươi!"
"... Đồ, đồ đệ của ngươi, ngươi đi chết đi, đồ đệ của ngươi là sư phụ ta, ông ta thì biết làm gì? Ông ta cả ngày chỉ biết ngủ rồi nói mớ, ta đây ngay cả chọn kiếm rèn kiếm đều là do sư huynh dạy! Ông ta dù có đem bán cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, có thể lấy ra so với Đỗ Hành sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta chém ngươi ——"
"Khốn kiếp a aaa!"
Linh Hoán kiếm tiên không còn cách nào, chỉ đành tiếp tục chạy trốn, hơn nữa còn chạy như bay đến phía đối diện Bạch Ngọc Kinh, cách hơn vạn mét liền trong thấy vị bạch y kiếm tiên kia, nhất thời hai mắt phát sáng: "Sư phụ, cứu mạng với!"
"..."
"Ngươi cần đồ đệ hay là cần đồ tôn? Cần đồ tôn thì cũng phải tới cứu ta, nếu không, đến lúc ta thật sự nhịn không được thì sẽ quay lại chém hắn!"
Lựa chọn này, thật sự có thể chọn sao? Sao chọn thế nào cũng phải đi cứu ngươi vậy = =
Vẻ mặt của Trường Thừa môn chủ vẫn không chút thay đổi, trực tiếp vung tay lên: "Đi, ngăn bọn họ lại!"
Chỉ trong chớp mắt, hàng loạt luồng kiếm quang liền xé toạc bầu trời, khó khăn lắm mới chấm dứt được cuộc đại chiến oái oăm này. Thế nhưng sư phụ của Đỗ Hành vẫn không chịu bỏ qua, còn định đưa chân ra đá Linh Hoán kiếm tiên, may thay Trường Thừa môn chủ đúng lúc nói:
"Ôm đồ đệ ngươi theo, chúng ta đi đến Nhật Chiếu Tông ở tầng thứ tám, trước hết cứ dùng đan dược thử xem, về phần Linh Hoán ngươi..."
Trường Thừa môn chủ liếc mắt, lạnh lùng mỉm cười, bỗng nhiên vung tay túm chặt cổ Linh Hoán kiếm tiên, tàn bạo đẩy vào trong con sông Ngân đang chảy xiết:
"Ngươi bơi tới tầng thứ tám cho ta!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT