Sau bảy giờ rưỡi, nhân viên trong siêu thị đều đã dùng xong cơm tối, nhà ăn dành cho nhân viên vắng teo, quản lý nhà ăn là lão Quách thì cầm bàn chải chà nồi, tổng giám đốc Dư Côn thì ngồi gác hai cái đùi béo mập lên trên bàn, khoanh tay nhìn chằm chặp vào cái TV treo tường, trông cực kỳ vui vẻ.

Thế nhưng trên màn hình TV lại đang chiếu đến cái cảnh lộn xộn trong cục cảnh sát, có Thẩm Đông với đôi chân trần đang than phiền với cảnh sát, còn có người đàn bà đang cầm giày cao gót ném chồng mình, cho đến khi Đỗ Hành dẫn Thẩm Đông ra bãi đỗ xe rồi ngồi lên chiếc ô tô màu đen kia xong, màn hình TV liền biến thành vô số chấm trắng nhỏ.

Vị giám đốc béo mập dùng ngón tay sờ sờ cái cằm khoảng chừng ba ngấn mỡ của mình, cười đến là gian.

Lúc này trên cầu vượt, dòng xe cộ tấp nập lướt qua loạt đèn đường sáng trưng, tốc độ lái xe của Đỗ Hành cũng không nhanh, động tác rất thành thạo, còn mang theo vẻ mặt thờ ơ, bất kể là nhìn từ góc độ nào, y đều trông hệt như người bình thường, chẳng có lấy nửa điểm kỳ quái.

"Quản lý Đỗ?"

Cho dù đã biết tên đối phương, nhưng do thói quen nên hắn vẫn giữ kiểu xưng hô kính trọng với cấp trên, cho dù Thẩm Đông không muốn, nhưng tiền lương vẫn còn ở trên tay người ta, làm sao có thể đổi thái độ ngay được, cho nên vào lúc Thẩm Đông đang do dự tính mở miệng, lại phát hiện con đường này rõ ràng chẳng phải là đường đến siêu thị Sơn Hải.

Hắn bỗng chốc cảnh giác hẳn lên, hôm nay vốn đã đủ xui xẻo rồi, hắn thật sự không muốn tiếp theo lại là một phiên bản kinh khủng hơn đâu.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Về nhà."

Chiếc ô tô màu đen nhanh chóng lướt qua dòng xe cộ mà chiếm lấy làn xe, từ phía dưới vọt lên một mạch vừa lúc chuẩn bị chuyển sang đèn đỏ, sau đó trực tiếp bẻ tay lái rẽ sang phải, thật ra kiểu lái xe của Đỗ Hành vẫn thường được nhiều người áp dụng, nhưng rất ít người lại có thể canh thời gian chuẩn xác đến như vậy, xe chạy từ nãy đến giờ, thế mà bọn họ chẳng phải dừng một cái đèn đỏ nào, ô tô vẫn chạy đều đều, nhưng chú ý bảng đồng hồ là có thể phát hiện tốc độ xe cũng không hẳn là ổn định, cho nên kết quả này chỉ có thể là do Đỗ Hành cố tình tính toán khống chế tốc độ.

Người này trông thì tao nhã phong độ hơn người, dáng người cũng chuẩn, nhưng thật ra tính cách lại cực kỳ khắt khe cứ như đồng hồ Thụy Sĩ vậy, một giây cũng không thể đi sai, đúng không nhỉ?

Thẩm Đông bị ý nghĩ của mình khiến cho 囧 luôn.

Đây chắc chắn không phải là loại người có thể đi chung đường với hắn! Hắn chỉ là một tên thanh niên lười nhác chỉ biết ăn rồi chờ chết không có lý tưởng không mang chí lớn chi sất.

"Về nhà? Nhà ai?" Thẩm Đông còn nhìn dáo dác xung quanh, xác định đây không phải là đường về tiểu khu mình thuê nhà.

"Nhà tôi." Đỗ Hành lời ít ý nhiều mà trả lời.

"Tại sao phải về nhà anh?" Thẩm Đông nghi hoặc nhìn y chằm chằm.

Đỗ Hành vươn tay ấn một nút trên bảng đồng hồ xe, sau đó rũ tay phải xuống, đổi thành tay trái nắm lấy vô lăng, sau đó sâu xa liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, rồi nói: "Cậu không phát hiện trên xe có thêm một người sao?"

Thẩm Đông nghi ngờ nheo nheo mắt nhìn kính chiếu hậu, đâu có gì đâu, trong gương phản chiếu dãy ghế sau trống rỗng, chẳng có bất kì thứ gì cả.

Hắn tò mò xoay đầu lại, tức thì tiếng kêu sợ hãi suýt chút nữa là vọt ra khỏi cổ họng, Thẩm Đông kinh hoàng nắm chặt tay phải của Đỗ Hành, liều mạng dán người lên tấm cửa sổ thủy tinh phía trước, nếu không phải là cửa xe không mở ra được, hắn quả thực muốn theo phản xạ mà đạp tung cửa rồi lăn xuống luôn.

"Cậu, sao cậu ở đây?"

Thật sự không phải Thẩm Đông nhát gan, mà là trong khung cảnh tối đen như mực này, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ lúc có lúc không chiếu rọi, chỗ ngồi phía sau của ô tô lại có một tên đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc, chính là người bạn học đã chết do nhảy lầu của hắn, Lôi Thành.

Mặt mày đầy máu, trên quần áo cũng toàn máu, cậu ta còn cười với Thẩm Đông:

"Chà, rốt cuộc thấy tớ rồi ha! Nửa tháng không gặp, xem ra thằng nhóc Tiểu Đông cậu cũng không tệ? Dụ được anh đẹp trai này ở đâu vậy hả?"

Thẩm Đông thật hoài nghi là mình đang mơ.

Hắn nóng nảy cào cào tóc, sau đó nhắm mắt hít sâu, cảm thấy được Đỗ Hành bên cạnh cứ để mặc mình bấu víu cánh tay phải, vẫn như cũ mà vững vàng lái xe, vì thế Thẩm Đông lại muốn gào thét, rốt cuộc thế giới này bị sao vậy? Mấy thứ khoa học trốn ở xó quỷ nào rồi?

"Có cần gọi xe cứu thương không, tim còn đập không vậy Tiểu Đông?" Lôi Thành vẫn cứ vô lại mà trêu chọc.

"Thằng nhóc cậu thành quỷ rồi mà vẫn cứ ăn nói thiếu đánh như vậy!"

Thẩm Đông phát hiện chỉ cần không để ý đến khuôn mặt và người ngợm đầy máu của Lôi Thành, thì thật ra cũng chẳng có gì kinh khủng cả, cứ coi như thằng quỷ này bị rớt vô thùng sơn đi.

"Tớ nghiêm túc chứ bộ, sao cậu thấy được tớ vậy, còn cái vị này ——" Lôi Thành mang vẻ mặt quái dị mà liếc nhìn sang Đỗ Hành một cái, sau đó bày ra bộ dáng suy tư gật gù, "Trước kia lúc còn sống cũng chưa từng phát hiện cậu có con mắt âm dương, hay thật ra là cậu mang họ Trương, là con cháu của dòng họ thiên sư bắt quỷ?"

"Ông đây nếu mang họ Trương, hôm nay sẽ làm lễ cầu siêu cho cậu luôn!"

"Chuyện đó không có khả năng, tục ngữ nói hung thủ chưa chết, lệ quỷ sẽ không tiêu tán." Lôi Thành cười hì hì cố tình tiếp tục dọa dẫm Thẩm Đông.

"Vậy cậu đi tìm hung thủ đi, tìm tớ làm gì?" Thẩm Đông tức giận nói, bỗng nhiên vẻ mặt hắn thay đổi, nhìn Lôi Thành chằm chặp, "Mà tên hung thủ của vụ án liên hoàn giết người phanh thây gì đó là ai? Hại tớ bị bắt đi, còn nói là nạn nhân đều là người đã từng tiếp xúc với tớ, cậu nhất định không được nói là chúng ta có quen biết đó nghe không!"

Lôi Thành theo đó mà căng thẳng hẳn lên, cũng quay đầu nhìn ra cửa kính phía sau xe, sau đó nhỏ giọng mắng:

"Tớ làm sao mà biết, tên đó tóc tai bù xù cứ như đồ điên vậy, trong tay cầm cây búa bê bết máu, tớ chạy thẳng đến cuối hành lang, khóa chặt cửa định leo từ cửa sổ xuống lầu, kết quả là tên kia thế mà lại đá văng cửa phòng, cứ như bay mà lao tới! Tớ sợ tới mức buông tay rồi té xuống luôn..."

Lôi Thành trông cực kỳ chán chường, "Vốn là tớ đang lảng vảng ở gần cục cảnh sát xem có manh mối gì không, kết quả là thấy cậu bị bắt tới, sau đó thì liền bám theo các cậu lên xe luôn."

Lôi Thành cũng không nói ra chuyện Đỗ Hành là quản lý của cái siêu thị mua sắm Sơn Hải kia, cho nên nếu có quen biết với mấy kẻ đã chết như mình thì cũng bình thường (khách hàng mà), nhưng sao lại có thể biết Thẩm Đông được, thế nên hắn liền hiếu kỳ mà đánh bạo đi theo bọn họ.

Lúc này ô tô đã rẽ vào một quảng trường, bên cạnh đài phun nước chính là bãi đỗ xe.

Đỗ Hành cởi dây an toàn ra, vốn từ đầu tới giờ chẳng hề mở miệng mà nay lại nhìn kính chiếu hậu nói:

"Cho cậu một đề nghị, tốt nhất là đừng xuống xe!"

"A?"

Đỗ Hành thản nhiên liếc nhìn Lôi Thành một cái, thanh âm ngưng tụ thành một đường, trầm thấp mà lạnh lẽo:

【Thứ kia chẳng những ăn thịt người, mà còn ăn cả quỷ, hiện giờ, nó đang đi theo chúng ta! 】

Lôi Thành sợ đến run rẩy, trực tiếp lùi lại vào ghế ngồi phía sau của xe rồi bất động luôn ở đó.

Thẩm Đông lại chẳng nghe thấy được gì cả, ù ù cạc cạc mà nhìn quỷ hồn của Lôi Thành, sau đó lại nhìn sang Đỗ Hành.

【Nó không dám đụng vào đồ của tôi, nếu không muốn hồn phi phách tán thì ngồi yên ở đây mà đợi đi. 】 Đỗ Hành nói xong, ngược lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn Thẩm Đông, "Cậu định qua đêm trên xe với cậu ta à?"

"Đầu óc tôi cũng đâu có bệnh!" Cho dù là bạn học thân thiết đến thế nào đi nữa, thành quỷ rồi thì cũng không nên ở chung, ai biết Lôi Thành có thể bỗng nhiên phát cuồng hay không.

Thẩm Đông mở cửa xe, dứt khoát nhanh nhẹn bước ra, chân trần giẫm trên con đường nhỏ trải đá cuội nằm cạnh đài phun nước, nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh.

Ở gần đây hình như cũng đâu có khu dân cư nào đâu.

Đỗ Hành dẫn hắn đi vào trong một tòa nhà cao tầng nằm cạnh quảng trường, cô gái ở quầy tiếp tân bày ra vẻ mặt tươi cười, nhìn đồng phục trên người cô ấy, Thẩm Đông lúc này 囧 đến mức quay đầu nhìn sang Đỗ Hành.

"Lầu 27." Đỗ Hành đi đến bên thang máy, thuận tay ấn xuống một cái nút.

"Anh, anh... ở khách sạn tiện lợi* sao?"

*Nguyên văn là khoái tiệp tửu điếm: dạng khách sạn bình dân, giá cả phải chăng, đối tượng phục vụ chính là doanh nhân, tầng lớp lao động, du khách phổ thông tự túc và học sinh sinh viên.

"Ừ, thuận tiện."

Người nghèo Thẩm Đông thiếu chút nữa là quỳ xuống luôn, thói đời bây giờ, sự chênh lệch giữa người với người là đây, hắn thì vất vả tìm một căn phòng cho thuê giá rẻ, Đỗ Hành lại cư ngụ dài hạn trong một cái khách sạn, tuy rằng nơi này là loại khách sạn tiện lợi giá cả phải chăng, nhưng cũng đã đủ khiến Thẩm Đông không thể nói nên lời.

Trong thành phố có rất nhiều loại khách sạn tiện lợi như thế này, đều là nhà cao tầng, toàn bộ 18 tầng phía dưới đều là văn phòng hoặc công ty, còn trên các tầng cao nhất lại là mấy căn phòng thuộc khách sạn, quản lý cũng không quá chặt chẽ, cho nên giá cả không cao, chỗ tốt chính là đủ yên tĩnh.

Thẩm Đông liếc nhìn sảnh lớn một cái, có lẽ chỗ tốt hơn nữa chính là hoàn toàn mặc kệ người mà khách hàng dẫn về là dạng người nào đi.

Như hắn đây, mặc một cái quần đi biển, chân trần thân trần bước vào, cũng chẳng có ai hỏi đến. Chẳng qua thảm ở đây cũng thoải mái thật —— Thẩm Đông đi chân trần nửa ngày rốt cuộc cũng thở ra một hơi, bước vào trong thang máy.

"Quản lý Đỗ, xin anh cho tôi mượn một bộ quần áo, một đôi giày, thêm năm đồng nữa, đợi lát nữa tôi tự ngồi xe buýt về!"

Đỗ Hành không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.

Cửa thang máy mở ra, trên hành lang khá tối, bởi vì hai bên đều là phòng, cho nên chỉ có vài ngọn đèn mờ mờ. Thẩm Đông bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng của mấy ngọn đèn này có chút lóa mắt, hắn không yên lòng mà nghĩ tới chuyện của Lôi Thành, sau đó lại muốn biết chuyện của cái siêu thị Sơn Hải kia. Trong thoáng chốc hắn bỗng cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều như không có thật, giống như hắn chỉ đang chìm sâu vào một cơn ác mộng mà thôi.

Hắn cố gắng vứt mọi chuyện ra sau đầu, nhưng trước mắt lại hiện lên một cảnh tượng cổ quái.

Lần đầu nhìn thấy Đỗ Hành trong siêu thị, đối phương vươn tay, thanh âm rõ ràng mà lãnh đạm nói, xin chào.

Lúc ấy hắn cứ như bị thôi thúc mà muốn nắm chặt lấy bàn tay phải kia, nhưng lúc giơ tay ra lại phát hiện trên tay mình toàn là bùn, đành phải xấu hổ qua quít lảng tránh. Vừa rồi ở trên xe, thứ đầu tiên hắn chú ý đến cũng là bàn tay phải đang lái xe của Đỗ Hành, năm ngón tay thon dài cứng cáp, khớp xương rõ ràng, còn cảm giác —— lúc hắn bị Lôi Thành hù dọa hình như cũng có ý muốn kéo Đỗ Hành chạy trốn, ngu ngốc tới nỗi hoàn toàn quên bẵng đi là Đỗ Hành đang lái xe, nếu y không điều khiển được tay lái thì có lẽ đã tạo nên một vụ tai nạn giao thông liên hoàn luôn rồi.

Không có giày, đôi chân hắn trực tiếp giẫm lên tấm thảm dày, mềm mại cứ như đang lơ lửng trên đám mây.

Thẩm Đông ở phía sau nhìn chằm chằm vào cánh tay phải buông lơi của Đỗ Hành, hồn phách dường như đang chậm rãi bị hút ra, biểu tình của hắn dần trở nên trống rỗng và mờ mịt. Sau đó cả người bỗng nhiên lao về phía trước, không hay không biết mà ngã xuống.

Đỗ Hành chợt xoay người, vừa lúc vươn tay ra đỡ được hắn.

Lúc này một cánh cửa phòng cạnh hành lang đột nhiên mở ra, bên trong có một đôi nam nữ đang lưu luyến không rời mà ôm hôn nồng nhiệt, cô gái thì ăn mặc chỉnh tề, nhưng quần áo chàng trai lại xốc xếch, phỏng chừng là một đôi uyên ương yêu đương vụng trộm nào đấy, bọn họ dùng biểu tình quái dị nhìn nhìn Đỗ Hành, lại nhìn đến Thẩm Đông đang ngất xỉu.

Một trận bàn tán xôn xao cũng đang diễn ra dưới quầy lễ tân ở lầu một:

"Đã nói là đàn ông chẳng tên nào tốt cả, cô nhìn xem, Đỗ tiên sinh phòng 2713 vậy mà mang về một cậu trai kia kìa."

"Không phải sao, vậy chẳng lẽ là MB trong truyền thuyết? Không mặc áo, bộ dạng thanh tú, tuổi cũng nhỏ, chẳng qua vừa nhìn là biết phường vô lại rồi, cũng chẳng phải người lương thiện gì."

Mấy cô gái đang xúm lại một chỗ mà nói nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy đèn đóm lập lòe, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chiếc đèn chùm bằng thủy tinh đang khẽ đu đưa, kỳ quái, trong này mở điều hòa, cũng đâu có gió lớn như vậy đâu.

Trong chiếc ô tô màu đen trên quảng trường bên cạnh đài phun nước, Lôi Thành kinh hồn táng đảm mà lùi ra xa cửa kính xe, lần này làm quỷ, còn là quỷ hồn đã ăn Cố Hồn đan, hắn có thể thấy được tên kia rất rõ ràng —— làn da xanh lè, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ thẫm, chạy còn nhanh hơn ô tô mà gần như hóa thành một cái bóng màu xám, nó canh đúng cái tòa nhà Đỗ Hành Thẩm Đông đi vào mà chạy tới.

Sau khi vào phòng, Đỗ Hành liền mở cửa sổ ra, trên lầu 27 có gió thổi qua, bức màn cũng theo đó mà phất phơ. Y trực tiếp đặt Thẩm Đông lên trên giường, sau đó xoay người đi đóng cửa.

Trên khung cửa sổ sau lưng chợt xuất hiện một cái tay màu xanh.

Đỗ Hành vẫn không xoay người lại, thanh âm lạnh lẽo:

"Đừng đụng ngã đồ đạc!"

Cách đó mấy ngàn mét, Chiêm Không đại sư đang ẩn thân ngồi chồm hổm trên cây cột đèn xanh đèn đỏ mà dụi dụi mắt.

—— cái đèn này chớp tắt chớp tắt liên tục khiến lão muốn hôn mê luôn rồi = =

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play