Giá nhà trong thành phố mỗi năm một tăng cao, chính sách điều tiết giá cả cũng chỉ có tác dụng đối với vùng ngoại thành xa xôi, tiền thuê cửa hàng tại khu vực trung tâm thành phố cũng cao chót vót, rất nhiều khu đô thị cũ đều bị phá dỡ xây dựng lại, có người bắt đầu dòm ngó tới một vài công trình công cộng với diện tích tương đối rộng, chẳng hạn như viện dưỡng lão v.v...
Có một số thương nhân lòng dạ khó lường, thậm chí tại mảnh đất mình chuẩn bị mua, còn xuống tay làm ra những chuyện gian dối bất chính.
Trước khi mua đứt luôn các mảnh đất ở phụ cận, bọn họ sẽ giả bộ thi công, đào bớt làm vỡ đường ống dẫn khí, lại "vô ý" đụng ngã dây cáp thông tin liên lạc, hôm nay cúp điện ngày mai cúp nước, còn thường xuyên thi công ầm ĩ —— nhưng lần này bọn họ lại đụng phải một gốc rạ cứng!
Trại cai nghiện phía đông thành phố, ước chừng được xây vào bảy năm trước. Nó chiếm cứ một mảnh đất rất rộng, mà tầng lầu cao nhất lại không vượt quá tám thước, toàn bộ tường cao sân sâu đều cứ như một cái nhà tù, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với các khu phố ngày một phồn hoa ở xung quanh. Những trại cai nghiện bình thường có Nhà nước đứng sau hậu thuẫn, các thương nhân khai phá nào có gan dám động tới, nhưng vấn đề là nó hoàn toàn không rõ lai lịch! Có người thông qua quan hệ với chính phủ để điều tra, lại phát hiện căn bản là không có ghi chép gì về cái trại cai nghiện này, những kẻ nghiện ngập bị bắt giữ cũng không được đưa đến nơi đây. Hơn nữa cách không xa trại cai nghiện là một khu phế tích, chất đầy những thứ rác thải xây dựng, thậm chí còn có một tòa nhà đổ nát lẻ loi đứng lặng.
Cánh cửa trại cai nghiện vẫn luôn đóng chặt.
Đã từng có người mang ý định thỏa thuận mua bán đất chạy tới gõ cửa, nhưng trên cánh cổng sắt chống trộm dày cộm, ngay cả một cái chuông cũng chẳng được lắp đặt, cứ như nơi này hoàn toàn không có người canh gác, cửa bị đập đến rung trời cũng chẳng có ai ra mở.
Dù lòng nghi ngờ nơi này đã vườn không nhà trống từ lâu rồi, nhưng lại có thể thường xuyên nghe được những âm thanh kỳ quái từ bên trong vọng ra, giống như là vật dụng trong nhà đập mạnh vào tường, lại như thể nồi áp suất nổ mạnh, chẳng cần biết là ngày sáng bảnh mắt hay đêm tối âm u, thỉnh thoảng còn có những luồng sáng mạnh chớp lóe phía sau tường vây.
Những người sống xung quanh đó đều đã tập mãi thành quen mà đi đường vòng, bọn họ cảm thấy trại cai nghiện mà như vậy thì cũng là điều bình thường thôi, cổng chính phải khóa thật chặt, không thì mấy thằng điên nghiện ngập kia chạy ra gây chuyện thì biết làm thế nào? Trên TV không phải đều bảo rằng mấy kẻ nghiện lúc nào cũng nước mắt nước mũi ròng ròng, toàn thân ngứa ran, chỉ hận không thể đập đầu xuống đất, dùng dao chặt tay, một chút tiếng động kỳ quái thì đã là gì? Đương nhiên ở đây cũng không có bao nhiêu người đã từng thấy qua trại cai nghiện chính quy.
Không có đăng ký, không có khai báo, thậm chí còn chưa được ghi chép trên bất cứ hồ sơ nào.
—— đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì thế này?
Chẳng lẽ là nơi Nhà nước bí mật nghiên cứu chế tạo vũ khí sao? Cứ thích đùa! Nếu là viện nghiên cứu gì đó thì ít nhất cũng phải thiết lập ngầm ở dưới lòng đất chứ, nào có ai lại tùy tiện đi xây một cái chình ình ngay trong thành thị thế này?
Cúp điện cúp nước, cáp quang trục trặc, cư dân sống gần đó đều đã đổ xô ra gặng hỏi cho bằng được, vậy mà trại cai nghiện vẫn cứ im ỉm đóng chặt cổng chính như hồi nào tới giờ.
Mọi người đương nhiên sẽ không cho rằng những người trong đó không nước không điện mà vẫn có thể sống, bọn họ chỉ cảm thấy nhất định là bên trong có tháp nước dự trữ cùng máy phát điện, thế là tính thần bí của trại cai nghiện liền đột ngột tăng vọt.
Các thương nhân khai phá không dám nhắm đến nơi này nữa, nhưng gián điệp ngoại quốc lại chạy tới. Những kẻ này ẩn nấp trong các đoàn thương vụ khảo sát cùng đoàn học tập thương vụ ngoại quốc, vừa đặt chân đến thành phố này, liền dành ra thời gian điều tra cái trại cai nghiện quái dị bất thường kia.
Bọn họ càng tỉ mỉ điều tra, lại càng phát hiện chân tướng quả thật khó bề phân biệt.
Đủ lời bóng gió cùng các chiêu trò có liên quan đều không thu về được bất cứ kết quả gì, những người dự tính nửa đêm lén lút xông vào cũng thất bại toàn bộ.
Trên tường vây của trại cai nghiện không có hàng rào điện, cũng không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào khác, thế nhưng bức tường này dù có làm cách nào cũng không thể leo vào được. Muốn mượn xe tải đưa vật tư để trà trộn vào bên trong, nhưng mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy có bất cứ xe cộ nào ra vào.
Cho dù là nhà giam cũng không thể canh giữ nghiêm ngặt phòng thủ chặt chẽ đến như vậy được!!
Vì thế bọn họ ngược lại hoài nghi dưới mặt đất có lối đi ngầm, được giấu trong các khu chung cư hoặc các cửa hàng ở gần đó.
"Tiếng gì vậy?"
Người tu chân tai mắt nhạy bén, huống hồ còn là một đám thần tiên.
Lúc trước có người gây rối ở bên ngoài nhà bọn họ, đám kiếm tiên có thể mắt điếc tai ngơ là bởi vì căn nhà này quả thật cực kỳ kiên cố, trận pháp trong ngoài đều mạnh đến mức có thể chống đỡ được sức nổ của cả một quả bom nguyên tử, nếu không thì mớ tạp âm mà đám kiếm tiên truyền ra ngoài sẽ không chỉ là một chút động tĩnh nho nhỏ hay một vài tia sáng con con đâu. Hiệu quả cách âm tốt vô cùng, về phần cửa chính, nếu không dùng linh lực mà gõ thì đám kiếm tiên cũng chẳng thể nghe thấy được.
Vả lại, Tu Chân giới rất ít người có thói quen đi cửa chính.
Hiện giờ lại có người lén lút dùng thiết bị để thăm dò tầng hầm của tòa nhà phụ cận, sóng âm cực nhỏ trải qua sự phóng đại của trận pháp, ngược lại khiến cho đám kiếm tiên nghi hoặc mở mắt, không rõ đây là cái thứ gì, dùng thần thức tra xét thử, ồ, phàm nhân!
Sau đó liền lơ đễnh ném luôn ra khỏi đầu.
Cũng tương tự như khi đem ra so với một con kiến vậy, bất kể thái độ của nó có kiêu ngạo có ngang ngược như thế nào, có ai lại đi quan tâm kia chứ.
Lạc Trì kiếm tiên rề rề cất giọng báo cáo sổ sách với Linh Hoán: "Năm nay chúng ta lại phải đổi đèn huỳnh quang, môn chủ nói toàn bộ phí tổn đều tính hết cho ngươi, thứ cho ta nhắc nhở, đặc sản lúc trước mang từ tầng trời thứ ba xuống, mấy năm nay đều bị ngươi bán sạch cả rồi, ngược lại còn thiếu nợ môn chủ mười một vạn..."
Linh Hoán hung tợn trừng mắt với đồ đệ mình.
Lạc Trì lại làm như không phát hiện, tiếp tục lật sổ: "Hàng năm đèn huỳnh quang đều là bị ngươi treo tóc làm hư, ngươi xem đi, cũng bảy năm rồi, tới Thái Nhạc ngốc nhất còn thi đậu được cấp bốn, sư phụ à, sao ngươi ngay cả nửa điểm tiến bộ cũng không có vậy?"
Linh Hoán phun ra ba chữ từ trong kẽ răng: "Cút cho ta!"
"Hửm? Môn chủ tức giận với ngươi, giờ ngươi lại muốn giận chó đánh mèo với ta à, cũng phải hỏi đồ đệ của ta có đồng ý hay không chứ!" Lạc Trì kiếm tiên tỏ vẻ tuy rằng mình rất lười biếng, ngay cả đánh nhau cũng lười! Nhưng mọi chuyện của ông ta vẫn có đồ đệ lo mà, hơn nữa còn là hai đứa lận.
"Câm mồm!"
Hai mắt Linh Hoán đã thiếu điều phun lửa, mấy năm nay người ông ta thống hận nhất chính là Đỗ Hành!! Còn có thằng nhóc Tổn Mãnh (dĩa nứt aka Tôn Dân) đồ đệ Đỗ Hành, cùng với sư phụ Đỗ Hành là Thái Nhạc! Mà đặc biệt là Thái Nhạc, thiên hạ lớn như vậy, con nít nhiều như vậy, hóa cuồng phong muốn cuốn ai đi thì cuốn, tại sao phải là Đỗ Hành chứ hả?!
—— nếu như truy ngược dòng vấn đề, căn nguyên là xuất phát từ ông đấy Linh Hoán! Nếu lúc trước ông tìm đồ đệ không phải là Lạc Trì lười chảy thây, thì Thái Nhạc có thể có cơ hội nhảy nhót trước mặt ông sao?
Linh Hoán đuổi cổ Lạc Trì, sau đó tiếp tục nhìn góc tường ngẩn người.
Tài liệu cấp bốn mới phát hành năm nay bị ông tay tiện tay thảy sang một bên, ngay cả việc giả vờ cũng lười chẳng buồn làm.
Bởi vì ông ta biết Trường Thừa môn chủ đang bận dạy dỗ đồ đệ của Đỗ Hành, căn bản là không rảnh quan tâm xem mình có đang đọc sách hay không.
Thằng quỷ nhỏ Tổn Mãnh kia năm nay mới mười ba tuổi, may là không thông minh, nhưng chết một cái là lại vô cùng nghiêm túc!! Bình thường tu luyện không tốt, học cũng không hiểu, nhưng dù sao cũng là giáo dục cách vài thế hệ, môn chủ xử phạt cũng có vẻ khoan dung hơn rất nhiều, thậm chí khi nhìn thấy thằng quỷ nhỏ đó mang vẻ mặt đau khổ học mãi đại cương công pháp mà học chẳng xong, ông ấy còn ôn hòa nhẹ nhàng nói lời trấn an.
Sao lại có kiểu phân biệt đối xử như vậy chứ?
Linh Hoán nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa vào lúc thằng quỷ nhỏ kia biểu hiện đặc biệt ngu xuẩn, ba tháng cũng không tu luyện ra được một chút chân khí, Linh Hoán kiếm tiên liền nhịn không được mà cười nhạo, kết quả bị Trường Thừa môn chủ một chưởng đánh bay.
Linh Hoán dỗi, ngồi xổm tự kỷ trong góc tường N ngày.
—— thật không công bằng, năm đó mình chỉ tốn nửa tháng liền có được thành quả, môn chủ còn trách mắng bảo là ngu ngốc không chịu nổi, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao bây giờ đổi lại là thằng quỷ nhỏ kia, ông ấy liền không đánh không mắng?
Vẫn là Tần Phong kiếm tiên tốt bụng chạy tới nhắc nhở Linh Hoán:
"Chuyện này... sư tổ ngươi đừng luẩn quẩn trong lòng, cũng dễ hiểu thôi mà, có thành quả hay không không phải là điều quan trọng, quan trọng là... nghiêm túc chuyên tâm! Vì mục tiêu mà cố gắng phấn đấu, dùng hết khả năng của mình... Môn chủ ghét nhất chính là loại người bại hoại không nên thân, chẳng có liên quan gì nhiều đến thông minh hay không đâu."
Linh Hoán cẩn thận nghĩ lại, hình như chính là đạo lý này!
Thế là ông ta lập tức bày ra bộ dạng nghiêm túc, cả năm ngồi lì trong phòng khổ học, treo tóc phá hư N cái đèn huỳnh quang.
—— nè nè, Linh Hoán kiếm tiên ông có thấy mình ngu không vậy! Đồ đệ của Đỗ Hành vẫn còn là con nít, học chậm học không hiểu là chuyện cực kỳ bình thường, ông lớn hơn thằng nhỏ bao nhiêu tuổi rồi nói thử coi? Giả bộ nghiêm túc ôn tập mà bảy năm cũng đậu không nổi, dẫn đến môn chủ chỉ càng đánh giá ông vô năng hơn thôi hiểu không!
Tiếc rằng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Linh Hoán nghĩ mãi chẳng ra.
Ông ta chỉ biết rằng tình hình năm nay càng lúc càng nguy rồi, Trường Thừa môn chủ đã bảy ngày nay chưa hề tới liếc nhìn ông ta một cái.
Linh Hoán rối rắm miên man suy nghĩ, sau đó ngủ thiếp đi...
Ngồi đến là thẳng tắp, không hề nhúc nhích, tóc còn đang treo trên đèn huỳnh quang, ngay giữa mi tâm thoáng lấp lóe một vệt hồng ngân nhạt màu, sau đó càng lúc càng chói lòa rực rỡ. Cả gian phòng đều như bị nuốt gọn bởi luồng sáng này, kiếm khí mạnh mẽ ập tới khiến cho Linh Hoán kiếm tiên ngửa cổ ra sau, ông ta giật mình mở to mắt, bất chợt trông thấy vô số đốm sáng lập lòe cứ như đom đóm phiêu đãng khắp phòng.
"Đây là có chuyện gì?" Linh Hoán nghi hoặc nhìn khắp nơi.
Kiếm tiên không có cảm giác gì đối với kiếm khí của mình, cũng sẽ không bị thương.
Linh Hoán đứng lên, vươn tay đón lấy một đốm sáng, phát hiện thứ này vậy mà lại có thể không chút trở ngại xuyên qua lòng bàn tay mình.
"Kỳ quái!" Linh Hoán lắc lắc cánh tay, không đau cũng không ngứa, đây rốt cuộc là thứ gì vậy?
Linh Hoán cảm thấy có chuyện kỳ quái, vừa ngẩng đầu lên chuẩn bị gọi các kiếm tiên khác đến xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đột nhiên cả kinh.
Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt đã vô thanh vô tức xuất hiện một người.
Đồng tử mang sắc lưu ly trong veo sáng ngời, tóc dài tới đầu gối, tỏa ra một thứ sắc màu kỳ dị bán trong suốt, quang hoa lưu chuyển đẹp đẽ đến dị thường. Quần áo cũng rất kỳ quái, kiểu dáng đơn giản, nhưng chất vải lại như phản quang, chân trần giẫm trên mặt đất, màu da trong suốt, ẩn hiện khí chất thanh khiết oánh nhuận xinh đẹp tuyệt vời.
"Đạo hữu... là người phương nào?" Linh Hoán kinh hãi.
Đối phương có thể không kinh động đến những kiếm tiên Đoạn Thiên Môn khác, trực tiếp xuất hiện trước mặt ông ta, tu vi này quả là sâu không lường được.
Linh Hoán dám lấy kinh nghiệm thường ngày lén xem TV ra mà thề, phàm là người có bộ dạng xuất chúng tại Tu Chân giới, được đưa lên bảng xếp hạng trên kênh bát quái của nữ yêu, căn bản là không hề có người trước mắt này!
Mà cái bảng xếp hạng kia, người đứng ở vị trí thứ nhất chính là Trường Thừa môn chủ...
Chỉ có điều dung mạo của môn chủ tuy rằng xuất chúng, nhưng vẫn mang theo thần thái nghiêm nghị bễ nghễ cố hữu, nhiệt độ không khí cũng có thể bị ông ta áp chế tới mức giảm mạnh, đâu như vị trước mặt này, dung mạo tinh xảo đẹp đẽ lại tinh tế, cần cổ và cổ tay dưới lớp y phục đều mảnh khảnh khẳng khiu, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Lại còn không phải là nữ, bộ ngực kia trông rất phẳng...
Vẻ mặt của Linh Hoán kiếm tiên liền trở nên cổ quái.
Tư tưởng của ông ta thật sự rất trong sáng, thật sự, phía trên kia đều là những suy đoán theo logic thông thường thôi, nhưng hành vi của mỹ nhân này lại cực kỳ quỷ dị, thế nhưng thoáng cái đã bắt được tay của Linh Hoán, trực tiếp đặt lên bộ ngực mà Linh Hoán vừa lia mắt qua, sau đó thân thể cũng thuận thế áp sát vào.
Linh Hoán choáng váng, ông ta nhanh chóng rút tay về, xoắn xuýt xốc một góc áo bào lên chùi tay lia lịa.
"Đạo hữu, không nên đùa giỡn như vậy!" Linh Hoán không phải là người dễ nói chuyện, nếu không phải đang kiêng dè thực lực của đối phương, dù có là mỹ nhân ông ta cũng đánh thẳng tay! Đạo tâm của ông ta cực kỳ ổn định, không thất tình lục dục nghiệt trái quấn thân, đối với những kẻ bên ngoài Đoạn Thiên Môn đều là thái độ mắt cao hơn đầu, xem khinh chẳng nhìn. Dung mạo là cái gì, bề ngoài mà thôi!
Thái độ xem thường ghét bỏ này của Linh Hoán, đầu tiên là khiến cho đối phương sửng sốt, sau đó lửa giận lan đến tận khóe mắt đầu mày.
Không nói hai lời, lập tức nhấc nắm tay động thủ.
"Hừ!"
Linh Hoán kiếm tiên tuy rằng thật sự kiêng dè sự xuất hiện vô thanh vô tức của đối phương, nhưng vẫn kiêu căng ngạo mạn như lúc thường, chỉ tùy tiện phất tay áo một cái, lập tức tung ra một luồng kình đạo cuồn cuộn, ngay cả là Trường Thừa môn chủ, đột nhiên gặp phải tập kích như vậy cũng phải đưa tay đón đỡ.
Ngờ đâu mỹ nhân này lại như không nhìn thấy, kình phong hất tung mái tóc dài, nhưng luồng khí còn lại thì đi xuyên qua cơ thể.
Linh Hoán còn đang hoảng hốt, chưa kịp né tránh, đối phương đã nhanh như chớp vung tới một quyền!
Ngay giữa —— mũi!
"A!" Linh Hoán mấy ngàn năm nay còn chưa bị bất cứ ai ngoại trừ Trường Thừa môn chủ đánh qua, ông ta bưng chặt mũi, quả thực không thể tin được.
Tiếp theo đó đầu gối lại bị trúng thêm một cước, Linh Hoán khiếp hãi không thôi, với tốc độ phản ứng của ông ta, làm thế nào mà ngay cả đòn tấn công này cũng không thể tránh thoát được? Chẳng lẽ tu vi của đối phương đã cường đại đến mức có thể ngưng đọng không gian, trực tiếp ngăn cản đòn phản kháng của mình?
"Ta cho ngươi suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ!" Giọng nói của mỹ nhân cực kỳ dễ nghe, nhưng xuống tay lại vô cùng bạo lực.
Linh Hoán đau đến mức thiếu điều ôm đầu co lại thành một đống, còn ráng chống đỡ biện bạch: "Đạo hữu rốt cuộc là ai? Linh Hoán hoàn toàn không quen biết ngươi!"
Nắm tay kia khựng lại một giây, sau đó càng đánh ác hơn, còn chuyên chọn những bộ phận mà Linh Hoán sợ đau sợ nhột nhất.
"A... Úi?"
Linh Hoán mới đầu còn cố gắng chống đỡ, cuối cùng bị đánh đến nghẹn uất, chịu không nổi mà giận dữ dọa nạt: "Nỗi nhục hôm nay, ta chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, Đoạn Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Ngươi nói, Đoạn Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho ai?"
Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa vang lên, Linh Hoán mừng rỡ ngẩng đầu: "Môn chủ!"
Người tới tóc đen như nước sơn, dung nhan diễm lệ, bễ nghễ chúng sinh. Quanh thân lập lòe một tầng kim quang nhàn nhạt, tràn đầy khí thế hào hùng, có thể khiến cho người ta không tự chủ được mà lui về phía sau quỳ phục, không dám ngước nhìn.
Mỹ nhân đang đánh cho Linh Hoán te tua không còn chỗ trốn kia chợt dừng tay, một cước ngang ngược giẫm lên ngực Linh Hoán, cứ như vậy xoay người cúi đầu hành lễ với Trường Thừa.
"Ngươi! Ngươi không phải môn chủ!" Linh Hoán lập tức phát hiện không đúng.
Đối phương có một đôi mắt màu vàng kim, trong mắt cũng hoàn toàn không có cảm xúc của người sống, mà chết tiệt nhất chính là toàn thân chỉ quấn một tấm da thú có đốm bên hông, đi chân trần và để lõa thân trên, hai vai dày rộng, trên cổ đeo một chuỗi vòng răng thú kỳ dị trắng như tuyết, đầu gối cong cong theo một hình cung hoàn mỹ, cẳng chân thẳng tắp tràn đầy sức mạnh, vóc người thật sự là tiêu chuẩn hết chỗ chê, thế nhưng —— Cổ thiên thần Trường Thừa sao lại đi ra vào lúc này?
Linh Hoán run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là tìm điện thoại gọi đến đường dây nóng cứu viện Thần Nông Cốc, bệnh của môn chủ lại tái phát rồi!
"Ngoan ngoãn chút coi!" Mỹ nhân đang giẫm trên ngực ông ta gầm lên.
Linh Hoán tức tối ngẩng đầu, sau đó ánh mắt ngưng trọng!
Phía sau... phía sau môn chủ là thứ gì?
Thật dài, rũ xuống sau người, cong vểnh tự nhiên, rất mềm mại rất linh hoạt... Đây, không phải là cái thứ mà ông ta đang nghĩ đến chứ!
"Hậu bối vô lễ!" Chỉ nghe Trường Thừa lạnh lùng quát một tiếng, khí thế quanh thân đột nhiên biến đổi, nhất thời hất cho Linh Hoán kiếm tiên té chổng vó.
Linh Hoán lại hoàn toàn choáng váng.
Ông ta vừa nhìn thấy cái gì? Một Cổ thiên thần giả dạng môn chủ? Hay là một môn chủ đang chậm rãi bước từng bước, thuận tay cầm lấy cái đuôi của mình, giống như nghịch tóc mà khẽ vân vê giữa những ngón tay?!
Cứu mạng, nhất định là Nhân gian sắp sửa diệt vong rồi!
"Chính là hắn, hại chủ nhân ta cả ngày bị Lạc Trì kiếm tiên sai bảo!" Một nam nhân cực kỳ tuấn tú, từ đầu tới chân đều phát sáng đột ngột vọt vào cửa, không giải thích tiếng nào mà lao qua đánh cho Linh Hoán một trận.
Sau đó là một người rất cao, thần thái cực kỳ uy nghiêm túc mục bước vào.
"Đại Tông! Ngươi đừng có chặn đường!" Lập tức truyền đến một giọng nữ bén nhọn chói tai.
Khóe mắt Linh Hoán kiếm tiên có thể miễn cưỡng liếc thấy được một bóng dáng đỏ rực như lửa đang xông tới.
Cô gái kia diện mạo rất đẹp, nhưng chất giọng thì quả thật không dám khen tặng, bén nhọn cứ như là kim đâm vào màng nhĩ vậy.
"Ta chịu đủ rồi, Linh Hoán lúc nào cũng ác thanh ác khí với chủ nhân của ta hết!" Cô gái thét chói tai.
"Ừm, sau đó Linh Hoán lại quay qua bắt lỗi chủ nhân Thái Nhạc của ta!" Cái người trông nghiêm chỉnh nhất vóc dáng cao nhất kia cũng hùa theo.
Trường Thừa nghịch cái đuôi, lạnh lùng nói: "Mỗi lần môn chủ phiền não không thôi, nguyên nhân không gì khác ngoài cái tên Linh Hoán này! Ta dù ở trong thức hải cũng có thể nghe thấy được... Hừ! Đánh cho ta, đánh tàn nhẫn vào!"
Linh Hoán rốt cục ngộ ra, nhanh chóng quẳng hết toàn bộ hình tượng kiên cường chống đỡ, bắt đầu lăn lộn khắp mặt đất: "Khinh Hồng, Khinh Hồng ngươi dừng tay đi mà! Ta đối xử với ngươi cũng đâu đến nỗi tệ!"
Mỹ nhân bạo lực với đôi mắt màu lưu ly cười lạnh: "Vừa rồi ngay cả ta ngươi cũng nhận không ra mà!!"
"Ta... ta nhất thời hồ đồ!"
"Ngươi hỏi ta là ai, ta cũng đã cầm lấy tay ngươi, ngươi không nhận ra thì thôi, thế nhưng còn né ra liều mạng chùi tay là sao?" Khinh Hồng bắt đầu vừa đá vừa đạp lung tung, tức giận nói, "Ngươi cái tên kiếm tu đần độn lúc nào cũng thích làm những chuyện ngu xuẩn này!! Không lo ôn thi cho tốt đi, cả ngày trong đầu chỉ toàn nghĩ đến mấy thứ chuyện không đâu, làm cho ta ở trong thức hải ngủ cũng ngủ không yên, sắp bị ngươi phiền chết! Ta muốn đánh ngươi từ lâu rồi, hôm nay không đánh cho ngươi sưng vù lên 100 cân, ta không gọi là Khinh Hồng nữa!"
Mỗi tiếng quát mắng của Khinh Hồng cứ như từng tiếng âm hưởng, cuối cùng chấn cho lỗ tai của Linh Hoán cũng ong ong, tâm linh mơ màng, thần thức đình trệ.
Linh Hoán kiếm tiên đột nhiên bừng tỉnh, cổ ngửa ra sau.
"Choang!"
Đèn huỳnh quang rơi xuống đất, bóng đèn vỡ nát, rớt rào rào trên đầu trên người Linh Hoán kiếm tiên, mái tóc dài được treo lên trên cũng xõa tung xuống dưới, Linh Hoán dại ra ngồi một đống tại chỗ, nhìn bức tường cùng căn phòng trống trải.
Ông ta chợt giơ hai tay lên che lại mi tâm, mồ hôi lạnh túa ra đầy người, thì thào:
"Phù, may sao chỉ là một giấc mộng!"
"Ngươi đang làm gì đó?" Từ ngoài cửa vọng vào một giọng nói hệt như trong ác mộng.
Linh Hoán kiếm tiên sợ tới mức nhảy dựng lên, sau khi thấy được Trường Thừa môn chủ liền lăn một vòng nhào qua túm lấy trường bào.
"Ngươi..." Trường Thừa môn chủ không rõ nguyên do, lập tức tóm lấy tay của Linh Hoán, trợn mắt nhìn, "Ngươi không lo ôn tập cho tốt đi, lại còn quậy ầm ĩ cái gì đó?"
"May quá, không có đuôi!" Linh Hoán sau khi xác nhận xong, lập tức thở phào một hơi.
Gượm đã, hình như có gì đó sai sai!
Sát khí ập tới, Linh Hoán vừa run rẩy ngẩng đầu lên, liền phát hiện mặt mày của môn chủ cũng đã đen thui.
Thế là ——
"A!! Môn chủ tha mạng đi mà, mới nãy ta chỉ là nói mớ thôi, chỉ là nói mớ! Thủ hạ lưu tình, đánh chết rồi là ngài không còn đồ đệ nữa đâu, Khinh Hồng cũng không sống nổi..." Có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Ừm, hôm nay tại trại cai nghiện phía đông thành phố, vẫn vang vọng ra hàng loạt tiếng động quỷ dị như trước.
Yuan: tóm tắt chương: Linh Hoán bị gangbang bởi tập thể các kiếm của Đoạn Thiên Môn.