*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thiều một tay vịn eo, một tay bưng cổ, dùng đại não đang hỗn độn của mình tự hỏi, híp đôi mắt cận đánh giá người đàn ông trước mắt, đối phương nhìn thế nào cũng không giống loại hàng mà đám bằng hữu heo của mình tìm được, cũng may tuy Thẩm Thiều say, nhưng gia giáo vẫn rất tốt, ý thức được chính mình sai, liền vội vàng xin lỗi, vừa xin lỗi còn không quên đánh giá người ta lần nữa, lồng ngực rộng lớn, chiếc eo thon gầy, đôi chân thẳng tắp, nhìn thế nào cũng đều là vưu ~ vật a.

Thẩm Thiều cố nén không chảy nước miếng. Không sai, Thẩm Thiều thích đàn ông, nhưng khẩu vị của hắn lại không giống với đám bằng hữu của mình, hắn không thích những nam hài mềm mại không xương, mà hắn thích những đàn ông tràn ngập khí khái dương cương.

Diệp Thành đương nhiên không biết Thẩm Thiều đã YY mình từ đầu đến chân, ở trong mắt anh, nam sinh ngồi dưới đất ôm đầu, mái tóc ẩm ướt dán sát vào hai má, bộ dáng đủ thê thảm, nhưng một lần nữa nam sinh lại nhỏ giọng áy náy xin lỗi, khiến lửa giận nguyên bản đang dâng cao trong lòng Diệp Thành cũng được áp xuống, anh kéo kéo sửa lại cổ áo của mình, lộ ra hầu kết tràn ngập nam tính, tự an ủi mình, không nên so đo với đứa nhỏ ma men này.

Nam sinh tuy rằng nhìn qua đã trưởng thành, nhưng ở trong mắt Diệp Thành, không thể nghi ngờ vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

Diệp Thành lạnh lùng nhìn nam sinh, không có bao nhiêu người có chịu được ánh nhìn lạnh lùng này của Diệp Thành, nhưng bây giờ Thẩm Thiều đang bị mỹ sắc mê hoặc, trong mắt hắn, lãnh ngạo của Diệp Thành không phải là cao cao tại thượng không thể với tới, mà là một dạng phong tình khác, nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Thiều liền lộ ra một nụ cười ngốc hề hề.

Lần đầu tiên Diệp Thành gặp được người có thể cười dưới ánh nhìn chằm chằm của mình, anh có chút nghi hoặc, mà loại cảm giác nghi hoặc này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, dù sao anh và Thẩm Thiều cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không có thâm giao gì: “Tôi đi đây”.

Diệp Thành thấy Thẩm Thiều đã tỉnh liền dự định rời đi.

“Chờ đã!” Thẩm Thiều vội vàng ngăn cản Diệp Thành.

Diệp Thành dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Thẩm Thiều đỏ mặt nói: “Cảm ơn”.

Diệp Thành lại liếc nhìn nam sinh một cái, coi như có lễ phép, cũng không phải quá tệ.

Sau khi Diệp Thành rời đi, Thẩm Thiều ngơ ngác ngồi ở trong phòng tắm, trong đầu đều là lồng ngực của Diệp Thành, chiếc eo của Diệp Thành, đôi chân của Diệp Thành, quần áo bị ngâm ướt tản ra từng tia khí lạnh, cuối cùng những hình ảnh trong đầu bị tiếng hắt xì liên tục đánh gãy, Thẩm Thiều thẳng thắn cởi quần áo ra, leo vào trong bồn tắm tắm rửa, cúi đầu nhìn nơi đang dâng trào của mình, không biết nơi kia của người đó là dạng phong cảnh gì đây.

Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Thành nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ, vừa nhận, vậy mà là giọng nói trong trẻo của nam sinh tối qua.

“Diệp đại ca, mau tới khách sạn cứu tôi”.

Nghe nam sinh gọi mình là Diệp đại ca, phản ứng đầu tiên của Diệp Thành là cau mày, vì có thân phận đặc thù nên bình thường anh đều vô cùng cẩn thận, không thể không phòng bị một số người có dụng tâm khác, để tránh liên lụy đến toàn bộ Diệp gia.

Nam sinh tựa hồ cũng nhận ra cảm giác trong lòng Diệp Thành, liền nhanh chóng bổ sung, nói: “Ngày hôm qua anh có làm rơi một tấm danh thiếp trên đất, Diệp đại ca, anh mau tới đây cứu tôi đi”.

Câu nói này xóa đi nghi ngờ của Diệp Thành, vừa vặn ngày hôm nay anh muốn nghỉ ngơi, mà khách sạn cũng cách chỗ này không xa, hơn nữa giọng điệu cầu xin cùng với câu Diệp đại ca kia vẫn rất chọt người, cho nên Diệp Thành động thân lần thứ hai đến khách sạn.

Diệp Thành tìm thấy nam sinh tại phòng ăn tầng cao nhất của khách sạn, mà nguyên nhân cầu xin giúp đỡ của nam sinh cũng rất đơn giản, không có tiền trả tiền cơm. Còn tại sao hắn không hướng người thân bạn bè mình xin giúp đỡ, đương nhiên là vì căn bản không nhớ được số điện thoại, đây là căn bệnh chung của đại đa số người thời nay, không có điện thoại, một số điện thoại cũng không thể nhớ được, cho nên tấm danh thiếp mà Diệp Thành làm rơi chính là cứu cánh duy nhất của nam sinh.

Diệp Thành vừa vào phòng ăn, nam sinh liền kích động hướng anh vẫy tay, trong một phòng ăn lớn như vậy cực kỳ dễ thấy, Diệp Thành muốn lơ đi cũng khó. Nam sinh vừa thấy Diệp Thành đi tới, lập tức ân cần đứng dậy kéo ghế, động tác này từ trước đến nay đều là hành động thân sĩ của nam dành cho nữ, cho nên Diệp Thành nhíu mày một cái mới ngồi xuống.

Tôm hùm Australia, Cháo hải sâm, Bánh mì trứng cá muối, Mango Croquant, Chocolate Truffle, Matcha Green Tea Macarons, xếp đầy một bàn, từ tỷ lệ giữa món chính và món tráng miệng, Diệp Thành xác định Thẩm Thiều vô cùng thích đồ ngọt.

Thẩm Thiều sờ~ sờ mũi, phẫn nộ cười nói: “Thẻ của tôi không biết rơi nơi nào, tiền mặt lại không đủ, cho nên chỉ có thể... Hì hì hì”.

Thẩm Thiều có vẻ cũng xấu hổ, nói xong lời cuối chỉ có thể cười cười, Diệp Thành tự nhiên hiểu rõ ý hắn: “Tôi biết rồi”.

Thẩm Thiều dường như không sợ sự lạnh nhạt của anh, vô cùng chủ động gắp một khối thịt tôm cho Diệp Thành: “Tôm này rất tươi, không sai biệt lắm so với mùi vị chính thống, anh nếm thử xem”.

“Lại uống thêm chén cháo nóng đi, làm phiền anh phải từ xa chạy tới như vậy, thật ngai quá”. Thẩm Thiều đem chén cháo đẩy đến trước mặt Diệp Thành: “Tối qua cảm ơn anh đã đưa tôi tới khách sạn, bằng không không biết tôi đã lăn lốc ở nơi nào, nói không chừng sáng nay đã biến thành một khối thi thể bị đưa lên trang bìa mặt báo”. Thẩm Thiều tưởng hai tên bạn tốt vứt hắn lại quán bar không quản, sau đó được Diệp Thành hảo tâm giúp đỡ, hiện tại người xấu nhiều như vậy, hoàn hảo là hắn không gặp phải người có ý đồ bất lương.

“Chờ tôi liên lạc được với người nhà, sẽ trả lại anh tiền khách sạn và tiền bữa sáng hôm nay”.

Diệp Thành đương nhiên không để ý chút tiền lẻ này, nhưng Thẩm Thiều có thể chủ động đưa ra ý trả tiền lại, xác thực làm tăng hảo cảm của Diệp Thành đối với hắn, không chiếm tiện nghi nhỏ, hiểu được cảm ơn, đây là những phẩm chất mà Diệp Thành rất thưởng thức.

“Không cần”. Đối với Diệp Thành mà nói, nam sinh có phần tâm ý này là tốt rồi.

Thẩm Thiều cười cười, cũng không dây dưa vấn đề này thêm nữa, trái lại tự giới thiệu mình.

Diệp đại ca, hẳn anh còn chưa biết tên tôi đi, tôi tên là Thẩm Thiều, Thẩm là trong thủy trầm, thiều trong thiều hoa, hì hì thế nào, có phải tên tôi rất êm tai hay không?└(^o^)┘ Diệp đại ca tên của anh cũng rất êm tai nha, nó có ý nghĩa đặc biệt gì không? (⊙_⊙) Diệp đại ca, xoài này rất ngọt anh nếm thử đi! y(^_^)y Diệp đại ca, tôi thấy trên danh thiếp của anh có viết là làm phong đầu, phong đầu là làm những gì? Nhìn qua rất ngầu nha! ~>_<~ Diệp đại ca ngày hôm nay anh có rảnh không? Có thể đi dạo Kinh Cảng với tôi không? #^_^# Diệp đại ca, anh bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái hay không? ╰( ̄▽ ̄)╮

Từ lúc ăn cơm cho đến khi ra khỏi phòng ăn, Thẩm Thiều vẩn không ngừng nói, dường như muốn đào ra mười tám đời tổ tông của Diệp Thành.

Diệp Thành mà đáp một câu, Thẩm Thiều có thể trả lại mười câu, Diệp Thành mà không trả lời, Thẩm Thiều vẫn có thể bổ não ra mười câu như thường.

Nói tóm lại, Thẩm Thiều đối với Diệp Thành mà nói, chính là một chú chó con không có tính cảnh giác hoạt bát nhiệt tình tinh lực vô hạn.

“Diệp đại ca, anh có ngại tôi ầm ĩ hay không?” Thẩm Thiều coi như còn tự mình biết mình.

“...” Diệp Thành không tỏ rõ ý kiến.

Thẩm thiều có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ tôi nói từ lúc còn trong bụng bà tôi đã rất ầm ĩ, làm bà cảm thấy rất phiền, nói lúc bà mang thai tôi so với mang thai chị tôi thì khó chịu hơn rất nhiều. Bởi vì vậy, nên lúc bà mang thai tôi, ba tôi đã an bài cho bà tịnh dưỡng tại một căn nhà ven biển để thả lỏng tâm tình, kết quả mẹ tôi mới dọn tới đó vài ngày, tôi đã vội vã muốn chui ra, cha mẹ tôi hoàn toàn không nghĩ tới tôi lại sinh sớm như vậy, lúc đó bên ngoài đang mưa to gió lớn, đừng nói tới bệnh viện thành phố mà bệnh viện gần nhất cũng không thể đi được, cuối cùng ba tôi chỉ có thể tìm một bà đỡ trên trấn về đỡ đẻ cho bà, cho nên tôi có thể xem như là ra đời theo tiếng sóng biển của Kinh Cảng, nhắc cũng khéo, lúc tôi vừa sinh ra, gió bão liền ngừng, bầu trời cũng chuyển sáng, ha ha, bà đỡ còn nói tôi là người được thần linh chiếu cố, bất quá bởi vì tôi sinh non, cho nên thân thể vẫn tương đối kém”.

“Từ lúc còn nhỏ tôi đã được ba mẹ đưa ra nước ngoài để an dưỡng, bọn họ hi vọng tôi có thể sinh sống ở một nơi có hoàn cảnh thoải mái, biển của cố hương, ngoài trừ năm ấy lúc sinh ra, kỳ thực đến nay tôi vẫn chưa được nhìn thấy, Diệp đại ca, anh có thể đi với tôi được không?” Thẩm Thiều rũ mi mắt xuống, mới vừa rồi còn ầm ầm ĩ ĩ bây giờ lại trông vô cùng cô đơn lẻ loi.

Sinh non, thân thể kém, từ nhỏ đã rời xa ba mẹ  sinh sống ở nước ngoài, trong lòng Diệp khẽ động, cuối cùng quỷ thần xui khiến đáp ứng yêu cầu của Thẩm Thiều.

Vừa lên xe, Thẩm Thiều lại khôi phục bộ dáng hoạt bát đầy sức sống như lúc ban đầu.

Diệp đại ca kỹ năng lái xe của thật tốt nha, chạy vững như vậy. Diệp đại ca, xe của anh thật rộng rãi, là của hãng nào vậy? Lượng xăng tiêu hao nhiều hay ít? Giá cả bao nhiêu?

Diệp Thành cảm thấy Thẩm Thiều một người nói nhiều bằng mười người, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, đưa cho Thẩm Thiều một chai nước, ám chỉ cậu nghỉ ngơi một chút.

Không ngờ, Thẩm Thiều tiếp nhận chai nước xong còn tán thưởng nói, Diệp đại ca anh thật săn sóc.

Sau khi uống nước, Thẩm Thiều giống như hít phải thuốc lắc, càng nói nhiều hơn.

Diệp Thành không khỏi oán thầm, Thẩm Thiều nhìn qua không giống thân thể kém một chút nào, vừa nãy chắc là anh bị ma nhập rồi, vậy mà lại cảm thấy Thẩm Thiều thật đáng thương?

Diệp Thành lái xe suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người cũng đã tới bờ biển, bầu trời Kinh Cảng mông lung, u ám khiến Thẩm Thiều rất thất vọng, hắn đồng tình vỗ vỗ vai Diệp Thành: “Diệp đại ca, lần sau tôi dẫn anh đi xem cái gì là biển xanh nắng vàng chân chính nha”.

“...”

Tuy Thẩm Thiều đối với cảnh biển ở đây rất thất vọng, nhưng đối với các nhà hàng lớn lớn nhỏ nhỏ ở ven biển thì lại rất vừa lòng, các loại hải sản: Tôm, sò, hàu, mực... được nướng trên than hồng, lại phối hợp với dưa hấu ướp lạnh tươi mát, quả thực là thiên đường của nhân gian.

“Muốn nói đến ăn, quả thật không có nơi nào so được với nước mình”. Thẩm Thiều hút một khối thịt sò vào trong miệng, thịt sò trơn nhẵn đậm hương khiến Thẩm Thiều cảm thấy dư vị vô cùng.

Lượng cơm của Diệp Thành rất lớn, nhưng ngày hôm nay gặp được Thẩm Thiều, anh xem như đã đụng phải đối thủ, người này nhìn qua gầy như vậy, nhưng sức ăn lại vô cùng nhiều.

Thẩm Thiều chính mình ăn đồng thời cũng không quên chăm sóc Diệp Thành, buổi sáng ăn như vậy trong bụng Thẩm Thiều vẫn cảm thấy thiếu một chút, giờ khắc này là triệt để chất đầy không một khe hở, hắn vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, thỏa mãn đến không thể đi nổi.

Thời điểm tính tiền, Thẩm Thiều tìm cớ tránh đi, nhưng thật ra là lặng lẽ đi tính tiền, Diệp Thành đối với nhất cử nhất động của hắn rõ như lòng bàn tay, thế nhưng nếu Thẩm Thiều đã có lòng, anh cũng thuận theo hảo ý của hắn, đây đại khái chính là chỗ tốt giữa hai người đàn ông đi.

Trên người Thẩm Thiều có chút tiền mặt, chỉ là không đủ trả tiền cho một bữa ăn tại khách sạn cao cấp, thế nhưng một bữa ăn tại quán nhỏ này, chút tiền mặt này sao lại không đủ, kết quả khi nhìn thấy hóa đơn thanh toán Thẩm Thiều ngạc nhiên đến nổi phải trố mắt ngoác mồm. Mặc dù hắn học ở nước ngoài nhưng toán học cũng không kém a, sao có thể tính sai giá tiền được? Thẩm Thiều không tin phải nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cuối cùng rốt cuộc hiểu rõ, không phải là hắn tính sai mà là ông chủ chơi chữ trên bảng giá, hàu không phải là 30 nguyên 1 phần, mà là 30 nguyên 1 con, mực cũng không phải 10 nguyên nguyên con mà là 10 nguyên một sợi râu mực, tương đương 80 nguyên 1 con.

Thẩm Thiều có tiền, nhưng không có nghĩa là hắn tùy tiện để người ta chém thịt như vậy, hắn đem hóa đơn vứt trở lại: “Ông chủ, cái này ông tính không đúng”.

“Tại sao không đúng, 30 nguyên 1 con hàu, các người ăn 20 con là 600 nguyên, sò 20 nguyên 1 con, các người ăn 20 con là 400 nguyên, tôm 30 nguyên 1 con, 20 con là 600 nguyên, bào ngư 10 nguyên 1 con, 20 con là 200 nguyên, mực 10 nguyên 1 râu, 106 râu là 1.060 nguyên, nước dưa hấu 20 nguyên 1 bình, cũng không phải được thêm miễn phí, các người gọi thêm 5 lần chính là 100 nguyên, tổng cộng là 2.960 nguyên, xem các người là lần đầu mới tới, nên tôi tính giá ưu đãi còn 2.000 nguyên, quẹt thẻ hay trả tiền mặt”. Ông chủ híp mắt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chúng tôi ở nơi này cũng không cho ghi sổ”.

Ông chủ vừa dứt lời, mấy đại hán thô to từ sau nhà bếp liền đi ra, bọn họ sắc mặt bất thiện mà nhìn chằm chằm Thẩm Thiều, thiết côn như có như không ma sát trên mặt đất, ý tứ uy hiếp mười phần, rất là khủng bố.

Thẩm Thiều biết mình đã gặp phải quán ‘Làm thịt’ khách trong truyền thuyết, khuôn mặt tuấn tú tức giận đến trắng bệch.

Sau khi phát hiện có dị thường, Diệp Thành liền đứng dậy đi tới, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu rõ xảy ra chuyện gì, vừa rồi anh và Thẩm Thiều vẫn luôn nói tiếng phổ thông, đặc biệt là Thẩm Thiều còn thỉnh thoảng nói vài câu tiếng Anh, phỏng chừng bị tên chủ quán này xem dê béo ở nơi khác mới tới.

Chủ quán thấy một người khác đi tới, thế nhưng cũng không sợ, mà ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ăn cơm trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, nếu không trả tiền ngày hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây”. Chủ quán vỗ mạnh một cái lên bàn, chấn động đến mấy cái ly cũng phải run lên.

Mấy đại hán lập tức bao quanh bốn phía của Diệp Thành và Thẩm Thiều, thiết côn ma sát trên sàn nhà phát ra âm thanh sắc bén chói tai.

“Các người đúng là quá đáng! Có còn vương pháp hay không!” Thẩm Thiều ủy khuất kêu to: “Sao có thể chém khách hàng như thế! Các người là bán hải sản hay là bán thịt rồng!”

Diệp Thành đè lại Thẩm Thiều đang kích động, trong lòng ước lượng tình thế trước mắt, nếu chỉ có một mình anh, Diệp Thành vẫn có thể đối phó được, nhưng bây giờ còn có Thẩm Thiều, tình thế của bọn họ đúng là hơi nguy hiểm.

Diệp Thành nhìn mấy người xung quanh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như lưỡi dao sắc bén, ép đến mấy đại hán trước mặt phải lùi về mấy bước, Diệp Thành cong cong khóe môi, lộ ra vẻ khinh thường, anh nâng cằm lên, ánh mắt lợi hại như ưng rơi vào người tên chủ quán, trầm giọng nói: “Tôi cho ông thêm một cơ hội tính tiền lại một lần nữa”.

Tên chủ quán theo bản năng run lên, nhưng nếu gã dễ dàng bị hù dọa như vậy cũng không mở cái hắc điếm này, lão ngồi thẳng dậy, hung thần ác sát nói: “Ngươi đừng có phô trương thanh thế! Tính bao nhiêu lần đi nữa cũng là 2000! Loại người ăn không trả tiền như các người lão tử thấy nhiều rồi!”

Tên chủ quán liếc mắt ra hiệu, một đại hán liền giơ thiết côn lên đánh về phía Diệp Thành.

Chủ quán thả đám tay chân ra, vốn chỉ là muốn hù dọa hai người một chút, dù sao ‘Làm thịt’ khách có thể xảy ra tranh cãi, nhưng nếu thật sự gây thương tổn thì chính là án hình sự, cho nên mấy đại hán này đều đã trải qua huấn luyện, thiết côn giơ cao tạo ra âm thanh như đất rung núi chuyển, nhưng thật ra nện vào trên người nhiều nhất chỉ bầm đen một chút, đủ để dọa người là được rồi, nếu là bình thường, mấy người khách này đều sẽ thức thời ngoan ngoãn giao tiền ra.

Không ngờ, hoành hành bá đạo nhiều năm ngày hôm nay tên chủ quán này đá phải tấm sắt rồi, Diệp Thành tay không bắt được thiết côn đang đánh xuống, tứ lạng bạt thiên cân* (Bốn lạng địch ngàn cân) kéo một cái, đại hán đã buông thiết côn đang nắm trên tay, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất phát ta tiếng kêu ôi ôi.

Đối mặt với biến cố đột nhiên phát sinh, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, Thẩm Thiều đồng dạng ngơ ngác, sau đó phát ra tiếng vỗ tay như sấm, vô cùng phấn khởi hô: “Diệp đại ca thật lợi hại!”

“Ngươi đám ở đây gây sự! Ta...” Tên chủ quán lớn tiếng quát.

Diệp Thành tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh như chớp đã vọt tới trước mặt tên chủ quán, ngón tay mạnh mẽ giống như lưỡi dao đoạt mệnh, gắt gao bóp lấy yết hầu của gã, thẳng thắn đem câu nói kế tiếp của gã nuốt trở về, chủ quán bởi vì thiếu dưỡng khí mà gương mặt béo mì trướng đỏ như gan heo, mấy đại hán thấy ông chủ ở trong tay Diệp Thành, liền không dám manh động.

Diệp Thành híp mắt nhìn bọn hắn: “Ném hết vũ khí xuống đất”.

Mấy đại hán hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn không buông tay, mà càng nắm chặt thiết côn trên tay, cuối cùng có một đại hán xăm trổ đầy mình bước lên phía trước, thâm trầm nói: “Ông chủ của chúng tôi có một người em là ông trùm vùng biển Kinh Cảng này, nếu các người đã ăn không trả tiền mà còn dám hại người, thì coi chừng cái mạng của mình đó”.

“Phốc”. Thẩm Thiều không nhịn được cười: “Còn ông trùm, tôi xem chính là con rùa rụt cổ của vùng biển Kinh Cảng thì có ha ha ha.”

Thẩm Thiều cười cười, bỗng nhiên thu lại ý cười, nặng nề nói: “Các người nếu thật sự dám gây thương tổn cho tôi và Diệp đại ca, thì đừng hòng có thể còn sống mà ra khỏi Kinh Cảng.”

“Mày...” Mấy đại hán bị Thẩm Thiều trào phúng đến đỏ cả mặt, lại thấy tên tiểu bạch kiểm này vậy mà dám uy hiếp bọn họ, bình thường đã quen diễu võ dương oai sao có thể chịu được chuyện này, vừa muốn giáo huấn Thẩm Thiều, liền nghe ông chủ của bọn họ phát ra tiếng kêu thê thảm.

“Làm gì làm gì! Các người có phải điếc rồi không, mau ném xuống! Mau ném xuống cho tao!”

Diệp Thành học là công phu giết người, nên biết rất rõ những chỗ yếu hại trên cơ thể con người, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, cũng có thể làm cho tên chủ quán đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, con người sắt đá cũng quỳ xuống xin tha, huống hồ là một tên chủ quán chỉ biết ỷ thế hiếp người, nếu như anh lại tăng thêm mấy phần lực đạo, thì tên chủ quán này liền đi đời nhà ma.

Dưới sự thúc giục của ông chủ, mấy đại hán liền ném vũ khí trên tay xuống, Thẩm Thiều cười hì hì vui vẻ, không cần Diệp Thành dặn dò, đã chủ động đi nhặt mấy thiết côn trên mặt đất, cực kỳ giống sủng vật giúp chủ nhân nhặt đồ linh tinh trong game.

Thẩm Thiều ngồi dậy, gương mặt hỉ hứng đầy tươi cười trong nháy mặt liền cương cúng, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn về phía sau Diệp Thành: “Cẩn thận!”

Giống như một đoạn phim quay chậm, Thẩm Thiều miệng mở lớn, con người trợn to, thân thể nhào về phía trước, nhanh chân xông lên, Diệp Thành cảm nhận được nguy hiểm ở phía sau, theo bản năng nghiêng người, khiến tên đánh lén đánh vào khoảng không. Thẩm Thiều vì động tác quá nhanh mà dưới chân bị trượt, cả người đều nhào ra ngoài, ngã trúng vào thiết côn, khi chất lỏng ẩm dính chảy từ trán xuống đôi mắt, khiến thế giới hoàn toàn mơ hồ, theo bản năng Thẩm Thiều sờ sờ lên đầu, bàn tay nhiễm đầy máu khiến mắt Thẩm Thiều tối sầm lại, cảm giác như muốn ngất. Thẩm Thiều ngã xuống mặt đất, mông lung nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy Diệp Thành thân thủ mạnh mẽ đang cùng đám người kia đánh nhau.

Thẩm Thiều nỉ non một tiếng Diệp đại ca, tuy rằng hắn rất lo lắng cho an nguy của Diệp Thành, nhưng vẫn hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Thời điểm Thẩm Thiều tỉnh lại, chu vi xung quanh đều là một vòng mắt đỏ ngầu của người thân.

“Cha, mẹ, chị”. Thẩm Thiều lần lượt gọi từng người, sau đó sợ hãi rút sâu vào bên trong chăn, hắn sợ bị ăn mắng.

Mẹ và chị gái của Thẩm Thiều nước mắt đầy mặt, có câu nam nhi không dễ rơi lệ, nên ba Thẩm không khóc, nhưng thần sắc bi thương viền mắt đỏ lên, cũng không tốt hơn hai người kia chỗ nào.

“A! Con rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Con muốn hù chết mẹ phải không! Lén trở về nước cũng không nói với trong nhà một tiếng! Kết quả còn bị người ta khi dễ!” Mẹ Thẩm Thiều vừa khóc vừa nói, nhưng bởi Thẩm Thiều đang bị thương, nên không dám nhào lên người hắn, mà nắm chặt bàn tay hắn, đau lòng nhìn Thẩm Thiều: “Bảo bối, nói cho mẹ nghe, có đau hay không, những người kia đúng là nhẫn tâm, lại dám đánh vào đầu con, cũng may là bác sĩ nói không có gì đáng lo”.

Thẩm Thiều ngập ngừng nói, không dám nói là chính mình tự đụng bị thương.

Mẹ Thẩm Thiều tức giận nói: “Con yên tâm, đám người đánh con có tội thì phải chịu! Nửa đời sau bọn họ đừng mong có thể ra ngoài!”

Cái này Thẩm Thiều ngược lại không có lo lắng, hắn đã thấy người nhà, thì những người kia khẳng định không chạy nổi.

“Không chỉ những người kia, bọn họ còn có người chống lưng, cái gì mà bá chủ vùng biển Kinh Cảng”. Thẩm Thiều là người có thù tất báo, đối với người thương tổn mình, ngay cả rễ hắn cũng phải nhổ.

“Cái gì mà bá chủ vùng biển Kinh Cảng, chỉ là một con rùa vô dụng mà thôi”. Mẹ Thẩm tức đến nổ phổi nói: “Ba bọn nhỏ, ông phải giúp con trai mình hả giận nha, không thể để cho con trai bị đánh oan ức được”.

Ba Thẩm cau mày nói: “Đã dặn dò người bên dưới xử lý, mấy mẹ con an tâm đi, đặc biệt là Thiều, phải nghỉ ngơi cho thật tốt, bị thương ở đầu có thể nhỏ nhưng cũng có thể lớn, còn việc con trốn học trộm chạy về nước, chờ vết thương con lành thì ba sẽ tính với con sau”.

Thẩm Thiều vừa nghe ba muốn tính sổ với mình, lập tức liền oa oa than đau.

“Đã lúc nào rồi ông còn dọa con trai”. Mẹ Thẩm đẩy ba Thẩm một cái: “Thiều ngoan, không sợ ha”.

Ba Thẩm hừ một tiếng.

Đầu Thẩm Thiều bị băng bó như xác ướp, hắn thấy mẹ bảo hộ mình, liền biết mình an toàn, đương nhiên hắn cũng không có quên Diệp Thành: “Diệp đại ca đâu, anh ấy như thế nào rồi? Sau khi con ngã xuống, một mình anh ấy phải đánh với nhiều người như vậy...”

Quả thực Thẩm Thiều không thể nào tưởng tượng được hậu quả, thương thế của hắn kỳ thực không nặng, bởi vì lúc đó không phải hắn bị đánh ngất, mà là bị dọa cho xỉu, nhưng tình huống mà Diệp Thành phải đối mặt thì hung hiểm hơn nhiều lắm, vạn nhất Diệp Thành vì bảo vệ hắn mà bị đánh trọng thương thì phải làm sao?

Ba Thẩm vui mừng nói: “Tiểu tử Diệp gia không có chuyện gì, con a con a, hoàn hảo là người ta không có chuyện gì, nếu bởi vì con mà tiểu tử Diệp gia có chuyện gì, ta cũng không biết phải ăn nói làm sao với Diệp gia”.

“Tiểu tử Diệp gia?” Thẩm Thiều kinh ngạc hỏi: “Nhà chúng tôi cùng nhà Diệp đại ca rất thân sao?”

—–

Từ sáng sớm vừa mở mắt ra, mi mắt phải của Diệp Thành đã giật liên hồi, thư ký mới là một tiểu cô nương, nhưng lá gan so với mấy người trước thì lớn hơn nhiều, có chút nghé con không sợ cọp, biết mí mắt phải của Diệp Thành giật đến lợi hại, liền thần bí hề hề cùng Diệp Thành nói giỡn, boss, mắt trái giật là tài mắt phải giật là tai nha.

Diệp Thành bị tiểu cô nương nói vậy, mí mắt còn giật lợi hại hơn, thậm chí khiến anh nhìn không rõ, Diệp Thành có chút buồn bực mất tập trung, ngay cả văn kiện do cấp dưới mới mang tới anh cũng không xem vào.

Ngay lúc tâm tình của Diệp Thành thấp đến cực điểm, có người gõ cửa văn phòng, tiếng gõ cửa dồn dập khiến chân mày của Diệp Thành phải nhíu chặt, đây rõ ràng không phải phong cách gõ cửa của cấp dưới của anh, sau đó người ngoài cửa cũng không chờ Diệp Thành trả lời, đã mở cửa trực tiếp đi vào, phảng phất như mới vừa gõ cửa không phải để hỏi ý kiến người bên trong, mà chỉ là để báo cho người bên trong biết có người đến mà thôi.

“Tàng tang tang!” Thẩm Thiều vì mình xuất hiện mà phối nhạc: “Diệp đại ca, surprise!”

Diệp Thành vừa nhìn cái đầu màu vàng chói mắt kia, ánh vàng rực rỡ như lòng đỏ trứng trần nước sôi, anh ngây ngẩn cả người.

“Cậu xuất viện rồi?”

“Đúng vậy hì hì”. Kỳ thực Thẩm Thiều chính là tự mình té lộn mèo một cái, trán bị thương, chảy chút máu mà thôi, cũng không có gì đáng lo, cho nên sau khi bị đưa vào bệnh viện, vừa tỉnh lại liền có thể xuất viện, tốc độ nhanh đến nỗi Diệp Thành còn chưa kịp đến thăm hắn.

Thẩm Thiều hoàn toàn coi đây như nhà mình, nhanh chân đi đến trước bàn làm việc của Diệp Thành, hai tay đẩy một cái nhào lên bàn đối mặt với Diệp Thành, nói: “Tôi nghe ba tôi nói, thì ra hai nhà chúng ta chính là thế giao a!”

Diệp Thành kéo kéo khóe miệng, hai nhà Diệp Thẩm không tính là thế giao, nhưng cũng không phải là đối địch, chỉ có thể nói là nước giếng không phạm nước sông, chính là bởi vì ít lui tới, cho nên anh không nhận ra Thẩm gia có một tiểu nhi tử luôn sinh sống ở nước ngoài.

Diệp Thành liếc nhìn người ngồi không ra ngồi đứng không đứng trước mắt, không khỏi nhu nhu thái dương, đau đầu nói: “Cậu ngồi xuống trước đi”.

Một mệnh lệnh một động tác, Thẩm Thiều thật ngoan ngoan nhảy xuống, thế nhưng Diệp Thành quá ngây thơ rồi, bởi vì Thẩm Thiều cũng không ngồi xuống ghế, mà bám dính lên người anh, chỉ kém ngồi lên người anh, Diệp Thành cảm thấy mí mắt của mình càng giật nhanh hơn.

“Tôi vốn đang lo lắng tôi ngã xuống, một mình anh phải đối phó với đám người kia sẽ bị thương nặng, không nghĩ tới công phu của anh lại tốt như vậy!” Thẩm Thiều phảng phất như có ra đa trên người, tại một giây trước khi Diệp Thành bạo phát hắn liền đứng dậy, soàn soạt khoa chân múa tay đánh mấy đường võ.

Thời điểm vừa tỉnh lại Thẩm Thiều rất lo sẽ nhìn thấy Diệp Thành bị trọng thượng cũng nằm trong phòng bệnh, kết quả hắn nghe ba mình nói, mấy đại hán kia mới là người bị Diệp Thành đánh đến trọng thương phải nằm viện, còn anh chỉ bị một chút vết thương ngoài da mà thôi.

Sự anh dũng của Diệp Thành khiến Thẩm Thiều đối với anh tràn ngập sùng bái cùng yêu thích.

“...” Nhưng đối với Diệp Thành, kỳ thực khi đó may là Thẩm Thiều té xỉu, anh mới không phải vướng bận gì thoải mái đánh với đám người đó, đám người kia cũng không nhàm chán đến nỗi đi gây chuyện với một người đã hôn mê trên đất.

Thẩm Thiều nhiệt tình nói: “Diệp đại ca, anh vừa cứu tôi một mạng, để tôi mời anh một bữa cơm được chứ”.

“Tôi ăn ở nhà ăn công ty”.

“Vậy anh mời tôi cùng ăn tại nhà ăn công ty được chứ”. Thẩm Thiều là một người rất biết đánh xà tùy côn thượng(Người khôn ngoan, biết xem thời cơ, thuận theo thời thế để hành động).

“Ừm...” Đối với sự động kinh của Thẩm Thiều, Diệp Thành có sự bao dung cực lớn.

“Lần sau tôi lại mời anh ăn bữa cơm nha”.

“Ừm”.

Sự lạnh nhạt của Diệp Thành một chút cũng không đả kích tới sự tích cực của Thẩm Thiều, hắn giống như một chú chó con vừa chuyển tới hoàn cảnh mới, nhìn hết nơi này tới nơi kia.

“Oa!” Thẩm Thiều giống như phát hiện ra đại lục mới đột nhiên thốt lên.

Diệp Thành nguyên bản đang cầm bút máy chuẩn bị ký tên lên văn kiện, bị hắn thốt lên như thế, chữ viết liền một đường gạch thẳng.

Thẩm Thiều chỉ vào khung ảnh được đặt trên bàn làm việc của Diệp Thành, kinh ngạc nói: “Đây là bạn trai của anh phải không? Ồ, còn, còn tới hai người?!” Thẩm Thiều quen được Diệp Thành ở gay bar nên hắn vẫn luôn cho rằng Diệp Thành cũng là gay.

Bên trong khung ảnh là ảnh chụp chung của Diệp Thành, Diệp Nhất Hàng và Lục Giác, người bình thường đều chỉ nghĩ đến anh em bằng hữu các loại, nhưng cấu tạo não của Thẩm Thiều lại hoàn toàn khác với người thường, nên mới có thể nghĩ tới đó là bạn trai?

“Người này trong thật quen mắt, hình như tôi có từng nhìn thấy trên TV”. Thẩm Thiều lớn lên ở nước ngoài, nên không biết mấy minh tinh trong nước, cho nên đối với Lục Giác chỉ có thể dùng quen mắt để hình dung.

Diệp Thành nhu nhu huyệt thái dương, kìm lại hỏa khí trong lòng, tự nhủ với mình không nên tính toán với tiểu bằng hữu.

“Hai người bọn họ là em trai của tôi”.

Nháy mắt lúng túng quả thực không có cách nào để hình dung, Thẩm Thiều sờ ~ sờ mũi, ho nhẹ vài tiếng sau đó bắt đầu khen hai em trai Diệp Thành lớn lên thật đẹp trai, tuấn tú lịch sự, nói chung là vận dụng hết tất cả thành ngữ mà mình biết để tâng bóc người ta, đến cuối cùng thậm chí cả các loại từ ngữ quỷ dị như hoa nhường nguyệt thẹn cũng xuất hiện, khiến Diệp Thành phải vội vã bắt hắn im miệng.

Thẩm Thiều muốn hiểu thêm về tình hình gia đình của Diệp Thành, liền quấn lấy Diệp Thành hỏi chuyện về hai em trai của anh, thế nhưng bị Diệp Thành dùng lý do đang bận để đuổi đi, Thẩm Thiều ngược lại cũng ngoan, thấy Diệp Thành thật sự bận bịu, liền một mình nằm trên ghế salon chơi điện thoại.

Mỗi một người khi tiến vào phòng làm việc của Diệp Thành đều sẽ sững sờ một chút, ngọa tào, trong phòng làm việc của Diệp tổng có một tiểu tử tóc vàng cởi giày nằm trong đó! Đối với những người này mà nói, điều này có thể sánh bằng với chuyện một ngày nào đó mở cửa thấy có một người không mặc quần áo ngồi trên người ông chủ bọn họ. Đến trưa, bọn họ liền nhìn thấy Diêp Thành mang tiểu tử tóc vàng này đến nhà ăn ăn cơm, quả thật là quá kinh khủng.

Diệp Thành đương nhiên không biết anh và Thẩm Thiều đã trở thành đối tượng bát quái của đám thuộc hạ, mà anh đưa Thẩm Thiều đến nhà ăn công ty, vốn là hy vọng hắn biết khó mà lui, không nghĩ tới Thẩm Thiều lại thật sự đến, còn tràn đầy phấn khởi gọi một bàn đồ ăn, quẹt là quẹt thẻ cơm của Diệp Thành, nên không hề có cảm giác ngượng tay.

“Nhà ăn của công ty anh có thật ít điểm tâm ngọt a”. Thẩm Thiều có chút tiếc nuối than.

Diệp Thành không để ý tới sự oán trách của hắn: “Cơm nước xong liền trở về, đừng làm cho cha mẹ cậu phải lo lắng”.

“Không có chuyện gì, cha mẹ tôi biết đến tôi đến chỗ anh, khỏi nói có bao nhiêu yên tâm, tôi sẽ chờ đến lúc anh tan tầm, anh đã cứu tôi, cho dù thế nào tôi cũng phải hảo hảo cảm ơn anh”.

“Đó chỉ là chuyện nhỏ, cậu không cần để trong lòng”.

“Anh cảm thấy đó là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi lại là chuyện lớn, anh cũng không thể không cho tôi làm theo ý mình, nếu hôm nay anh không rảnh, ngày mai tôi lại đến, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian”.

“...” Nói tóm lại, nếu anh không đáp ứng Thẩm Thiều, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ phải không.

“Diệp đại ca, anh không nói lời nào là bị tinh thần kiên cường của tôi làm cho cảm động phải không?”

“Ừm”. Diệp Thành cảm thấy Thẩm Thiều rất giống với keo dính, ngươi càng đẩy hắn ra, hắn càng dùng tốc độ lớn hơn để dính trở về.

“Thật sự?!” Thẩm Thiều cao hứng đến hai mắt phát sáng như bóng đèn, nghe Diệp Thành khẳng định, Thẩm Thiều cảm thấy khẩu vị càng tốt hơn, nói đến chuyện giao tiếp đối thoại, Thẩm Thiều nhận số một, không ai dám nhận số hai, cho nên cuối cùng Thẩm Thiều hỏi thăm đến chuyện hai em trai của Diệp Thành.

Khi nhắc tới hai em trai, Diệp Thành nói nhiều hơn trước một chút, sắc mặt cũng biến hóa rõ ràng, đương nhiên đây chỉ là so với thái độ trước đó, trên thực tế vẻ mặt của anh vẫn lạnh lẽo như thường.

Ước mơ từ nhỏ của người khác là bác sĩ nhà khoa học, thì đối với Diệp Thành, ước mơ từ khi còn bé của anh là làm một người anh trai tốt, cho nên anh rất thương và chăm sóc Diệp Nhất Hàng, bất quá tuổi của Diệp Nhất Hàng cũng không kém nhiều so với Diệp Thành, đồng thời từ nhỏ Diệp Nhất Hàng đã phát huy tiềm năng biến ~ thái của mình. Tỷ như khi xem phim ma, Diệp Thành rất hy vọng em trai có thể sợ hãi nắm chặt vạt áo của mình hướng mình cầu an ủi, tỷ như khi bị bạn học bắt nạt, Diệp Thành rất hy vọng em trai có thể khóc lóc tới tìm anh, kêu anh giúp mình báo thù, nhưng những điều này chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng của Diệp Thành mà thôi. Bởi vì, khi xem phim ma Diệp Nhất Hàng còn có thể cười rất biến ~ thái, khi bị bạn học khi dễ, Diệp Nhất Hàng còn có thể lượm một đống sâu vứt vào cặp sách của bạn hoc.

Nói tóm lại, Diệp Nhất Hàng khiến người anh trai Diệp Thành này hoàn toàn không có đất dụng võ.

Thẳng đến khi Lục Giác nhỏ bé xuất hiện, mới có thể bù đắp nỗi tiếc nuối này của Diệp Thành.

Đừng xem Diệp Thành người này ngoài mặt lạnh lùng lãnh tình, kỳ thực chuyện liên quan đến hai em trai nhà mình, anh đều nhớ rất rõ ràng, thậm chí rất nhiều chi tiết nhỏ, ngay cả chính Diệp Nhất Hàng và Lục Giác cũng quên, Diệp Thành vẫn có thể nhớ rõ.

Giọng nói của Diệp Thành rất bình thường, nhưng mơ hồ có một loại sức mạnh làm rung động lòng người, đó là mị lực của một người nam nhân thành thục, khiến Thẩm Thiều nghe đến say đến mê, đương nhiên, không phải hắn bởi nghe chuyện xưa mà say mê, mà là bởi vì người nói là Diệp Thành, mới có thể khiến hắn cảm thấy say mê như thế.

Thẩm Thiều vừa nghe vừa tổng kết, Diệp Thành là một đệ khống.

Đồng dạng, đối với Thẩm Thiều từ nhỏ đã một mình lớn lên ở nước ngoài, thiếu hụt sự chăm sóc làm bạn của cha mẹ mà nói, đối với hắn thanh niên nam tính cường tráng có một sức hấp dẫn không thể giải thích được, nói đơn giản, hắn chính là huynh khống kèm thúc khống.

Thẩm Thiều càng nghe càng cảm thấy mình và Diệp Thành đúng là một đôi do trời đất tạo thành.

Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí hai bên trò chuyện vô cùng vui vẻ, còn bữa tối kế tiếp chính là do Thẩm Thiểu mời.

Mấy ngày sau, Thẩm Thiều dùng đủ thiên hình vạn trạng lý do để đến gặp Diệp Thành, số lần nhiều đến nỗi khiến Tề Tiến Tựu vô cùng buồn bực, cái tên Thẩm Thiều này không giống cảm ơn, mà càng giống như đang theo đuổi Diệp Thành thì hơn, đương nhiên loại ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn, chứ hắn ngàn vạn lần không dám nói ra.

Vừa bắt đầu, Diệp Thành chẳng qua là cảm thấy Thẩm Thiều nhiều trò, nhưng đến cuối cùng, anh cũng dần suy nghĩ ý của Thẩm Thiều.

“Ngày hôm qua tôi không lái xe”. Diệp Thành nâng mí mắt, liếc sang Thẩm Thiều.

“A...” Thẩm Thiều đỏ mặt, lộ ra biểu tình xấu hổ lúng túng.

Ngày hôm nay Thẩm Thiều thực sự không nghĩ ra được lý do, chỉ có thể dùng cái cớ muốn cảm ơn Diệp Thành ngày hôm qua đưa mình về để mời người ta ăn cơm.

Thẩm Thiều cãi chày cãi cối nói: “Ngày hôm qua anh không có lái xe, nhưng trước đó anh vẫn luôn lái xe, anh cũng đã đưa tôi về rất nhiều lần, coi như lần này tôi mới cảm ơn anh đi”.

Thẩm Thiều nói xong, giữa hai người xuất hiện một loại trầm mặc quỷ dị.

Diệp Thành khe khẽ thở dài, tim Thẩm Thiều lập tức nhảy tới cổ họng, giống như một một giây sau Diệp Thành mà từ chối hắn, hắn lập tức sẽ lộ ra biểu tình ủy khuất.

“Nếu như cậu muốn tìm tôi ăn cơm bất cứ lúc nào cũng có thể, không cần phải cố ý tìm lý do”. Diệp Thành không muốn nhìn thấy gương mặt tuấn tú trẻ trung kia lộ ra thần sắc thương tâm, như vậy rất không hợp với tính cách của Thẩm Thiều, Thẩm Thiều hẳn là phải mỗi ngày đều thật vui vẻ, không tim không phổi mới đúng.

Thẩm Thiều có chút mộng,  kinh hỉ bất ngời đập tới làm cho Thẩm Thiều cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hắn khó có thể tin nói: “Bất cứ lúc nào đều có thể sao?”

“Tôi dùng bữa trưa từ 12 giờ đến 1 giờ, bữa tối từ 6 giờ rưỡi đến 8 giờ, nếu không phải tăng ca cảm thấy đói bụng cần phải bổ sung thêm năng lượng, thuần túy là thỏa mãn dục vọng muốn ăn uống, một tháng tôi sẽ ăn khuya 1 đến 2 lần”. Diệp Thành nghiêm trang nói thói quen cùng thời gian dùng cơm của mình.

Thẩm Thiều liếc một cái, khoảng thời gian này cùng Diệp Thành ở chung, hắn đã biết rõ người này là một người nề nếp đến cỡ nào.

Hắn vốn còn cảm thấy câu nói trước rất lãng mạn, kết quả câu tiếp theo của anh thật khiến người ta dở khóc dở cười.

“Biết rồi biết rồi, người máy tiên sinh”. Thẩm Thiều tựa hồ có hơi không cam lòng mà dụ ~  hoặc nói: “Anh thật sự không dự định thay đổi thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi của mình một chút hay sao? Tỷ như ngủ nướng thả lỏng cơ thể các loại”.

Diệp Thành không hề bị lay động nói: “Đối với tôi mà nói sáng sớm chạy bộ so với ngủ nướng còn khiến cơ thể thả lỏng hơn”.

“Trời ạ, anh thật là đáng sợ”. Thẩm Thiều làm ra biểu tình muốn ngất, dưới cái nhìn của hắn, không có việc gì khủng khiếp so với việc mỗi ngày đúng giờ rời giường, đặc biệt là 365 ngày, ngày nào cũng thế!

Diệp Thành nhìn Thẩm Thiều, rất nghiêm túc nói: “Cậu tốt nhất cũng ít ngủ nướng đi, mỗi ngày nên cố gắng rèn luyện một giờ”.

Thẩm Thiều hoảng loạn vội vàng lắc đầu: “Tôi mới không cần”.

“Cậu đang có xu hướng mập lên”.

“...” Thẩm Thiều hơi yếu ớt kháng nghị: “Tôi không... Không có mập”.

“Cậu thích ăn đồ ngọt và các loại thức ăn có hàm lượng calo cao, lại không thích vận động, trường kỳ không rèn luyện cơ thể, không chỉ dễ mắc bệnh béo phì, mà còn làm ảnh hưởng đến các cơ quan trong cơ thể, dễ xảy ra tình trạng đột tử, cũng ảnh hưởng đến tuổi thọ của bản thân”.

Diệp Thành không chút nào uyển chuyển nói.

“...” Thẩm Thiều đỡ trán: “Diệp đại ca, có người nào từng nói anh nói chuyện rất khiến người ta không chịu nổi chưa?”

“Có”.

“Ai sáng suốt như thế?”

Diệp Thành trầm mặc một chút, nói: “Bạn gái cũ”.

Thẩm Thiều cảm giác mình tựa hồ đã đạp lên khu địa lôi không nên đạp.

“Xin lỗi”.

“Tại sao phải xin lỗi?”

“Tôi không phải cố ý nhắc đến chuyện thương tâm của anh”.

Chuyện thương tâm? Diệp Thành suy nghĩ mấy giây sau đó nói: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có thương tâm”.

“Bị bạn gái của mình nói như vậy mà còn không thương tâm? Diệp đại ca anh không nên  cậy mạnh”.

“Nếu đã chia tay, cũng không cần phải chú ý đến những chuyện và lời nói đã qua”.

Hết PN 4.1

Chú thích:

Tôm hùm Australia

2014122214035915142494739

Cháo hải sâm

2016090831053407

Bánh mì trứng cá muối

depositphotos_18295875-stock-photo-caviar-canapes

Mango Croquant

ebfbc96f248ef347f6704b83cb264868

Chocolate Truffle

642becee3b1658aff836dd5ad97bcdf6

Matcha Green Tea Macarons

75cfb3b6e630f485c41c7e2d4f64b9a7

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play