Sau khi phỏng đoán thấu tâm tư của Lục Giác, trong lòng Tần Dục dần dần bình tĩnh lại, hắn hiểu rõ cái mà Lục Giác gọi là muốn làm bạn tốt chỉ là nói một đằng làm một nẻo, nhưng với tình cảnh trước mắt, Lục Giác cũng chỉ có thể nói như vậy. Mỗi khi Tần Dục nhìn thấy Lục Giác vì những chi tiết vặt vãnh này mà cẩn thận từng li từng tí, thấp thỏm bất an, áy náy dưới đáy lòng hắn càng lúc càng tích tụ nhiều hơn, so với hắn, hắn tin rằng Lục Giác còn bị dày vò nhiều hơn.

Tần Dục không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa, thần sắc nhu hòa nói: “Làm sao?”

Lục Giác liếc Tần Dục một cái, phát hiện sắc mặt hắn đã khôi phục lại bình thường, có lẽ hắn không còn tức giận nữa, làm cậu thở phào nhẹ nhõm, lông mày cũng giãn ra, thần sắc ấm ức trên khuôn mặt trắng noãn vừa rồi như cơn mưa vừa tạnh dần dần biến mất.

Biểu tình của Lục Giác biến hóa quá rõ ràng, làm cho Tần Dục có chút dở khóc dở cười, tính tình của Lục Giác thật giống như chú chó cảnh cỡ lớn, không nhớ bị đánh không nhớ thù cũng không nhớ đau buồn.

“Anh follow tôi?” Lục Giác vừa nãy lướt weibo của Tần Dục, kết quả phát hiện dưới tên mình có một ký hiệu để ý lẫn nhau nho nhỏ.

“Đúng vậy”. Một chuyện nhỏ như thế cũng có thể khiến cho tên nhóc này phát ra tiếng kêu thán phục như vậy? Tần Dục không khỏi cảm thán Lục Giác cũng dễ thỏa mãn quá đi.

Lục Giác lắp bắp có chút nói không nên lời, cái cảm giác làm một tiểu trong suốt luôn yên lặng để ý ngưỡng mộ nam thần chưa bao giờ dám có ý nghĩ được biết tới, đột nhiên được nam thần chọn trúng, hạnh phúc tới quá đột nhiên, đập cậu đến nỗi khiến cậu có chút choáng váng.

“Weibo của tôi không có gì đáng xem”. Lục Giác nín nửa ngày mới nặn ra một câu như vậy, cậu không muốn Tần Dục bị chế giễu.

Tần Dục tức giận nói: “Weibo của tôi follow hơn 300 người, cậu cho rằng mỗi ngày mình đều có thể xuất hiện ở đầu trang?”

“Cũng đúng nha”. Lục Giác an tâm đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ mất mát.

Chú ý thì lại lo lắng, không nhìn thấy thì lại mất mát. Tần Dục thật muốn bổ đầu Lục Giác ra, xem rốt cuộc bên trong có chứa cái gì.

Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Lục Giác biết, trên thế giới này có loại gọi là đặc biệt để ý, Tần Dục đã đăng ký nhắc nhở, chỉ cần Lục Giác đăng tin lên weibo thì hắn sẽ biết ngay. Đồng thời sau mấy phút đăng ký nhắc nhở, Tần Dục liền nhận được âm báo, mở ra xem, thấy tin mới nhất Lục Giác đăng lên weibo là —— Tôi tại # vdisk* (Mình hiểu là một phần mềm ứng dụng trong weibo, không biết đúng không? Nếu bạn nào hiểu rõ hơn thì hãy góp ý cho mình nha) # tìm được một tài liệu cực kỳ có ích “Một trăm phương pháp hướng dẫn an dưỡng khi bị ngoại thương.pdf”, tôi đã download về, anh cũng xem một chút đi!

Tần Dục dở khóc dở cười nói: “Cậu không sao chứ”.

Vừa nãy khi Lục Giác download về không cẩn thận đã chuyển phát luôn, còn chưa kịp xóa đi đã bị Tần Dục phát hiện, Lục Giác che giấu nói: “Tôi chỉ là xuất phát từ hứng thú nên mới tải về”.

Tần Dục cố ý kéo dài âm điệu “Ồ” một tiếng, Lục Giác không được tự nhiên uốn éo thân thể, cái cớ này thật sự là quá không thông minh a.

Mái tóc ướt nhẹp dán vào hai gò má trơn bóng của Lục Giác, những giọt nước chảy qua khóe môi, chảy qua cằm, cuối cùng lưu lại trên chiếc cổ thon nhỏ một vệt nước tinh tế, vệt nước dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng oánh bạch lộng lẫy, khiến trái tim người ta đập thình thịch, Tần Dục nhìn chăm chú trong chốc lát, nhìn từng giọt nước chậm rãi thấm ướt cổ áo của Lục Giác, hắn liền khẽ cau mày lại, sau đó xuống giường, tìm máy sấy, ngoắc ngoắc Lục Giác, nói.

“Tôi sấy tóc giúp cậu”.

Sấy tóc?! Lục Giác suýt chút nữa thổ huyết, cậu cảm thấy nhất định mình đã xuất hiện ảo giác.

Tần Dục thấy Lục Giác như mọc rễ ở trên giường, không nhúc nhích, liền thúc giục: “Lại đây nhanh lên, tóc cậu vẫn ướt như vậy làm sao ngủ được”.

Lục Giác vội vã xuống giường, nói: “Tôi tự mình làm”.

Bàn tay dày rộng của Tần Dục đè vai Lục Giác lại, nhiệt độ trên lòng bàn tay phả ra, xúc cảm da thịt tiếp xúc làm cho thần kinh của Lục Giác căng thẳng.

Bất kể có che giấu như thế nào, thì thân thể của cậu vẫn thành thật. Nhận ra Lục Giác trở nên cứng ngắc, khóe môi của Tần Dục cong lên, hắn nói: “Bác sĩ khuyên tôi nên vận động nhiều hơn, nên cậu phối hợp với tôi một chút đi”.

“...” Sấy tóc thì tính là vận động gì chứ.

“Người khác cũng không có phúc để hưởng”. Tần Dục bỗng nhiên kề sát bên tai của Lục Giác, dùng thanh âm trầm thấp đầy khiêu gợi nói: “Cậu là người đầu tiên”. Sau này cũng là người duy nhất.

Thanh âm của Tần Dục như ma tuý, khiến cho phòng ngự của Lục Giác trong nháy mắt liền tan rã, cậu hoảng hoảng hốt hốt thành thật ngồi xuống, tùy ý cho ngón tay thon dài của Tần Dục chơi đùa mái tóc mềm mại của mình.

Sợi tóc ẩm ướt mềm mại nhu thuận làm cho Tần Dục yêu thích không buông tay, lông của động vật nhỏ quả nhiên cũng rất đáng yêu a.

Tiếng máy sấy tóc vang rền kéo lại thần trí của Lục Giác, người cậu thích nhất lại cách cậu gần như thế, gần đến nỗi vừa nâng mắt lên, cánh tay mạnh mẽ xinh đẹp kia đã đưa qua đưa lại trước mắt cậu. Mỗi lần cánh tay của Tần Dục đưa lên, quần áo trên người hắn cũng bị kéo lên, lộ ra đường eo khiêu gợi, và một đoạn cơ bụng màu lúa mạch.

Cổ họng của Lục Giác chuyển động một chút, ngay lập tức cậu liền tự trách mà niệm lòng yên tĩnh tự nhiên nguội lạnh lòng yên tĩnh tự nhiên nguội lạnh, Lục Giác cậu không cần đối với một nam nhân hoa si như vậy.

Lục Giác nâng mí mắt lên, vừa vặn nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị của Tần Dục, phía trên còn có chút vệt xanh lưu lại, có một loại mị lực thành thục không nói ra được. Lục Giác sợ chính mình nếu còn tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được nữa, vì vậy liều mạng dời lực chú ý đi, con ngươi màu trà xoay tròn phiêu phải phiêu trái, cuối cùng cố định vào hình ảnh trên màn hình điện thoại của Tần Dục, màn hình điện thoại của hắn sáng lên một cái, một tin tức nhảy ra, nội dung thì Lục Giác không nhìn rõ, nhưng cậu vẫn thấy được hình ảnh bên trong.

“Ảnh này là do paparazi chụp được sao?” Tấm ảnh mờ đến khó xem, vô cùng phù hợp với phong cách chụp trộm của paparazi.

Tần Dục liếc nhìn điện thoại, sửng sốt một chút, hắn cầm điện thoại lên liếc nhìn nội dung – Không có cách nào xử lý, sorry.

Tấm ảnh này là hình ảnh được cắt ra từ đoạn video dưới hầm để xe.

“Không phải paparazi”. Tần Dục lắc đầu một cái: “Chỉ là tôi muốn tìm người bên trong bức ảnh, thế nhưng bức ảnh lại quá mờ, nên tôi tìm chuyên gia giúp khôi phục lại, kết quả...” Tần Dục nhún nhún vai, thở dài, vốn hắn còn tưởng rằng cho dù không thấy rõ mặt, nếu như bức ảnh có thể rõ hơn một chút, từ đó tìm được manh mối khác thì cũng tốt, bây giờ xem ra con đường này không thể đi tiếp.

Rõ ràng người hại mình đang ở trước mắt, nhưng hắn lại không có cách nào tóm được.

Lục Giác chưa từng thấy Tần Dục thất vọng như vậy, cậu suy tư một chút nói: “Tôi biết một người nói không chừng có thể giúp anh, anh ta là một chuyên gia xử lý ảnh, một chuyên gia chân chính”.

“Làm sao liên hệ được với anh ta?!” Tần Dục mừng tít mắt.

“Anh đem ảnh gửi qua cho tôi”. Lục Giác nắm chắc khoảng 80%.

Lời nói của Lục Giác như đèn sáng trong đêm đen thắp lên hi vong cho Tần Dục, gần một tháng nay, bất kể là khi làm quỷ hay làm người, Lục Giác đều yên lặng làm bạn với hắn, không cầu hồi báo cũng không hỏi nguyên do chỉ một lòng muốn giúp hắn. Tần Dục cúi đầu, hắn có thể nhìn thấy cái đầu lông xù của Lục Giác, vành tai trắng nõn hiện ra màu phấn hồng, làm tâm của Tần Dục bỗng nhiên trở nên mềm mại, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Lục Giác.

“Cảm ơn!”

Đây là một cái ôm thuần túy, không mang theo bất kỳ tạp niệm gì.

Vừa mới bắt đầu Lục Giác còn bị dọa cho sợ hết hồn, nhưng cậu có thể cảm nhận được thân thể phía sau hơi run run, chứng tỏ Tần Dục có bao nhiêu là kích động. Cậu vỗ vỗ cánh tay của Tần Dục, có thể vì Tần Dục làm chút chuyện đã khiến cậu vô cùng thỏa mãn.

Cái ôm của Tần Dục vô cùng ấm áp mạnh mẽ, làm cho đáy lòng Lục Giác sinh ra một loại khát vọng, thật hy vọng có thể nắm giữ càng nhiều hơn... Nhưng Lục Giác hiểu rõ, loại ý nghĩ này có bao nhiêu tham lam.

Âm thanh ong ong của máy sấy tóc lại vang lên, như tiếng chuông 12 giờ nhắc nhở cậu phải quay về thực tế.

Hàng lông mi dày đặc cong vểnh của Lục Giác khẽ run lên, sau đó rủ thấp xuống, đôi mắt của cậu chăm chú nhìn vào sàn nhà.

Sau khi Tần Dục giúp Lục Giác sấy tóc xong, cậu lập tức liền cầm điện thoại lên: “Tôi đi gọi điện thoại, chờ tin tốt của tôi”.

Tần Dục thấy Lục Giác đi ra ban công, thì hơi sững sờ, gọi điện thoại mà còn phải lén lén lút lút như thế?

Chỉ một lát sau, trên ban công liền truyền đến thanh âm của Lục Giác, bởi vì Lục Giác tận lực đè thấp giọng nói của mình, cho nên Tần Dục chỉ nghe được đứt quãng.

Ngữ khí nói chuyện của Lục Giác rất là tùy ý thân thiết, giống như là cực kỳ quen thuộc với đối phương, so với khi nói chuyện với Tần Dục, buông lỏng hơn rất nhiều.

Tần Dục ngồi ở trong phòng, nghe thấy vậy không nhịn được mà nín thở, vểnh tai lên.

Đột nhiên, giọng của Lục Giác bỗng cao lên, trở nên vô cùng hưng phấn: “Anh đáp ứng rồi?! Em biết anh là tốt nhất, MOAH~~ ”

Một tiếng moah này đánh xuống Tần Dục không hề nhẹ, dà ga đều bị doa cho nổi lên, hắn không nghĩ tới một Lục Giác luôn xấu hổ ngượng ngùng còn có một mặt như thế. Vì vậy hắn càng thêm để ý, bên đầu kia điện thoại rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho Lục Giác hôn một cái như vậy?

Ngay tại thời khắc này, niềm vui sướng khi sắp sửa tiếp cận được chân tướng giống như phai nhạt đi mấy phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play